Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Linh – linh-” một trận tiếng chuông đồng trầm thấp vang lên hướng về tòa thành phía cao kia. Một thân y phục vu nữ thanh lệ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Tòa thành khổng lồ phía xa dần dần hiện lên rõ ràng.
Không như những tòa thành khác có tiếng người ồn ào, cũng không có đèn đuốc thắp sáng, tòa thành trước mắt này có một sự im lặng đến quỷ dị.
Con ngựa dưới thân như mẫn cảm nhận ra có gì đó rất nguy hiểm, bất an đạp đạp chân trước, nhưng không hề tiến lên thêm một bước nào. Cúi đầu, Tiêu Lăng nguyệt vỗ vỗ tuấn mã trấn an, lại xoay người nhảy xuống ngựa, đem con ngựa buộc ở bên đường, hành trang duy nhất là một thanh trường kiếm đeo sau lưng, bình tĩnh đi về phía tòa thành.
Naraku a, vốn ta tính toán chờ ngươi thu thập ngọc Tứ hồn gần như hoàn chỉnh mới gặp mặt… Bất quá, tòa thành này đã hoàn toàn phá hư kế hoạch của nàng, nàng phải đến vì một lời hứa không thể không thực hiện.
Một tầng kết giới trong suốt xuất hiện lên bao quanh lấy Tiêu Lăng Nguyệt, nàng nhẹ nhàng bước tới, tựa như “nước chảy hoa trôi” (ý nói Tiêu Lăng Nguyệt vào thành như chỗ không người, không gặp bất kì cản trở nào). Mà bên trong trận chiến cũng vừa mới bắt đầu.
Trong thành nơi nơi tràn ngập chướng khí cùng với tử khí làm người ta khó thở. Có lẽ, trước đây nơi này cũng là một tòa thành xinh đẹp, nhưng nay không khí ngưng đọng, quỷ mị, xác yêu quái ngổn ngang như địa ngục.
Trong khung cảnh ấy, ngay chính điện, một tuyết y nam yêu đạm bạc nhìn một mỹ nam tử khoác áo da thú đang ngồi ngay cửa điện. Dung nhan tuấn mỹ mang vẻ lạnh lùng xa cách như ánh trăng, trên trán là một mảnh trăng khuyến màu đỏ, hai bên gò má với hai vệt yêu văn, đôi mắt màu vàng trong suốt lạnh lẽo, một thân tuyết y không nhiễm một hạt bụi. Yêu nam đứng đó như tùy ý, lại tạo cho người ta cảm giác hắn đang đứng trên chín tầng mây, cao ngạo nhìn xuống nhân gian.
“Ha, ha, ha… Sesshoumaru, làm phiền ngươi tự thân xuất mã, đối với Naraku ta mà nói, thật sự là vinh hạnh!” Thanh âm quỷ dị chưa dứt, lưng Naraku liền mở banh, theo sau đó là nhiều phần thân thể cổ quái đồng loạt xuất ra, nâng cái đầu hắn lên giữa không trung, cảnh tượng kinh dị làm người ta buồn nôn.
“Kia, kia là cái gì?” Bị sự biến hóa trước mắt dọa hoảng sợ, tiểu yêu lập tức tránh ra phía sau Sesshoumaru.
“Hừ, một đám rác hợp lại mà thành. Đây là bộ mặt thật của ngươi sao?” Sesshoumaru đối với tình huống trước mắt vẫn bình tĩnh, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Một đống rác, thực sự là một cái tên dơ bẩn!
“Bộ mặt thật, không… chỉ là một hình thái chưa hoàn chỉnh mà thôi…” Mỉm cười âm lãnh, Naraku đột nhiên ra đòn công kích về phía tuyết y nam yêu.
Xấu xí ư? Dơ bẩn ư? Thủ đoạn xảo trá ư? Ha … ha…, chỉ có như vậy, mới là Naraku ta…
Sesshoumaru tùy ý nhảy lên, thoải mái tránh sự tập kích của hắn. Mà tiểu yêu cũng nhanh chóng trốn sau một cây cột, tùy ý để chủ nhân nhà mình tự chiến đấu.
Trốn ở một nơi bí mật gần đó, một yêu nữ xinh đẹp mở to đôi mắt màu đỏ, xem hai yêu quái đánh nhau mà nghĩ mãi không ra. Sesshoumaru mà chết đối với Naraku có gì tốt? Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe. Chẳng lẽ, Naraku, hắn…
“Ếch nhỏ, ngươi thế nào lại không chút nghĩa khí mà vứt bỏ chủ nhân nhà mình chạy lấy thân vậy? Quả nhiên, cần phải nói chuyện với chủ nhân ngươi, một tùy tùng như vậy… chậc… chậc…!” Bị thanh âm thình lình vang lên dọa giật mình, tiểu yêu ngã ngồi trên mặt đất, trợn mắt há hốc mà nhìn nữ tử đang mỉm cười trước mắt.
“Ngươi, ngươi sao cũng ở trong này?” Nâng bàn tay cụt lủn chỉ có ba ngón, tiểu yêu chỉ vào chóp mũi đối phương kêu lên.
“Ai! Thật là một con ếch thiếu lễ phép…” Hơi hơi nhíu đôi mi thanh tú, Tiêu Lăng Nguyệt đưa tay gạt bỏ móng vuốt trước mũi. “Ếch nhỏ, ngươi vẫn làm người ta chán ghét như vậy!”
“Ngươi, nữ nhân kia, không được phép gọi ta là ếch nhỏ! Đại nhân Sesshoumaru cũng sẽ không vứt bỏ ta, ngươi đừng có mà nói lung tung!”
Đại nhân nhà nó là mạnh nhất, không cần người khác ra tay giúp đỡ, mà nó chỉ cần có khả năng bảo vệ chính mình, đã là một tùy tùng tốt của chủ nhân rồi! Cho nên, cho nên chủ nhân sẽ không vứt bỏ nó!
“A? Phải không?” Thanh âm nhẹ nhàng xen lẫn nhàn nhạt nghi vấn, lại thêm việc nàng đang đứng từ trên cao tùy ý nhìn xuống, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Nhìn thấy đối phương rõ ràng biểu lộ ánh mắt không tin tưởng, tiểu yêu trợn mắt nhìn, run run nói không ra lời. Chán ghét! Nó chán ghét nữ nhân này!
Đối với sự huyên náo bên này, hai nam yêu đang đánh nhau hiển nhiên nghe rõ tất cả, đều tự động nhíu mày nhưng mỗi người một ý nghĩ.
Sesshoumaru: Tiêu Lăng Nguyệt, vì sao nàng cũng xuất hiện tại nơi này?
Naraku: Kết giới ngoài thành quả nhiên không ngăn cản được nàng. Có lẽ, lần này cũng nên cùng nàng giải quyết dứt khoát…
Không để tâm cùng tiểu yêu đấu khẩu nữa, Tiêu Lăng Nguyệt dời ánh mắt về phía chiến trường.
Quái vật xấu xí này chính là Naraku sao?
Tiêu Lăng Nguyệt nhíu đôi mày liễu, đôi mắt đen híp lại.
Kagewaki, vị thiếu niên ôn nhu như ngọc, an tường thanh nhã đó, hiện thời nếu trừ bỏ khuôn mặt kia, thì nàng cũng tìm không ra một dấu vết nào chứng tỏ sự tồn tại của người thiếu niên đó.
“Kagewaki, ta đến để hoàn thành ước định ban đầu…” Rõ ràng thanh âm của nàng trầm thấp giống như tự lẩm bẩm, nhưng lại không thoát khỏi lỗ tai của những yêu quái này.
Cánh tay chuẩn bị công kích của Sesshoumaru hơi ngừng lại. Kagewaki, là ai?
Mà Naraku, khối thân thể hỗn độn đó đột nhiên chấn động. Lời nói nhẹ nhàng đó của nàng như ngọn gió xuân quét qua đáy lòng hắn, quanh quẩn, càng lúc càng vang, phảng phất như có cái gì đó ở tim hắn tùy thời có thể bạo phát!
Không, ta không phải là Kagewaki! Ta là Naraku! Ai cũng không thể khống chế ta!
“Kagura, ngươi còn đứng ở đó làm cái gì?” Khuôn mặt có chút dữ tợn, Naraku lạnh giọng ra lệnh với yêu nữ trốn ở một bên tựa hồ tính toán muốn khoanh tay đứng nhìn. “Giải quyết nữ nhân đó đi!”
“Hừ!” Mặc dù đáy lòng không tình nguyệt một tí nào, nhưng Kagura vẫn khép lại cánh quạt, lao về phía Tiêu Lăng Nguyệt.
Nàng ta có thể vào được bên trong thành, tất nhiên không phải là một bao cỏ. Vốn muốn đứng xem kịch vui, nói không chừng sẽ xuất hiện kết quả không tưởng. Nào ngờ…
“Ếch nhỏ, tránh ra!”
Bất thình lình một cước đá văng, tiểu yêu bị dọa mồ hôi lạnh ứa ra, Tiêu Lăng Nguyệt rút trường kiếm phía sau, che ở trước ngực, sẵn sàng nghênh chiến.
Tuy rằng nàng không phải là mạnh nhất, nhưng vì khát vọng muốn trở về thời không của mình, nàng sẽ không chết dễ dàng như thế!