Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên con đường vô cùng náo nhiệt, ở bên lề đường có treo một lá cờ nền trắng viền đen, trên đó viết một chữ "Chẩn" to bằng cái đấu. Lá cờ này gần như thu hút hết tất cả những kẻ khốn cùng ở phía Nam thành tới đây.
Hai cái nồi lớn được kê lên kệ sắt, bên dưới là lò lửa hừng hực. Phía trên một cái nồi là một đống bánh bao cao cao, một cái nồi khác dường như đang ninh cháo.
Một thiếu nữ thanh tú đang cười niềm nở đứng bên cạnh nồi, ra sức khuấy cái muôi lớn.
"Thật là người lương thiện a..." Lão giả đứng bên cạnh Tần Phi híp mắt liếc nhìn đám người đang hối hả, thở dài nói: "Năm nay vì lũ lụt ở Hà Đông nên rất nhiều người phải trôi giạt khắp nơi, tất cả đều cùng nhau đến Đông Đô ăn xin, chỉ cầu mong tìm được đường sống. Thiện đường này bảo là sẽ mở suốt một tháng, chỉ cần là người nghèo thì ai ai cũng có thể tới xếp hàng lĩnh một chén cháo, hai cái bánh bao cùng với ít dưa muối nữa."
Thư sinh đứng bên cạnh lão giả thoạt nhìn mi thanh mục tú*, giữa hai đầu lông mày che giấu ý coi khinh, nhưng bộ dạng kiêu ngạo lại thể hiện rõ mồn một những gì hắn muốn nói.
Hắn nghe lão đầu nói vậy cũng chỉ cười lạnh một tiếng: "Đây chẳng qua chỉ là trò mèo để đám nhà giàu mua danh chuộc tiếng mà thôi, nếu thật sự có lòng muốn làm việc thiện sao không lôi người thân ra giúp phân phát cho người nghèo?"
Lão giả há mồm tắt tiếng không biết phải nói sao. Tần Phi xoay người nói với thư sinh kia: "Bất kể bọn họ có phải mua danh tiếng hay không đi nữa, có thể mua nhiều gạo và mì như vậy phân phát cho người nghèo để họ không đến nỗi phải chịu đói, để tên ăn mày không phải đi lục đống rác kiếm đồ để ăn cũng đã là việc làm rất tốt rồi. Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm! Sách mà ngươi đọc đem ném cho chó[cẩu] rồi sao? Sao chút đạo lý này cũng không hiểu được?"
Thư sinh mấp máy đôi môi muốn phản bác nhưng lại nhìn thấy Tần Phi mặc quan phục của tuần kiểm liền hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Đi thật xa mới tức giận quát lớn: "Chẳng qua cũng chỉ là con chó săn vẽ đường cho hươu chạy mà thôi!"
Lão giả sợ Tần Phi tức giận, vội vàng khuyên giải: "Những tên hậu sinh kia căm ghét thế tục, ngươi không nên chấp nhặt với bọn chúng!"
Tần Phi vội vàng ôm quyền nói: "Lão nhân gia, sao ta có thể hẹp hòi như thế được? Chẳng qua ta thấy bọn hắn không hiểu mà nói bậy nói bạ hết những bực bội trong lòng thôi!"
Vừa dứt lời, có một người len qua bên cạnh người lão giả, hắn chen mạnh đến mức thiếu chút nữa xô lão đầu ngã lăn trên mặt đất, đi theo phía sau hắn còn có vài người khác. Những người này quần áo lam lũ, tóc tai rối bù, người ngợm vô cùng bẩn thỉu, vừa nhìn đã biết đó là ăn mày. Nhưng tuổi của bọn họ cũng không lớn, chỉ chừng bốn mươi, tay chân lành lặn vậy mà hết lần này tới lần khác đeo bao xách bị trên người, tay cầm bát mẻ đường hoàng bệ vệ ra ngoài xin cơm.
Tần Phi đỡ lấy lão nhân, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
"Đừng lo!" Lão giả cười cười: "Đúng là ta đã già thật rồi, sau này muốn đi xem náo nhiệt cũng phải đứng ở ven đường mà xem thôi."
Tần Phi quay đầu nhìn về phía mấy tên ăn mày nọ, tên ăn mày đen trùi trũi cầm đầu nghênh ngang tiêu sái đứng vào trong đội ngũ. Hắn chỉnh tề ngẩng đầu lên chen lấn lên vị trí đầu tiên trong đội ngũ, trong miệng còn kêu lớn: "Tới đây, mấy cái tên này, đứng xếp hàng kiểu gì thế này. Hàng dài thế này đến lượt chúng ta thì bánh bao với cháo cũng nguội ngắt rồi còn gì."
Người bị hắn đẩy là một nữ tử mặc một chiếc áo ngắn màu xanh vá chằng vá đụp, trong ngực nàng ôm một đứa trẻ chừng một, hai tuổi, nàng yếu ớt nhìn mấy tên ăn mày bẩn thỉu vô cùng nhưng to mồm lớn lối. Theo bản năng nàng lùi lại hai bước.
Tên ăn mày đen nhẻm dương dương đắc ý đứng ở vị trí đầu tiên, ở phía sau lập tức truyền đến một tràng la ó bất bình. Đám ăn mày kia quay đầu lại mắng: "Các ngươi không muốn sống hả? Người nào không phục, bước ra đây!"
Âm thanh la ó cũng dần dần chìm xuống, thỉnh thoảng còn có một hai âm thanh lạc lõng không thành tiếng. Những người đợi cứu tế ở đây cũng đều là người nghèo, ra mặt bừa bãi nếu bị mấy tên ăn mày đánh cũng chỉ là bị ăn đánh oan. Đối với những người bình thường mà nói, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bấm bụng chịu nhịn, mà tính ra thì đống bánh bao kia cũng khá cao, chắc là cũng đủ để chia.
Mấy tên ăn mày cười nói đắc ý với nhau, tên ăn mày đen nhẻm kia nhe bộ hàm răng vàng khè, cười nói: "Những năm này, người lành bị ức hiếp. Các ngươi thấy không, lão tử ra oai một cái, những tên kia đã sợ co vòi rồi. Chờ lão tử tích đủ vốn liếng, dựng một cái Hoa Tử Bang, chúng ta cũng có thể được người ta ngưỡng mộ..."
Lời còn chưa nói hết, một âm thanh trầm thấp vang lên bên cạnh bọn chúng: "Cút xuống cuối cùng xếp hàng."
"Con mẹ nhà ngươi..." Tên ăn mày đen nhẻm quay mặt lại, đột nhiên thấy một tên tuần kiểm áo đen đang nhìn mình lạnh như băng, lập tức nuốt nửa đoạn sắp nói trở lại trong bụng, quanh co năn nỉ: "Quan gia... tiểu nhân đói bụng đến mức sắp bất tỉnh rồi, cầu xin quan gia thương xót giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân chờ ở chỗ này đi..."
Tần Phi hờ hững liếc hắn một cái, tay nắm thành quyền, những tiếng "Răng rắc" từ các khớp xương lanh lảnh vang lên.
"Tiểu nhân cút ngay đây..." Tên ăn mày đen nhẻm kia biết nếu còn không đi thì cái tên tuần kiểm này có thể đánh mình thành đầu heo bất cứ lúc nào mất, liền lập tức chạy trối chết, dẫn theo mấy tên đồng bọn cút xuống cuối hàng, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.
Thiếu nữ đang ra sức khuấy cái muôi ngoảnh lại nhìn về phía bên này. Tần Phi cũng hơi ngẩng lên, bốn mắt hai người nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười chào đối phương.
Nữ tử kia quần trắng áo xanh, ăn mặc hết sức giản dị, tóc dài bện thành nhiều bím nhỏ buông phía sau ót có vẻ vô cùng hoạt bát. Một đôi mắt to tròn mặc dù chỉ là một mí nhưng lại khiến cho người khác thoạt nhìn thấy dường như nàng đang hơi có vẻ uể oải như đang ngái ngủ. Nàng vừa cười một tiếng, hai lúm đồng tiền rất sâu hiện ra, xinh đẹp rạng ngời.
Tần Phi gật đầu với nàng, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng ở bên cạnh hàng ngũ. Quả nhiên có tuần kiểm có khác, người phụ nữ ôm hài tử cảm kích nói tạ ơn với Tần Phi rồi lại bước lên trước một bước. Đội ngũ đang có chút lộn xộn dưới ánh mắt nhìn chăm chú lạnh lùng của Tần Phi dần dần cũng chỉnh tề yên tĩnh lại.
Nồi cháo rốt cục đã chín nhừ, bốn nam tử dường như là gia đinh khiêng nồi bắc ra, cùng với hai thiếu nữ bắt đầu phân phát bánh bao, cháo, dưa muối!
Thiếu nữ nọ vén tay áo xoa mồ hôi trên mặt, ráng sức khiêng thùng nước lên đổ nước sạch vào trong một cái nồi không vừa mới đặt lên, trông có vẻ như nàng còn muốn tiếp tục nấu cháo.
Đội ngũ đứng xếp hàng dài thật dài, gần như không thể nhìn thấy cuối, càng ngày càng nhiều người nghèo nghe tiếng mà chạy tới nơi này, trên tay cầm chậu, bát từ bên đường vọt tới. Tần Phi lớn tiếng thét, chỉ huy trật tự, cố gắng bảo bọn họ xếp thành hàng ngũ, cũng không để bọn họ đồng loạt đi lên, khiến mọi thứ loạn cào cào.
Chỉ có sáu người kia phân phát bánh bao, cháo và dưa muối. Người phục vụ chắc chắn không đủ. Cho dù bọn họ có ra sức phân phát như Quan Âm nghìn tay cũng phải loay hoay tới chết đi sống lại.
Thỉnh thoảng có người kêu lên: "Thiện nhân, ta đây còn chưa được bánh bao mà..." "Thiện nhân, ta chưa có dưa muối a..." "Ai da, có người đẩy đổ cháo của ta rồi, người hảo tâm, có thể cho ta một muôi nữa không? Chỉ một muôi..."
Thiếu nữ thấp giọng nói mấy câu, gia đinh đang bận nổi lửa quạt gió chần chờ đứng lên, đưa quạt hương bồ trong tay cho cô gái kia rồi cũng gia nhập đội ngũ phân phát bánh bao.
Thiếu nữ bận rộn tới bở cả hơi tai, không ngừng cầm quạt hương bồ quạt gió nổi lửa, thỉnh thoảng mở vung nồi ra xem xem nước đã lăn tăn sôi hay chưa. Một lát sau, nàng vừa ngồi xổm xuống thêm cỏ thêm củi rồi quạt một cái, một cỗ tro đen bay ra rơi xuống người nàng, khiến trên người nàng phủ kín một tầng tro bụi, thiếu nữ nóng đến mức đầu đầy mồ hôi giơ tay áo lên lau mặt, làm cho trên mặt cũng đen nhẻm một mảng.
Nàng tựa hồ cảm giác thấy không ổn, vội vàng đảo mắt nhìn ra bốn phía, lại thấy Tần Phi đang nhìn mặt mình mỉm cười, khuôn mặt thiếu nữ lập tức đỏ ửng lên, nàng để quạt hương bồ xuống, lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn tay, cố gắng xoa miết lên mặt. Một cỗ hơi nước từ dưới nồi xông ra, thiếu nữ luống cuống tay chân cất chiếc khăn đi, mở vung nồi chuẩn bị cho gạo vào.
Tần Phi lắc đầu cười cười, thấy đội ngũ cũng đã có trật tự liền sải bước đi tới cầm lấy quạt hương bồ trên bệ bếp, ngồi xổm xuống, lật qua mấy cây củi trong lửa, tay cầm quạt quạt tới, ngọn lửa lập tức bốc lên rất cao.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Tần Phi không mời mà tới, lại thấy dáng vẻ cúi đầu nổi lửa của hắn thì cười khúc khích một tiếng, tiếp tục cật lực khuấy muôi.
Ngọn lửa từ miệng lò thô sơ bốc ra ngoài, một cỗ khói đen cuồn cuộn bốc lên, bụi củi cháy rụi như một con bướm đen bay từ trong miệng lò ra nương theo cơn gió nhẹ trên đường nhảy múa không dứt.
Có mấy con bướm đen rơi xuống tóc, xuống mặt Tần Phi, hắn cũng chả buồn lau, đột nhiên một cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết nắm một chiếc khăn tay còn thoang thoảng hương thơm ngát đưa tới trước mặt Tần Phi.
Tần Phi ngẩng đầu nhìn lên, cô gái kia chỉ chỉ vào một chiếc khăn tay còn đang cuốn trong ống tay áo, ý bảo tấm này không phải tấm vừa nãy nàng dùng. Tần Phi đã bao giờ là người câu nệ tiểu tiết đâu? Hắn liền đưa tay nhận lấy khăn, lau tứ lung tung lên mặt, khăn tay trắng nõn mùi thơm sực nức tức thì trở nên cực kỳ đen hôi khó ngửi.
Ở trên lầu phía bên kia đường, có hai người ngồi bên cửa sổ, trên bàn là một bình trà xanh, một đĩa điểm tâm. Ánh mắt hai người đang dõi tới chính là chỗ của Tần Phi và thiếu nữ!
"Ta không hiểu vì sao lại có tuần kiểm tới nơi này? Đây không phải là hắn cố ý tới đây lấy lòng tiểu thư sao?" Một người ngồi bên trái cau mày nói.
Người bên phải cười nói: "Tính của ngươi thật là đa nghi. Vị tuần kiểm này chẳng qua chỉ là quá nhiệt tình mà thôi, ở đâu ra nhiều tâm tư như vậy? Dân chúng bình dân có bao nhiêu người biết đến tiểu thư? Ngươi nhìn tên tuần kiểm đó đi, nổi lửa đã một lúc lâu rồi mà vẫn chưa nói một câu nửa lời nào với tiểu thư a!"
Đột nhiên, nụ cười của hắn tắt ngấm, hắn ngưng thần nhìn cử động của Tần Phi, bật thốt lên: "Lão Thất, tên tuần kiểm này không đơn giản, từ khi hắn nổi lửa, đã quạt mấy ngàn cái rồi, vậy mà ngươi nhìn xem? Khoảng cách mỗi lần quạt đều giống nhau như đúc, bảo đảm có thể vừa vặn thổi vào miệng lò, cũng không lãng phí bao nhiêu khí lực. Người này ngay cả chuyện nhỏ nhặt như thổi lửa vậy mà cũng tinh tế như vậy. Thật đáng sợ!"
Người được hắn gọi là lão Thất nọ nhìn kỹ một chút, trầm giọng nói: "Ngũ ca, tên tuần kiểm trẻ tuổi này, eo lưng mặc dù quay ra phía đường cái nhưng không biết là vô ý hay hữu ý mà khuỷu tay trái hơi cong mà vẫn duy trì tư thế công kích về phía sau bất kỳ lúc nào. Mỗi lần châm củi đều vặn lưng khom người khiến cho cả thân phía sau đều không có chỗ hở để tấn công. Ở tuổi này mà lại có tu vi như vậy..."
"Cửu phẩm!"
Các tuần kiểm trẻ tuổi ở Đông Đô, cửu phẩm chỉ có một vị. Hai người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, không ngờ được ngay ở ngoài đường đã gặp được nhân vật được vinh danh là đệ nhất thiên tài của Đại Sở trong vòng hai trăm năm trở lại đây này.
"Chắc không phải là hắn cố ý tiếp cận tiểu thư chứ?" Lão Thất nhíu mày: "Hắn có mục đích gì?"
Ngũ ca nhẹ giọng cười nói: "Bản thân ta cảm thấy không phải là hắn cố ý. Nếu như có cũng sẽ không đến mức ngay đến một câu cũng không nói đâu. Hơn nữa cho dù hắn là thiên tài, hiện tại cực hạn cũng chỉ là tu vi cửu phẩm, nếu hắn có hành động gì lạ, ta và ngươi ở trên lầu này cũng có thể lấy tính mạng của hắn! Yên tâm đi!"
Cháo cũng đã nấu xong, vừa lúc kết thúc việc phân phát đầy hỗn loạn xong, Tần Phi bê nồi lên đổi, lại bê nồi rỗng lại đổ đầy nước.
Thiếu nữ cười khẽ một tiếng, xoay người bê một bình trà từ dưới đất lên rót một chén đưa cho Tần Phi.
Hai bàn tay nàng nâng chén trà xanh, Tần Phi cũng đưa hai đón lấy, thấp giọng nói: "Đa tạ cô nương!"
"Phải là chúng ta đa tạ ngươi mới đúng chứ, tiếp tục nha!" Thiếu nữ cũng tự rót cho mình một chén trà, uống hai ngụm, lại tiếp tục cầm muôi quấy tiếp.