Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ta cũng không hiểu về kiếm ý nhiều lắm." Binh nhìn Hạc đang yên lặng đứng trước mặt: "Nhưng năm xưa ta cũng có nghe chiến hữu nói qua, tư tưởng trọng tâm nhất của vũ kỹ phương đông chính là thiên nhân hợp nhất."
"Thiên nhân hợp nhất?" Đôi mắt sáng bóng như ngôi sao của Hạc lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn cẩn thận suy nghĩ từng từ từng chữ một. Khi Hạc ở trong trạng thái trầm tư, khí chất vốn an tĩnh lại càng thêm an tĩnh.
"Đúng vậy." Binh lắc đầu nói: "Ta không biết nó có nghĩa là gì, nhưng ta đã từng thấy hắn tu luyện vũ kỹ như thế nào."
Hạc ngẩng đầu nhìn Binh, trên mặt đầy vẻ mong đợi.
Binh lộ ra dáng vẻ hoài niệm: "Thiên phú của hắn cũng chỉ là dạng phổ thông, học võ cực muộn. Phí mất 3 năm ăn gió uống sương, đi khắp chốn thâm sơn cùng cốc, lấy tinh hồn thú làm bạn. Lúc này thực lực của hắn trong toàn bộ binh đoàn cũng chỉ nằm ở mức trung hạ đẳng. Sau đó hắn lại bỏ ra 3 năm quan sát dòng nước chảy hướng gió thổi, cây cối dần khô đi. 3 năm sau, thực lực của hắn đã nhảy tới tầng lớp trung thượng. Tiếp đó hắn lại bỏ ra 3 năm, thâm nhập vào biển rộng mênh mông, cùng đọ sức với gió bão, đặt chân tới vùng tuyết vực băng nguyên, sau đó lại tiến nhập vạn dặm sa mạc, thâm nhập vào tận lòng đất đầy dung nham, chúng ta đều cho rằng hắn đã chết. Nhưng hắn đã quay lại, một thân thực lực cũng tiến vào tốp 10 của binh đoàn. Vừa đúng gặp phải đại chiến xảy ra, hắn không tiếp tục ra đi. Tràng chiến dịch đó kéo dài tròn 5 năm, hắn đã giết vô số người, chiến công huy hoàng. Sau khi thế cục bình tĩnh trở lại, hắn liền từ tiền tuyến quay về hậu phương. Tròn 5 năm, ngày nào hắn cũng phơi nắng, nhìn ánh trăng hiện lên, nhìn tinh không mênh mông. 5 năm sau, hắn trở thành nhân vật đứng thứ ba binh đoàn."
Hạc lập tức động dung.
"Thiên phú của ngươi so với hắn thì xuất sắc hơn, khi hắn ở vào độ tuổi lúc này của ngươi, thực lực còn chẳng bằng một phần mười của ngươi lúc này. Truyền thừa mà hắn nhận được cũng không đầy đủ, trong khi ngươi lại có truyền thừa hoàn chỉnh. Xét về mọi phương diện thì ngươi đều chiếm được ưu thế tuyệt đối. Nhưng ta cũng không dám xác định là ngươi có thể làm được xuất sắc hơn hắn hay không. Ta luôn cảm thấy, hắn có điểm gì đó rất đặc thù. Ta đem những việc mà hắn trải qua nói cho ngươi nghe, hy vọng có thể giúp ngươi được phần nào." Binh thẳng thắn thành khẩn nói với Hạc.
Hạc tự đáy lòng nói: "Cảm ơn!"
"Có lẽ trước khi ngươi chết sẽ không còn nghĩ như vậy." Binh hồn nhiên không thèm để ý nói: "Ta suy nghĩ qua những điều mà hắn đã gặp phải, nói ngắn gọn lại thì bắt đều là hấp thu năng lượng trong tự nhiên để tìm kiếm quy tắc, hắn gọi cái phương pháp này là học tự nhiên. Nếu có thời gian, ta sẽ kiến nghị ngươi lên đi theo con đường của hắn năm đó, cũng hấp thu lực lượng từ trong thiên nhiên. Nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian, chúng ta chỉ có 1 tháng. Vì vậy chúng ta cần phải xác định trước cho mình một mục tiêu."
Hạc vẫn đang suy nghĩ về cái gọi là "Học tự nhiên", hắn cảm thấy lúc này mình đã được lợi không ít, vì vậy khi nghe thấy Binh nói muốn xác thực mục tiêu, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi lại: "Cái gì là xác định mục tiêu?"
"Tự nhiên bao quát cả vạn tượng*, thì một tượng sẽ không rõ ràng, nếu thời gian của chúng ta ngắn, thì đương nhiên là chúng ta sẽ đem mục tiêu thu nhỏ lại, lựa chọn một trong số đó, tỷ như gió chẳng hạn." Binh giải thích.
(Biên_*vạn tượng: Mọi hình tượng, biểu hiện của sự vật, sự việc.)
"Gió?" Hạc như có điều gì đó đăm chiêu.
"Đúng vậy." Binh nói: "Ta cảm thấy gió rất thích hợp với kiếm pháp, cho nên ta chuẩn bị cho ngươi một cái động gió."
Binh đưa cho Hạc một tấm địa đồ.
"Vị trí được đánh dấu trên đó là nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt nhất trên sa mạc, được gọi là Sa Âm Cốc, đó là một sơn cốc do cát xếp thành, sơn cốc này thông xuống dưới nền đất, gió xuyên qua hạt cát phát ra những thanh âm ong ong. Gió trong sơn cốc sắc như đao, a, cái này không phải là nói khoa trương đâu, nếu như ngươi đi vào trong đó rồi, ngươi sẽ hiểu ra ngay. Trong thời gian một tháng này, ngươi có thể nán lại mà cũng có thể trở về. Tốt rồi, ta đã chuẩn bị sẵn lương khô đầy đủ cho ngươi, ngươi có thể đi rồi."
Hạc không có do dự, tiếp nhận lương khô, trịnh trọng hướng Binh hành lễ: "Cảm tạ!"
Đúng là một hảo hài tử lễ phép a...
Binh vô cùng vui mừng phất tay cáo biệt: "Yên tâm, nếu như có chết ở nơi đó thì thi thể cũng sẽ không bị hư thối đâu."
Hạc tiêu sái cười, xoay người rời đi.
***
Sau khi đã giải quyết xong từng người, Binh liền bước tới trước mặt Đường Thiên đã sớm không còn kiên nhẫn: "Thần thiếu niên, ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
"Đã sớm chuẩn bị tốt rồi!" Đường Thiên xoa tay, nóng lòng muốn thử.
"Chúng ta tiến vào quang môn." Binh nói.
Khi hai người tiến vào quang môn, Binh liền trực tiếp tiến vào con đường mòn đã đào từ trước. Con đường mòn thẳng tắp nhìn không thấy cuối, Đường Thiên thoáng sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại: " Đám người Nha Nha xuyên thủng rồi sao?"
"Nếu tính toán theo thời gian thì hẳn lúc này không sai biệt lắm. Số lượng cơ quan thú đã gia tăng đến hai trăm cụ, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều."
Binh xuất ra Thiên Không Hổ rồi chui vào: "Đi thôi."
Thiên Không Hổ như một đạo lưu quang, vù một cái bay thẳng về phía trước.
Đường Thiên giật nảy mình, thật nhanh! Từ lúc nào tốc độ của Thiên Không Hổ đã trở nên hung mãnh như vậy rồi?
Hắn không biết rằng trong khoảng thời gian này, Tái Lôi vì muốn ép tiền từ nơi Binh ra nên đã cố ý đem Thiên Không Hổ cải tạo, vì vậy mới có hiệu quả kinh người như thế. Hiện tại cái khẩu súng bắn chim của Thiên Không Hổ đã được đổi sang pháo, uy lực cũng tăng nhiều.
Đường Thiên vội vàng thôi động chân lực, thân hình liền biến mất giữa không trung.
Tàng Phong Bộ!
Tàng Phong Bộ của Đường Thiên cũng đang dần thành thạo, tốc độ so với trước đây tăng không biết bao nhiêu lần. Hắn phảng phất như xuyên qua không trung, thân hình đột nhiên biến mất rồi ngay sau đó ở vị trí không trung trước đó vài chục trượng lại hiện ra.
Chi trong chớp mắt, trong đường mòn tràn ngập tàn ảnh của hắn.
Chạy điên cuồng, chạy toàn lực, Đường Thiên mới có thể làm cho mình không bị bỏ rơi lại. Đường mòn dường như vĩnh viễn không có điểm cuối, Đường Thiên liên tục chạy nhanh 3 ngày vậy mà vẫn không có một chút dấu hiệu kết thúc.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên không tiếc chân lực điên cuồng chạy như vậy, tuy chân lực của hắn so với trước đã hùng hậu hơn không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Lúc này hắn mới nhớ đến Đào thổ cao nguyên mà Binh đã từng nói đến, xem ra cái tên gia hỏa này không có giỡn chơi!
Đường Thiên không khỏi cười khổ, lúc đó mình còn cảm thấy hả hê, xem ra Nha Nha ăn phải quả cực đắng rồi, không nghĩ tới lúc này đến phiên mình rồi. Binh không hề có ý đinh dừng lại chờ hắn, chỉ cần tốc độ của Đường Thiên hơi chậm lại là thân hình của Thiên Không Hổ lập tức biến thành một điểm đen nhỏ phía xa xa.
Đường Thiên không thể không đem toàn bộ tinh thần, tất cả đều đặt lên Tàng Phong Bộ, phải làm cách nào mới có thể tiết kiệm chân lực, phải làm cách nào mới có thể làm hiệu suất của Tàng Phong tăng lên, phải làm cách nào để chạy được cự li xa hơn.
Tròn 30 ngày, ngoại trừ lúc đả tọa khôi phục chân lực, toàn bộ thời gian của Đường Thiên đều là điên cuồng chạy.
Một tòa phế tích lọt vào tầm mắt hắn.
Nhưng lúc này trong lòng Đường Thiên không có một chút cảm giác nào, trong lòng hắn đầy phẫn nộ, Cái tên Binh hỗn đản này điên rồi! Cho dù bên trong này chênh lệch so với bên ngoài năm lần, nhưng 30 ngày trong đây cũng là 6 ngày bên ngoài rồi đấy.
Như vậy thời gian một tháng quý giá đã bị mình lãng phí mất 6 ngày để chạy rồi.
Đầu tên gia hỏa này bị cửa kẹp rồi sao?
Lẽ nào chữ “tử vong” trong “tử vong đặc huấn” của tên gia hỏa này chính là làm mình mệt chết sao?
Đường Thiên chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển. Một lát sau, hắn mới ổn định lại chân lực đang cuộn trào trong cơ thể, 30 ngày điên cuồng chạy này cũng không hề uổng phí, Tàng Phong Bộ của hắn đã đạt được tiến bộ thần tốc, đây cũng coi như là thu hoạch duy nhất đi.
Khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì không khỏi ngẩn ra, lời định nói vừa lên mép liền thu lại.
***
Không biết Binh đã ra khỏi Thiên Không Hổ từ lúc nào, hắn yên lặng đứng nhìn phế tích trước mặt. Thiên Không Hổ cao lớn đứng sừng sững phía sau hắn, giống như vạn năm trước, binh doanh năm đó chỉ còn lại những bức tường đổ, đất vàng đầy tầm mắt.
Những chuyện cũ cứ nổi lên trong lòng, tuy Binh vẫn tự nhủ với mình, tức cảnh sinh tình thực sự quá buồn cười, sẽ bị cái tên thiếu niên bệnh tâm thần cười nhạo vân vân, nhưng khi tận mắt nhìn thấy phế tích trước mặt, nước mắt hắn vẫn thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Hắn cố gắng đè nén bi thương trong lòng, cười nhạo chính mình, đã ngủ một vạn năm mà chẳng chút tiến bộ, đến lúc nào mình mới có thể học được kiên cường cơ chứ?
Nếu như lúc này ở đây có đội trưởng, hẳn hắn sẽ nói mấy thứ đại loại như "Ai nha ai nha, tùy tiện là được rồi" "Thuận theo tự nhiên a" "Ta cảm thấy tiểu Binh Binh rất tốt a" dùng mấy lời nói này để làm mình mất cảnh giác, sau đó đem một đống việc vặt vãnh ném cho mình,còn đội trưởng thì vô cùng tiêu dao và bắt đầu bày trò cờ bạc. Sau đó đám hỗn đản kia đánh bài tranh đấu đến mặt đỏ tía tai, còn mình lại phải đưa cơm cho bọn hắn, giúp bọn hắn đổ tàn thuốc, bị sai tới sai lui...
Lúc này nghĩ lại thấy đúng là mất mặt a... Thế nhưng vì sao mình lại cảm thấy hoài niệm cơ chứ...
Hắn chậm rãi bước đi, những đồ vật vừa thân quen vừa xa lạ lọt vào tầm mắt hắn khiến hắn phải dừng lại trong chốc lát.
Thời gian đầu, khi binh đoàn còn nhỏ yếu, nơi đây đã từng là tiền tuyến. Ở rất nhiều nơi vẫn còn có thể nhìn thấy vết tích chiến đấu còn lưu lại.
Bất tri bất giác, đã đi tới điểm cuối, Binh dừng lại. Xoay người đối diện với phế tích, khuôn mặt ngước lên, nhìn chăm chú vào những nơi đã từng chiến đấu trước mặt, vẻ bi thương trong mắt dần tan đi, trong con mắt dần kiên định.
Nếu nơi đây còn anh linh của các ngươi thủ hộ, thì xin các ngươi cứ ngủ yên.
Xin đừng lo lắng, binh đoàn sẽ không biến mất, vẫn còn có ta a, tuy ta không thể kiên cường như các ngươi, cũng không tài giỏi bằng các ngươi, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực chiến đấu, thủ hộ nơi đây, thủ hộ binh đoàn.
Tương lai vẫn còn mờ mịt, năm tháng đã xóa nhòa tất cả.
Thế nhưng, ta vẫn còn ở đây.
Xin cứ giao cho ta đi, mọi người.
Binh nghiêm chỉnh hướng về phía phế tích hành lễ.
***
Đường Thiên nhìn Binh, hắn không hề mở miệng, hắn có thể cảm giác được, cái hơi thở đang lộ ra trên người Binh kia. Đường Thiên rất quen thuộc, đó chính là vị đạo của tín niệm, Binh đại thúc, nhất định có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành.
Cũng không biết mình có thể giúp hắn hay không.
"Đường Thiên."
Đường Thiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn Binh.
"Đến đây." Thanh âm của Binh tương đối nghiêm túc.
"Nga." Đường Thiên nhấp nhô mấy cái liền nhảy đến bên cạnh Binh.
Dưới chân Binh vận sức, đánh bay bụi bặm, làm lộ ra một cái nắp giếng bằng đồng thau, trên nắp giếng có viết "Nơi đóng quân của binh doanh 07, đóng tại mùa Tường vi phi hồng, binh qua loạn thổ, quay về yên tĩnh, duy an".
"Nhỏ một giọt máu của ngươi lên."
Trên khuôn mặt đầy nghiêm túc của Binh lộ ra một tia thành kính.
Đường Thiên giật nảy mình, nhưng vẫn thành thành thật thật đem ngón cắt ra, nhỏ một giọt máu.
Huyết châu vừa nhỏ lên trên nắp giếng đồng thau, thì giống như nước rơi vào trong sa mạc, nhanh chóng ngấm vào trong nắp giếng, biến mất không chút tăm tích.
Bỗng nhiên, mặt đất run lên.
Nha Nha đang nằm trong góc ngủ say mờ mịt mở mắt, nó cũng không phải là cơ quan thú, thời gian dài như vậy đã khiến nó mệt gần chết, vì thế khi vừa đánh thông nó liền nằm lăn ra ngủ say. Lúc này bị chấn động dưới nền đất đánh thức, sắc mặt đầy mờ mịt nghó nghiêng
Bỗng nhiên, nó phát hiện ra Đường Thiên, ánh mắt mờ mịt lập tức tỉnh táo lại, y y nha nha kêu lên vui mừng, sau đó nhào vào trong lòng Đường Thiên.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân như gặp động đất, đất rung núi chuyển, làm cho Đường Thiên gần như đứng cũng không vững.
Rầm rập, thanh âm nặng nề vang lên, chấn động từ sâu trong lòng đất truyền đến. Bụi bặm không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tràn ngập khắp nơi.
Giống như một con quái vật viễn cổ đang từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.