Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân thể như một cái đập chứa nước, chiến lực là lợi dụng hợp lý nước trong đó, còn Diệp Phàm đã sớm có đạo hạnh thần thức, nhưng trước đây không có tâm pháp để vận chuyển, hôm nay có được Thái Dương Chân Kinh, mọi chuyện tự nhiên mà làm.
Một tháng, nhanh chóng tạo thành một vị cường giả, khiến cho chiến lực của hắn tăng lên một mảng lớn, hôm nay đi tới Bắc Vực, phải đối mặt với đủ loại kẻ địch.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong hư không, như kim thân bất diệt tràn ngập ánh sáng màu sắc, toàn thân như thần kim đúc thành, không có một chút vết tích, toàn thể lấp lánh ánh sáng.
Xoạt!
Ý niệm hắn vừa động, lập tức xuất hiện trên mặt đất, hai tên sinh linh cổ liền run lên, nói:
- Ngươi đã nói, dịch ra cổ kinh cho ngươi thì sẽ bỏ qua cho chúng ta.
- Ta giữ lời, nhưng nếu sau này các ngươi còn công kích ta, vẫn sẽ giết không
tha.
Giữa mi tâm Diệp Phàm bắn ra một thanh thiên kiếm vàng dài một tấc, nhập vào trong đầu bọn họ, cắt bỏ trí nhớ liên quan. Tiếp đó, hắn duỗi tay, hai đạo ánh sáng vàng bay ra nhập vào cơ thể chúng, nháy mắt mở ra cấm chế trên người hai tên sinh linh cổ.
Hai tên sinh vật thái cổ mất đi trí nhớ liên quan, nhưng không quên đây là Thánh thể mà thiếu chủ nhân Thần Linh Cốc muốn giết, vừa nhìn thấy là lập tức nhào tới.
- Xem ra không đợi đến tương lai, hôm nay các ngươi đã ra tay với ta rồi.
Diệp Phàm lui ra sau một bước, thần thức màu vàng ở mi tâm hóa thành một cái
đỉnh nhỏ, nháy mắt bay ra, truyền ra thần quang hừng hực nặng nề như mặt trời.
Phốc!
Ở trong khoảng cách gần như thế, sau khi kích hoạt lĩnh vực Bát cấm, thần thức mạnh mẽ hóa thành chiếc đỉnh gần như không gì phá vỡ được, lập tức đánh hai tên sinh linh cổ thành mảnh vụn, hình thần hủy diệt.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, Vạn Vật Mầu Khí hóa thành chiếc đỉnh dọc theo • con rồng xương cột sống đi lên, tiếp đó tiến vào mi tâm cố định trong đó.
Tu hành đại Bí Cảnh nào thì đặt vũ khí chủ yếu ở nơi đó, hôm nay chiếc đỉnh nhỏ rốt cuộc tiến vào mi tâm màu vàng, trở thành vật chứng đạo trong tương lai của hắn.
Một tháng, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, khắp Đông Hoang không yên bình.
Bắc Đế lại tiến vào Cơ gia, được đón vào Hư Không cổ Điện do Đại đế lưu lại, huyền tổ của hắn xuất thế tự mình vượt qua không gian đến đây, mật đàm rất lâu với Cơ tộc.
Bên ngoài đồn đãi, Cơ gia có lời truyền ra rất có thể sẽ đồng ý chuyện hôn ước này, bởi vì có người nhìn thấy Cơ gia Tiểu Nguyệt Lượng bực bội nắm râu một vị trưởng bối, muốn vượt qua hư không bỏ trốn.
Đáng tiếc nàng bị bắt về, không làm được gì, không truyền ra tin tức chính xác.
Vương Đằng nhìn xuống Đông Hoang, khó gặp đối thủ ngang tay, nhiều ngày trôi qua cũng có anh tài khiêu chiến, nhưng không ai chống được một chiêu, thực lực cách biệt một trời một vực.
Bắc Đế ngạo nghễ một đời trẻ tuổi ở đông thổ, mỗi một lời nói hành động của hắn đều được người ta chú ý, căn bản không có ai là đối thủ của hắn, nơi chiến xa cổ màu vàng đi đến, ngay cả giáo chủ một phương cũng phải tránh né.
Tiền đồ của hắn là một mảnh sáng chói, không thể lường hết, từng bước đi trên con đường Đại đế, vô cùng kiên cố, đến nay ngoài Trung Hoàng ra thì không ai chống lại hắn được nửa bước.
Hơn nữa hắn giao hảo với Vương tộc thái cổ, thường cưỡi một chiếc chiến xa đi ra ngoài, một sinh linh cổ tên là Tử Thiên đến từ Thần Linh Cốc đồng hành cùng hắn, từng một tay đè chết một vị giáo chủ.
Có thể nói, hôm nay Vương Đằng không chỉ có đè ép một đời trẻ tuổi Đông Hoang không thở nổi, ngay cả nhân vật cấp Thánh Chủ cũng phải vô cùng kiêng kỵ, không muốn chọc tới.
Bắc Đế hôm nay như mặt trời ban trưa, Đông Hoang hiện thời không ai muốn đắc tội hắn, có thể đỉnh cao không gặp đối thủ, danh chấn đất bằng.
Một tháng qua, Vương Đằng cùng Tử Thiên đều thúc đầy chiếc hồ vàng trong Thần Linh Cốc tìm kiếm tung tích của Diệp Phàm, nhưng đều vô dụng, mãi không có kết quả.
Diệp Phàm xuất quan, đi ra bên ngoài nghe được rất nhiều lời đồn và tin tức, Bắc Nguyên Vương gia vân thả ra lời nói hắn là vô dụng, bảo hắn chỉ biết ẩn nhẩn không dám đi ra.
- Diệp Phàm hắn tính là gì, có đường huynh Vương Đằng Hoang, hắn chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong ngỏ ngách, vĩnh viễn cũng không dám đi ra.
- Đường đệ của ta được xưng là Bắc Đế, có đệ ấy ở trên đời, Thánh thể tính là cái gì, phải hối hận sinh ra cùng một thời đại.
Tộc nhân của Vương Đằng đều lên tiếng đè Diệp Phàm xuống không đáng một xu, căn bản không coi hắn là cái thứ gì, đương nhiên tất cả chuyện đó đều có người bày kế.
Mục đích làm vậy rất đơn giản, khiến cho Diệp Phàm trẻ tuổi nông nỗi không thể tĩnh tâm, nhảy ra tất nhiên là tốt, dốc sức chém giết là được. Nếu hắn ẩn nhẫn không ra, cũng có thể quấy nhiễu tâm thần, ảnh hưởng đạo cảnh.
Một tháng qua, rất nhiều người nghe rất khó chịu, ngay cả đám người Bàng Bác ở Kỳ Sĩ Phủ xa xa cũng nghe được đủ lời kiêu ngạo.
- Chết tiệt! Đời trẻ tuổi Vương gia chán sống rồi mà?
Lý Hắc Thủy khó chịu mắng.
- Không sao cả, chúng ta tham gia đại chiến Đông Hoang, đến lúc đó dựa vào thực lực để đám người nào đó câm miệng.
Gần đây, tên dã man đi cùng bọn họ, vung cây bổng nanh sói nói.
Tục truyền, các đại vương tộc thái cổ đều rục rịch, phong vân sôi nổi tụ tập Tử Sơn, các thế lực lớn Nhân tộc cũng ngồi không yên.
Diệp Phàm không xuất hiện một tháng, tự nhiên có rất nhiều người Đông Hoang xôn xao, có người nói hắn làm vậy là đúng, trước khi chưa trưởng thành thì nên ẩn nhẫn.
Cũng có người nói Thánh thể thiếu một loại khí thế chỉ tiến không lùi, không làm ra một chút đáp lời, thể hiện ý chí của hắn, bằng không dù cho tương lai mạnh lên thì cũng thiếu đi tín niệm tranh hùng cùng Đại đế.
Bên ngoài ồn ào xôn xao, một con chó xuất hiện gào thét khắp thiên hạ, muốn thu Bắc Đế làm nhân sủng, bảo hắn mau tới quỳ xuống chịu chết.
Thấy kẻ cuồng vọng cũng chưa thấy con chó ngông cuồng như thế, uy danh Bắc Đế đang cực thịnh, một con chó rít gào khắp Đông Hoang như thế, làm cả đám người cả kinh lọt tròng mắt.
- Đó là con chó bịp bợm trong truyền thuyết? Lần trước làm chết hai đại năng, • làm cho Bắc Đế chịu thiệt ở cổ Hoàng Sơn, hôm nay lại nhảy ra nữa?
Hắc Hoàng nhảy ra đáp trả đè đầu Bắc Đế, chế ngạo đám người trẻ tuổi Vương gia, nói là bọn họ làm nhân sủng cũng không đủ tư cách, chỉ có thể giết làm phân bón.
Con chó này không phụ sự mong đợi của mọi người, gào thét hai ngày liền ra tay, bày ra sát trận, biến một chỗ đấu giá của Vương gia thành máy nghiền thịt, san thành đất bằng, không có người chạy thoát.
Vì thế Vương gia gây chiến, bốn vị đại năng cùng bước ra đuổi giết đại hắc cẩu khắp Đông Hoang, muốn nấu nó thành nổi thịt chó, náo loạn một mảnh sóng gió.
Hơn nữa, một vị lão tổ Vương gia ra tay giữ đường muốn giam cầm Hắc Hoàng.
Hắc Hoàng rất dứt khoát, trực tiếp trốn chạy mà không thử chống cự, nghe nói có người thấy nó đứng bằng hai chân, mặc một cái quần cộc, trên lưng cõng một tiểu cô nương đáng yêu, đạp bộ pháp cực nhanh kéo vị lão tổ Vương gia kia đi qua mười tám dãy núi, tốc độ toàn thắng trốn thoát.
Sau đó vị lão tổ Vương gia đầy hối hận, ăn đầy bụi đất thấy một con chó lớn mặc quần cộc, đứng bằng hai chân sau quay về phía hắn thả ba cái rắm lớn, biến mất khỏi tầm nhìn.
- Con chó chết tiệt!
Trên dưới Vương gia hận không thể lột da nó, nhưng nó chạy còn nhanh hơn thỏ, căn bản không bắt được, khổ tâm bày ra thần trận cũng không vây được.
- Hôm nay Diệp Phàm không dám đi ra, cũng chỉ có thể dựa vào một con chó đến quấy rầy mà thôi.
- Thánh thể vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp Đế tử tộc ta, kiếp này chỉ có thể ở một xó nhìn lên.
- Diệp Phàm tốt nhất là ngươi trốn thật xa, có đường huynh ta ở đây thì ngươi vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu, dứt khoát đời này không cần xuất thế nữa.
- Thánh thể, tác dụng duy nhất của hắn là làm một cái lá cây, tô điểm cho anh hùng tộc đệ của ta, sinh cùng thời đại này là bi ai lớn nhất của hắn.
Đời trẻ tuổi Vương gia không bắt được Hắc Hoàng, trút một bụng oán khí lên người Diệp Phàm, ngôn ngữ ác liệt nói hắn không đáng một xu, cực kỳ hèn mọn nhục nhã.
Sau khi Diệp Phàm xuất quan, trên đường nghe được những lời đồn này liền mỉm cười, chẳng qua đã có chút lạnh lẽo, hắn vừa đột phá đúng lúc phải luyện tập một chút.
- Không vội, từ từ đã.
Trên đường, hắn đeo Đả Thần Tiên trên lưng chậm rãi bước đi, giữa đường cần nhắc Nguyên Thuật.
Ở trên mảnh đất Bắc Vực này, hắn có thể hoành hành không e ngại cường giả nào, chỉ cần không xuất hiện hạng vượt trên Thánh chủ cổ vương, hắn có thể tung hoành thiên hạ.
"Nguyên Địa Sư... Phải được thiên địa tán thành, phải tìm kiếm đủ mảnh vỡ pháp tắc ẩn chứa trong vạn đường long mạch."
Diệp Phàm luôn luôn suy nghĩ làm sao đạt thành Nguyên Địa Sư, vô cùng khó khăn, mặc kệ đã tới sát gần bên, có một cảm giác gần như gang tấc mà cách biệt cả biển trời.
"Khó trách xưa nay chỉ có năm vị Nguyên Thiên Sư, muốn trở thành Nguyên Địa Sư mà đã khó khăn như vậy."
Nguyên Thiên Sư hùng mạnh cỡ nào, rất khó cân nhắc được, làm cho các Thánh địa phải xanh mặt không làm gì được, đi vào vùng cấm Thái Sơ thấy được xác của Hoàng Chủ, còn bố cục của Nguyên Thiên Sư ở đó.
Bắc Vực rất ít người, thường là trăm vạn dặm khó thấy thành trì, đất chết không một ngọn cỏ, chín mươi phần trăm đất đai là đất cằn sỏi đá trơ trụi.
Diệp Phàm đi thẳng một đường tới trước, bằng trình độ Nguyên Thuật của hắn hôm nay, tự nhiên có thể nhìn được long mạch, đào ra mấy khối Thần Nguyên, tất cả đều to bằng chậu rửa mặt.
Trong quá trình này còn kinh động ra mấy con sinh linh thái cổ, bay ra từ một cái long mạch quặng cổ dưới lòng đất, chẳng qua không làm gì được Diệp Phàm, dù sao cũng không phải Tổ Vương thái cổ thức tỉnh.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm đi tới Thần Thành đã xa cách nhiều năm, ngẩng đầu nhìn lên như một bầu trời đè xuống mặt đất.
Thành trì rộng lớn vô cùng, cửa thành có thể để trăm con ngựa chạy song song, hắn vừa tiến vào Thánh thành liền khiến cho một số người chú ý, nhìn sang phía bên này.
- Hắn là... Thánh thể!
- Thật là hắn, Thánh thể Diệp Phàm!
- Hôm nay Vương gia đang tìm hắn khắp nơi, hắn lại xuất hiện vào lúc này mà" không có che giấu.
Diệp Phàm lập tức bị người ta nhận ra, năm đó hắn khuấy động phong vân khôn cùng, hôm nay trở về liền dẫn lên sóng gió ngập trời.
Hắn cũng không đi tìm người quen, không đi gặp An Diệu Y... lập tức đến một chỗ Đổ thạch phường cực lớn.
Đổ thạch phường Thần Thành có quy mô lớn nhất thiên hạ, trong các thạch phường cấp Thánh địa là có một không hai ngũ vực, Vương gia cũng có một chỗ, đặt ở nơi phồn hoa, có đại năng tọa trấn ở đó.
- Thánh thể Diệp Phàm!
Trên cả con đường chính, mọi người đều nhìn lại, tiếp đó là một mảnh sôi trào, trận đổ thạch đại chiến lần trước đến nay vẫn khiến người ta khó quen, dẫn tới điên cuồng.
Hôm nay, tình cảnh của hắn không tốt, còn dám trắng trợn như thế, nhất định không sợ hãi.
- Hắn muốn quyết đấu với Bắc Đế?
- Đó là... thẳng tới Đổ thạch phường Vương gia!
- Lần này náo nhiệt rồi, có thể đoán chắc hôm nay sẽ có sóng gió ngập trời, không phải Thánh thể chết thì là Vương gia bị nhổ tận gốc khỏi Thần Thành.
Rất nhiều người trong thành đều có được tin tức, rất nhiều người tràn ra đường lao tới bên này, không ít người chào hỏi Diệp Phàm.
Năm đó, trận đại chiến đổ thạch dẫn tới sóng gió quá lớn, không ít người quen biết hắn, cũng có rất nhiều người từng mời hắn uống rượu.
Diệp Phàm lại nhàn nhã, tốc độ không nhanh không chậm, bước chân đặt xuống đất có một loại nhịp điệu đặc biệt, như trống trời đánh vào lòng người, một loại tiết tấu đáng sợ.
- Quả nhiên, là nhắm tới thạch phường Vương gia mà!
Mọi người đều biết hôm nay không tốt lành, sẽ có một trận va chạm như sao chổi giáng xuống đất bằng.
- Không hề che giấu mà đi thẳng đến đó, đây là chống đối trắng trợn, đạp lên mặt mũi Vương gia?
Một số kẻ ngại thiên hạ không loạn càng kích động hơn nữa.
Không lâu trước, Vương gia kêu gào khắp thiên hạ, nếu lúc này nhổ bật gốc rễ của bọn họ ở Thần Thành, cái này tuyệt đối rung động, là một cái tát giáng thẳng vào mặt thế lực lớn khủng bố nhất Bắc Nguyên này.