Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Đường Thiên quay lại bộ lạc thì phát hiện bầu không khí có chút bị đè nén. Hạc, Lăng Húc và mấy người A Mạc Lý ngồi xung quanh đó, sắc mặt mọi người đều có vẻ không tốt.
Hắn trong lòng cảm thấy kì quái, la lên: “Này này, thế này là thế nào? Người không biết nhìn vào tưởng rằng chúng ta bại đấy!”
Mọi người lặng lẽ không lên tiếng.
A Mạc Lý do dự một chút rồi nói: “Đường cơ sở, có một chuyện muốn nói cùng ngươi.”
“Chuyện gì?” Đường Thiên vẻ mặt kì quái: “Ê, con ruồi trâu này, vậy mà ngươi cũng học được thói ấp a ấp úng à?”
Trong mắt A Mạc Lý có chút tức giận nói: “Trưởng lão hy vọng ngươi đem An Hảo Kiếm giao nộp cho võ hội.”
“Tại sao?” Đường Thiên nghe xong liền ngây cả người, thốt lên.
Lương Thu lúc này đứng lên, than nhẹ một tiếng nói: “Kình Ngư tọa gây áp lực với võ hội, cho rằng các hành động của chúng ta là nhằm vào Kình Ngư tọa, đó là điều không thích hợp. Bọn họ muốn lấy An Hảo Kiếm rồi hủy đi. Trưởng lão có nói: nếu như ngươi nguyện ý giao nộp thì võ hội sẽ bồi thường cho ngươi thích đáng.”
Thần sắc Đường Thiên đột nhiên lạnh xuống nói: “Chuyện này có quan hệ quái gì với Kình Ngư tọa?”
A Mạc Lý cũng phẫn nộ nói: “Hừ, trưởng lão cũng quá mềm yếu rồi. Nếu như Tỉnh Hào sư huynh ở nơi này thì tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện như vậy.”
Tính cách của Đường Thiên, Lương Thu tương đối hiểu rõ, bọn họ dù sao cũng là cùng xuất thân một chỗ, cho nên với tính cách kiệt ngạo bất tuân của Đường Thiên như thế thì làm sao hắn đồng ý. Có lẽ tầng lớp cao tầng của Quang Minh võ hội nghĩ rằng, có thể thông qua phương pháp này nhằm chèn ép bớt danh tiếng đang lên của Đường Thiên. Đẳng cấp ở Quang Minh võ hội rất sâm nghiêm, cấp trên đối với cấp dưới vô cùng nghiêm khắc.
Đừng cho rằng danh tiếng của Đường Thiên lớn mạnh mà lầm, vì với thân phận võ giả Thanh Đồng thì địa vì này trong võ hội không có chút gì đáng nói.
Nhưng Lương Thu lại cực kì thất vọng, lại cũng không thể trách được trưởng lão. Cũng khó trách bởi vì hệ phái trung lập của bọn họ không được cường thịnh, trưởng lão cũng biết rõ quan hệ giữa Đường Thiên và Tỉnh Hào nên năm đó đã đồng ý chiếu cố Đường Thiên, thế mà bây giờ lại dễ dàng lùi bước, thật khiến làm lòng người giá lạnh.
Hơn nữa, bọn họ lần này gặp phải mai phục nên rõ ràng là đã có người cấu kết người ngoài.
“Ý tứ của Kình Ngư tọa là nếu như chúng ta cự tuyệt, bọn chúng sẽ đóng cửa thông qua giữa Kình Ngư tọa và Sài Lang tọa” Lương Thu kiên trì nói cho hết lời.
Ánh mắt Đường Thiên trở nên băng lãnh, sắc mặt xanh mét.
“Kình Ngư tọa!” Nét lạnh lùng lóe lên trong mắt Hạc, nhìn thấy bộ dáng Đường Thiên liền trầm giọng nói: “Đường Thiên, thanh kiếm này thuộc về ngươi, ngươi có thể toàn quyền quyết định!”
“Không sai” Lăng Húc hừ lạnh: “Một con cá voi tàn tạ mà thôi, một thương đâm chết nó!”
Hàn Băng Ngưng bỗng nhiên lên tiếng: “Ta sẽ không quay lại võ hội nữa!”
A Mạc Lý hưng phấn nhảy dựng lên: “Băng muội không quay về võ hội nữa thật là tốt quá. Ta cũng không quay về, chết cũng không về. Võ hội đã không nói đến nghĩa khí thì ta phá luôn võ hội. Phá, phá, phá, phá võ hội!”
Lương Thu cười ôn hòa nói: “Đương nhiên là mọi người luôn muốn ở cùng một chỗ.”
Tư Mã Hương Sơn thình lình nói: “Vậy chúng ta hãy chờ võ hội truy sát đi!”
A Mạc Lý mặt đỏ lên: “truy sát thì truy sát, nếu như nam nhân chúng ta phải sống uất nghẹn như thế thì sống thật không bằng chết. Tư Mã, nếu như ngươi sợ chết thì cứ nói!”
“Ta vốn sợ chết!” Tư Mã Hương Sơn quỷ khí dày đặc: “May mà trong quang minh võ bài chúng ta đã động chút tay chân, bằng không hiện tại đã bị cái tên ngu ngốc ngươi làm liên lụy.”
“Ngươi nói ai ngu ngốc đấy?” A Mạc Lý trợn to đôi mắt như chuông đồng, nổi giận đùng đùng.
Lương Thu vội vàng đem hai người ngăn lại.
Đường Thiên trong lòng cảm động, bất luận chuyện gì mọi người đều tín nhiệm hắn, làm hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn trầm giọng nói: “Ta không hiểu đạo lý lớn, nhưng ta sẽ tuyệt đối không giao kiếm cho bọn chúng. Ta cũng không cam tâm ủy khuất để cầu toàn, lấy đại cục làm trọng gì gì đó. Ta chỉ biết một câu: “Ăn miếng trả miếng. Bọn họ tôn trọng ta, ta sẽ tôn trọng lại. Ai muốn khi dễ ta, ta sẽ dùng nắm đấm để đáp lễ. Này tiểu Húc Húc, ngươi không sợ chứ?”
Lăng Húc giận tím mặt: “Cút!”
Mọi người ầm ầm cười to.
“Kình Ngư tọa đóng tinh môn thì chúng ta cũng sẽ đóng tinh môn.” Đường Thiên nghiến răng, nghiến lợi nói: “Không sai, chòm sao chúng ta bây giờ còn nhỏ yếu, nhưng chòm sao nhỏ yếu này nhất định sẽ có ngày lớn mạnh. Chúng ta có thể bị đánh bại, bị giết chết nhưng chúng ta tuyệt không được sợ hãi mà chết đi. Nếu như chỉ vì việc này mà chúng ta lui bước thì biết bao nguy hiểm, trắc trở phía trước cũng khiến chúng ta lùi bước hay sao? Một ngày nào đó chính ta sẽ dùng nắm đấm này mở ra tinh môn Kình Ngư tọa.” Đường Thiên nói như đinh đóng cột.
“Nói rất hay!”
“Đánh chết bọ chúng!”
“Cùng lắm thì đánh một trận, ai sợ ai!”
“Một thương đâm chết!”
Hạc có chút đau dầu mà vân vê trán nhìn những tên thiếu niên này gào thét, bộ dáng hiển nhiên là hận không thể lập tức được đánh ngay một trận. Thực là một đám gia hỏa thô lỗ đầy kích động, không có đến một chút sách lược nào, hắn đành phải nói: “Vậy vấn đề Quang Minh võ hội tính toán thế nào?”
“Ta rời khỏi Quang Minh võ hội.” Đường Thiên dứt khoát nói: “Về vấn đề tổ chức, ta không có ý kiến gì.”
Hạc không phản đối mà trầm tĩnh nói: “Danh tiếng của ngươi hiện tại lớn mạnh, giờ lại công khai từ bỏ Quang Minh võ hội, ắt rằng Quang Minh võ hội sẽ không bỏ qua chuyện này. Chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Đầu tiên, chúng ta phải đóng tinh môn thông tới Kình Ngư tọa, chặt đứt đường tiến công của Kình Ngư tọa để tránh phải hai mặt thọ địch. Thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn nhất chúng ta phải tiêu diệt các thế lực khác ở Sài Lang tọa, ổn định đại bản doanh của chúng ta. Thứ ba, chúng ta làm tốt việc chuẩn bị, chờ Quang Minh võ hội đến đây.”
Hạc trình bày vấn đề trật tự rõ ràng khiến mọi người đều liên tục gật đầu.
“Vì vậy, việc đầu tiên phải làm là kéo dài thời gian!” Đôi mắt màu đen của Hạc ánh lên vẻ điềm tĩnh cơ trí: “Về sự tình An Hảo Kiếm, chúng ta phải biểu hiện ra là đang do dự, nói rằng cho chúng ta suy nghĩ. Sau đó làm bộ cùng võ hội đàm phán điều kiện làm cho võ hội có cảm giác rằng chúng ta đang phải miễn cưỡng giao thanh kiếm ra, nhưng phải được đền bù thích đáng. Mà trong khoảng thời gian này, chúng ta phải bằng tốc độ nhanh nhất, tiêu diệt toàn bộ các thế lực ở Sài Lang tọa!”
Nghĩ đến phải đối đầu với thế lực khổng lồ Quang Minh võ hội, Hạc không những không có chút e sợ, trái lại càng cảm thấy hưng phấn dị thường.
Bỗng nhiên thanh âm của Binh vang lên: “Chỉ cần Hỏa Mã Nhỉ cùng Đường Nhất mang binh đoàn đi là đủ rồi, trước tiên phải khống chế cho được tinh môn. À, những tên võ giả bản địa Sài Lang tọa đầu hàng, chúng ta có thể lựa cho ra một bộ phận mà chiêu nạp. Bọn Khang Đức đã chết hết rồi, ắt hẳn bọn chúng có thể tương đối tin cậy được. Hỏa Mã Nhĩ, Sài Lang tọa có tất cả mấy tinh môn?”
“Bốn cái.” Hỏa Mã Nhỉ vội vàng nói: “Một cái thông tới Kình Ngư tọa, hai cái thông tới Ô Nha tọa và Hải Đồn tọa, một cái khác thông tới một địa phương tên là Trấn Hải thành ở Hồn Khu..
Binh gật đầu: “Giờ các ngươi gióng trống khua chiên tạo thanh thế thật lớn, vừa rồi chúng ta mới đánh bại Hắc Hồn, thanh thế đang lên, người phản kháng sẽ giảm đi rất nhiều. Hỏa Mã Nhĩ, Đường Nhất, hai người đến trại tù binh lựa chọn tù binh đi.”
“Vâng!” Đường Nhất trầm giọng tuân mệnh.
Hỏa Mã Nhĩ vội vàng chạy theo sau.
Không có người dám xen vào việc chỉ huy chiến đấu của Binh. Lần trước, chiến tướng Binh đã thể hiện ra bản thân hắn là một võ tướng có thực lực cường đại. Khi Binh an bài hết mọi việc, Hạc mới tiếp tục nói: “Khi chúng ta tiêu diệt xong Sài Lang tọa thì lúc đó sẽ đồng thời đột nhiên đóng tinh môn thông tới Kình Ngư tọa. Lúc đó, võ hội và Kình Ngư bang sẽ nhận ra, nhưng mà võ hội muốn đối phó chúng ta tối thiểu sẽ phải triệu tập võ giả ở mười chín châu Bắc Thiên đến đây. Điều này cần phải tốn một thời gian, chúng ta phải tranh thủ trong khoảng thời gian này nỗ lực nâng cao thực lực của bản thân mình!”
Lăng Húc nhắc nhở: “Việc tu luyện chân lực cũng rất cần thiết.”
“Chuyện này không thành vấn đề!” Đường Thiên đối với những chiến lược gì gì đó thì hoàn toàn không hiểu, nhưng đối với vấn đề nâng cao thực lực hắn lại tương đối có kinh nghiệm: “Chiến lợi phẩm lần này của chúng ta có không ít bí bảo thích hợp, mọi người hãy xem có bí bảo nào thích hợp cho mình không. Sau đó mọi người hãy suy nghĩ xem có vật phẩm nào trong thời gian ngắn nhất có thể nâng cao thực lực của mình. Thẻ Hồn tướng, tinh thần thạch, bí bảo gì gì đó, tất cả đều có thể lựa chọn. Tất cả đều cho ta biết để ta nghĩ biện pháp.”
“Khí phách thổ hào, ta thích!” Tư Mã Hương Sơn quỷ dị cười.
Lương Thu nhắc nhở: “Đối phó với Đại Quang Minh môn là trọng yếu nhất, cần phải có những bí bảo thế này!”
“Được!” Đường Thiên ứng lời.
“Những ngày này, ngươi không nên xuất hiện!” Hạc trầm ngâm: “Chỉ cần ngươi không xuất hiện, để bọn Đường Nhất hành động sẽ không gây sự chú ý cho người khác. Địa phương nhỏ như Sài Lang tọa ngươi mà ra mặt thì thật chướng mắt.”
Đường Thiên gật đầu tỏ vẻ đã minh bạch.
Mọi người thoáng cái đã an tĩnh lại, vừa thấy hưng phấn vừa có chút sợ hãi. Khai chiến cùng Đồ Môn Lục Vệ và Đồ Như Hải chẳng qua chỉ là một tên trưởng lão cấp Bắc Thiên, mà lần này cùng Quang Minh võ hôi trở mặt, tất nhiên là sẽ có một cuộc chiến ác liệt đang chờ đón mọi người. Quang Minh võ hội đối với người phản bội xử lý cực kì nghiêm khắc, có thể tưởng tượng được, một khi đã biết chân tướng sự việc. Cao tầng của Quang Minh võ hội sẽ cực kì tức giận.
Nhưng mỗi người ở đây đều là những tên gia hỏa chỉ lo thiên hạ không loạn. Sau đó mọi người giải tán và tự tiến hành tu luyện.
Đường Thiên cùng Binh sau khi đồng thời tiến nhập quang môn, bỗng nhiên chú ý đến một đường mòn đã được đào bới mở ra ngoài rất xa. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, thời gian nơi đây và bên ngoài có sự chênh lệch rất lớn.
Nha Nha đã được thêm ba tiểu đệ trợ giúp, đẩy tốc độ tăng lên rất nhanh, thông về phía trước hơn mười dặm đường.
Đường Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp: “Này đại thúc, nếu để Tái Lôi làm thêm một ít cơ quan thú có phải sẽ đẩy nhanh được tiến độ hay không?”
“Biện pháp này rất tốt!” Binh mắt sáng ngời nói: “Để ta đi tìm Tái Lôi!”
Đường Thiên trầm mặc chốc lát bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đại thúc?”
“Hả?” Binh có chút ngoài ý muốn, ngừng lại.
“Ta muốn mượn khoảng tiền kia!” Đường Thiên nói không có chút ý tứ: “Là khoảng tiền của Mạc Vị Thiên ấy!”
“Ngươi lấy làm gì?” Binh có chút đăm chiêu hỏi.
Đường Thiên như là tự nói với bản thân: “Trận chiến này chúng ta nhất định phải thắng. Ta biết rõ, mọi người vì ta nên mới bị lôi cuốn vào trận chiến này, bất luận như thế nào chúng ta cũng không được phép thất bại…”
Khi vừa dứt lời, ngữ khí của Đường Thiên trở nên hung ác, độc địa tựa như một con sói.
“Ta muốn dùng một trăm sáu mươi ức này, tất cả đều được dồn ở trên thân mọi người, ta muốn mọi người trở nên thật mạnh!” Đường Thiên ngẩng đầu, mặt đầy mong đợi nhìn Binh.
“Đại thúc, nhất định là người có biện pháp, đúng không?”
Binh lẳng lặng đứng nhìn Đường Thiên, trong lúc giật mình hắn phảng phất như trở về quá khứ xa xưa. Năm đó, người thiếu niên kia, cũng giống như Đường Thiên hiện tại, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, ý chí chiến đấu sôi sục mang theo một tia ngây thơ hỏi đoàn trưởng: “Đoàn trưởng, ngài nhất định là có biện pháp đưa ta nhanh chóng trở nên hùng mạnh đúng không?”
“Ha ha, tiểu Binh Binh. Quả thực là có phương pháp, nhưng mà rất khổ cực đó!” Đoàn trưởng thân hình to lớn miệng ngậm xì gà, tay xoa đầu thiếu niên cười ha ha.
Ma xui quỷ khiến làm Binh buột miệng thốt ra: “Quả thực là có phương pháp, nhưng mà rất khổ cực đó!”
“Thật quá tốt, ta không sợ khổ cực!” Đường Thiên cao hứng nhảy dựng lên, ngữ khí vô cùng kiên định: “Tất cả chúng ta đều không sợ!”
Binh giật mình ngây ra, như vừa trải qua mấy đời nhân sinh.