Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở cuộc đời học sinh hầu như ai cũng phải đối mặt với một môn học ác mộng, như hầu như 90% người đặc cấp ban đang gặp phải “Sơ cấp thám hiểm giả”.
Dù đây là lần đầu tiên lớp học xuất hiện mỹ nữ lão sư, phải công nhận gen của huyết tộc vô cùng đẹp đẽ. Hầu như con gái nơi đây đều trắng trẻo, một luồng mị hoạt thần bí thổi quanh đôi mắt sắc xảo.
Tuy nhiên tất cả như bị che đậy bởi từng chồng sách cao ngất:
-“Khóa lớp của ta ở năm nhất rất đơn giản, yêu cầu chỉ cần học thuộc hết sách là được, thậm chí có thể trốn tiết thoải mái”.
Vừa có đôi chút mừng rỡ thì bổng lão sư đập bàn hô to:
-“Lấy giấy ra, nghỉ cũng được miễn có thể nộp đầy đủ bài kiểm tra của ta là được”.
Ta thảo… Vậy cũng được nữa ư… Nhưng về sau Vân Phàm mới hiểu lão sư nói cũng không phải khoát lát khi có phân thân thuật hay khôi lỗi thay thế.
-“Nghe cho kĩ đây, hãy kể tên hai mươi người trong đặc cấp ban”.
Ách… chuyện gì vậy, thế cũng là kiểm tra, mà khoan đã làm sau mà biết được ai chứ…
Vụt…
Một viên như đạn đen gì đó bay thẳng ngang qua mặt hắn, phía trên cao nữ lão sư điểm mặt:
-“Hai anh kia nộp bài được rồi, bất cứ ai trao đổi sẽ bị như họ.”
Lắc đầu, Vân Phàm cắn bút chờ đợi kết thúc, thu bài xong lão sư lại sẵn giọng:
-“ Để trở thành một nhà thám hiểm thì điều đầu tiên hôm nay các ngươi phải học chính là tình báo, người ngồi cạnh mình gần tuần lễ nay mà không biết được thì tự trách đi, thậm chí còn là quan hệ, nếu các ngươi một mình lều chết xông di tích thì có thể không cần học lớp này nữa. Hm… Từ nay về sau cứ một bài kiểm tra sai sẽ trừ một điểm tích phân, vắng học gấp đôi. Giải tán.”
Vừa đi trở về Ký túc xá, hầu như sau buổi học ai cũng đang buồn rầu trầm ngâm khi phải bỏ thời gian ra học tập đủ thứ triết lý từ tên, đặc tính từng loại huyết thú, cách chống đối độc vật nơi hoang giả, cầu sinh ký, thậm chí là cơ quan đồ, sơ giải trận pháp. Quá nhiều quá nhiều…
Bỗng Vân Phàm thấy lão đại cùng lão tứ đang cuồn loạn Cao Khoa, tên này lại tìm đường chết nữa ư.
-“Sao thế mọi người”.
Tò mò Vân Phàm tiến tới hỏi hang, thấy cũng tội tội rồi… đánh riết mà đồng cảm luôn.
Lão đại nghiến răng: “Thấy vẻ mặt buồn rùi rụi của hắn ta mới hỏi, thế mà hắn lại đê tiện trả lời vì chỉ làm được 248 tên người thôi, còn lại viết không kịp”.
Vân Phàm hiếp mắt lại cười cười rồi xoắn tay áo lên… Ta đánh ak…
Cả đám thở hồng học mệt mỏi vì đánh người, Vân Phàm mới hỏi Vấn Thiên:
-“ Hôm bữa ta nghe nói đệ đi Thư quán học võ kĩ, trong đó chúng ta có thể tìm kiếm được sách về luyện Tửu không.”
Nghe tới đây hai mắt lão đại lại tỏ sáng: “Đúng rồi, lão nhị là băng chi thể, tửu sư tương lai ak”.
Lão tứ cũng gật gù: “Tất nhiên là có, nhưng hầu như ai muốn đọc cũng phải bỏ ra Điểm cống hiến ak, chúng ta chỉ có một ít điểm thưởng từ việc đậu đặc cấp ban, với đệ cũng bước vào bán bộ Tạo hình cảnh nên được xem miện phí một bộ rồi”.
-“Không sao, hắn là Băng thuộc tính, chỉ cần đến và nhận sách thôi, thậm chí vào phòng luyện tửu tập luyện cũng được ấy”. Lúc này lão tam mới bò dậy nổi.
Theo lời chỉ dẫn Vân Phàm đi đến một khu nhà lớn, nhìn ngó xung quanh hắn mới bước vào chào hỏi cô gái đang ngồi trên quầy bàn.
-“Cho em hỏi đây có thể cho mượn sách dãy luyện tửu không”.
-“Tất nhiên là có, mỗi cuốn 10 cống hiến”.
Vân Phàm ấp úng đưa thẻ học viên:
-“Oh, là Băng hệ ư, rất tốt, ngươi có thể mượn tất cả sách liên quan tới tửu sư ở tầng một Thư quán”.
Cô gái mĩm cười hướng tay chỉ về phía một hàng kệ sách lớn, nơi đó cũng đang có một số người đang ngồi đọc.
Thật là rộng lớn, Vân Phàm phải mất gần nữa ngày mới có thể xem gần hết tựa sách trong đây, hắn muốn biết tổng quan hơn về môn học này.
Lòm còm được 3 quyển sách:
-Tửu sư thường thức.
-Máu và phân loại công dụng.
-Bút ký kết hợp sơ cấp.
Thật là nặng đấy, Vân Phàm ôm ba cuộn sách đến bàn thu.
-“Em có thể mang về ký túc xá đọc không.
Thiếu nữ trẻ mĩm cười: “Lại một tiểu tử chưa hiểu gì một mình đi nghiên cứu ư, sách ở thư viện là không thể mang ra ngoài được”.
Vân Phàm lung túng, như thế này thật khó ak.
-“Thật ngốc mà, đưa đây ta có thể đưa tư liệu vào thẻ học viên về mà tự đọc.”
Vỗ đầu cái chốc, Vân Phàm mới nhớ ra mình hỏi một điều ngu ngốc thế nào, hồi sáng hắn cũng được chính bằng cách này lấy tài liệu từ nữ lão sư mà.
Vân Phàm ngây ngô cười nộp sách lên:
-“Cảm ơn học tỷ, có thể cho đệ biết tên không”.
Nhìn hắn một lúc, cô gái mới trả lời:
-“Ta tên Ngọc Trâm, ak, nếu muốn tập luyện có thể xin đến phòng thực hành sơ cấp tửu sư, với điều kiện ngươi chắc sẽ rất dễ dàng.”
Vân Phàm gậc đầu thu hồi thẻ tạp mới chào rời đi: “Vân Phàm là tên của đệ, bye…”.
Về đến ký túc xá hắn thấy cả đám bạn đang bu đầu lại nghe lão Tam giảng giải về tư liệu hắn thu thập được, nhất là tới nữ học viên hắn lại đưa một phần cực kì cặn kẽ giới thiệu, cứ như đây là điều tự hào nhất vậy. Lắc đầu nhưng để đề phòng Vân Phàm cũng xin một phần. Ngắm nhìn một danh sách dài trong thẻ hắn thở dài: “thực là thư sơn áp lực đại mà”.