Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Beta: thienbao95
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào sơn động, phảng phất lên hai người canh gác ngoài cửa động đêm qua, Tiêu Triết và Phá Phong.
Tiêu Triết mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn người đối diện Phá Phong cũng mở to mắt, lại nhìn những người đang nhắm mắt dưỡng thần hay ngủ say bên trong động, rồi lại nhìn ra ngoài.
“Ngập nước?” Vừa thấy chuyện thực đáng lo, Tiêu Triết tức thì không bình tĩnh được.
Đêm qua trời mưa to rất lâu đến tận gần sáng mới dừng lại, lúc ấy ai là người gác đêm? Vì sao chỉ mới không nhìn đến một lúc mà nước đã sắp dâng đến cửa động? Nhìn xa xa cũng chỉ thấy được mấy tán cây cao miễn cưỡng lộ ra trên mặt nước. Hôm qua lúc bọn họ vừa trốn thoát được đám kiến ăn thịt nơi đó có vẻ như một cái thung lũng, nhưng cũng không thấp đến như vậy chứ? Mặt nước đã dâng đến giữa sườn núi rồi.
Phá Phong vừa quay đầu thấy thế cũng mở to hai mắt ra nhìn.
“Làm sao vậy?” Nghe được tiếng Tiêu Triết kinh hô, những người trong động ngoại trừ Hách Liên Ảnh đều bị đánh thức, sau đó Hách Liên Ảnh cũng được Hách Liên Hiểu gọi dậy.
Không cần Tiêu Triết trả lời, bọn họ cũng đã nhận ra được chuyện gì đang xảy ra. Từ chỗ bọn họ đứng nhìn ra ngoài cửa động, không có thứ gì khác ngoài ánh sáng mặt trời phảng chiếu trên mặt nước, có thể hình dung được bên ngoài đang như thế nào.
Long Chiến Nhã ngẩn người, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Mặc Sĩ Lưu Thương theo sát.
“Đỉnh núi.” Ra khỏi động rẽ trái, tâm tình của Long Chiến Nhã đang rất tốt, nàng đi lên phía đỉnh núi.
Những người nhàn rỗi khác cũng đều đi theo.
Đứng trên đỉnh núi, hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, gió phả vào hơi lành lạnh ẩm ướt, Long Chiến Nhã thả lỏng người, hít sâu, cảm giác cả người thực thoải mái.
Kỳ thực dưới chân bọn họ không thể xem như một đỉnh núi, chỉ như một cái gò đất cao mà thôi, mọi hướng đều được nước lũ bao quanh nhìn giống như một hòn đảo vậy, đáng tiếc là hơi nhỏ. Hòn đảo này đúng là phức tạp a. Không suy nghĩ tiếp nữa, Long Chiến Nhã ngơ ngác nhìn những ngọn sóng lăn lăn trên mặt nước.
“Bây giờ phải làm gì? Ở chỗ này chờ nước rút?” Mặc Lam nhíu mày. Nước sâu như vậy đến bao giờ mới có thể rút hết?
“Lôi vương, bảo tàng kia ở chỗ nào?” Bách Lí Linh nhìn xung quanh.
“Đại khái là ở bên kia.” Hách Liên Hiểu quan sát địa hình, chỉ sang hướng đông. “Phía sau ngọn núi kia.”
Mọi người nhìn về hướng đông. Hiện tại chung quanh đều là nước, dấu đi vẻ mặt phức tạp, ngọn núi kia cách đây không xa nhưng nếu chờ nước rút đi thì có hơi lâu.
“Dựng bè gỗ.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì nên chỉ có thể tự mình mở miệng.
“Đây đúng là biện pháp tốt nhưng ai sẽ làm đây?” Bách Lí Linh sờ sờ cái mũi. Bọn họ rất ít dùng đến cái đó, cho dù là có dùng đến đi nữa cũng không cần động tay, mà hiện tại chỉ còn vài người bọn họ.
Mặc Lam cũng cảm thấy xấu hổ. Cho đến bây giờ, bọn họ thực sự phát hiện ra mình vô dụng. Được rồi, không phải bọn họ vô dụng mà căn bản là không hề biết cái gì, mọi chuyện đều do những người của tam tôn làm tốt cả, trước mắt bọn họ cũng chỉ học được cách nhóm lửa nướng thịt, những lúc nguy hiểm bọn họ cũng có chút cản trở. Từ nhỏ đến bây giờ đúng là thất bại lớn nhất, cái mạng nhỏ của họ giờ đây đều nằm trong tay của
người ta a.
“Cục cưng làm!” Thấy thần sắc mọi người đều khác nhau, tiểu Nhược Thần ngoan ngoãn giơ tay, xung phong nhận việc.
Mặc Sĩ Lưu Thương kinh ngạc nhìn về phía tiểu Nhược Thần.
“Cục cưng thật sự biết làm, mẫu thân đã dạy!” Biết Mặc Sĩ Lưu Thương không tin, tiểu Nhược Thần nói cực kỳ nghiêm túc.
Mặc Sĩ Lưu Thương lại nhìn tiểu nữ nhân vẫn đang xuất thần trong lòng. Những khi hắn không chú ý đến, nàng đã dạy con hắn những gì? Cùng lắm thì dạy tốt lắm, hắn thực vừa lòng! Suy nghĩ lại thì hài tử của Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ, có người nào có đứa con tinh quái như con hắn đâu? Tiểu nữ nhân là một bảo vật a, hắn phải dõi theo!
“Vậy giao cho cục cưng.” Long Chiến Nhã vẫn ngẩn người, quay đầu, cổ vũ tiểu Nhược Thần.
“Cục cưng nhất định làm tốt!” Tiểu Nhược Thần vỗ bộ ngực, chỉ huy sáu hộ pháp của tam tôn làm việc. Dạ Lăng và Tiêu Triết đương nhiên cũng giúp tiểu vương gia nhà mình.
Phượng Lẫm và Viên Liệt cũng không phải chỉ biết xấu hổ mà đứng nhìn, theo sau hỗ trợ.
“Các ngươi, không đi giúp họ?” Nhìn đám người Kì Dương vẫn như cũ đứng nhìn, Long Chiến Nhã nhíu mày.
“Ha ha, có các người Phong Hồn đi là đủ rồi.” Liễu Thừa Phong cười cười lấy lòng.
“Vậy lát nữa các người BƠI..QUA..ĐI.” Long Chiến Nhã gằn từng chữ nhìn Liễu Thừa Phong đang nhe răng cười, nói. Chuyện tốt của nhi tử nàng sao có thể để các người cứ như vậy ngồi hưởng?
Cả người Liễu Thừa Phong run lên, dưới chân sinh phong, đuổi theo mấy người Phong Hồn. Những người còn lại cũng đuổi theo. Nói đùa sao, nữ nhân này nói được làm được, nếu như bọn họ không hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ để bọn họ bơi qua.
Nhìn những người đó đi dựng bè gỗ, bốn người Long Chiến Nhã lảo đảo tìm kiếm chung quanh núi nhỏ xem có thứ gì làm điểm tâm không.
Ăn uống no đủ, bè gỗ cũng đã dựng xong, đoàn người chuẩn bị lên đường.
Trên mặt nước yên ả, bốn gỗ trúc chầm chậm tiến về phía trước. Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Long Chiến Nhã và Phong Hồn, Phong Ly, tiểu Nhược Thần, Dạ Lăng, Tiêu Triết đi cùng nhau. Nam Phong Nguyệt, Bách Lí Mạch, Phá Phong, Phá Nhật, Minh Châu, Minh Kì, Phong Tiêu cùng Phượng Lẫm, Viên Liệt. Mặc Lam, Kì Dương, Vân Thanh, Bách Lí Linh, Huyền Mặc. Hách Liên Hiểu, Hách Liên Ảnh, Liễu Thừa Phong và một số hộ vệ còn sống sót lại.
Ngẩng đầu là vạn dặm trời quang mây trắng, cúi đầu là xanh biếc một màu nhẹ dịu cùng những gợn sóng bập bềnh, nếu không phải nguy hiểm từ tứ phía thì phong cảnh nơi đây thực thích hợp để nói chuyện yêu đương. Đáng tiếc, an nhàn thoải mái luôn là cái dễ bị phá vỡ.
“Đó là cái gì vậy?” Tròng mắt quan sát xung quanh, Mặc Sĩ Lưu Vũ chỉ vào mặt nước hỏi. Vừa rồi dường như hắn nhìn thấy cái gì mới nổi lên rồi lại chìm xuống.
“Gì cơ?” Mọi người nương theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ có Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch là không có bất cứ hành động gì. Nơi này có rất nhìu thứ kỳ quái, chỉ cần không có nguy hiểm thì không đáng để họ chú ý.
“Chiến… Chiến Nhã.” Hách Liên Ảnh kéo ống tay áo Hách Liên Hiểu, trốn phía sau hắn, giọng run rẩy.
“Làm sao vậy?” Long Chiến Nhã quay đầu lại. Sẽ không phải lại là cái gì đó phiền toái chứ.
“Cá sấu… cá sấu.” Hách Liên Ảnh khó khăn nuốt nước bọt xuống. “Dường như thứ ta vừa thấy giống như… giống như là cá sấu.” Có một lần nàng được nhìn thấy cá sấu trong một quyển sách, toàn thân nó gồ ghề giáp vẩy làm nàng không thể quên được. Nếu nàng nhớ không lầm, quyển sách đó nói cách đây đã trăm ngàn năm trước trên Vạn Dạ đại lục, thời đại của các lão tổ, qua nhiều năm như vậy cá sấu gần như bị diệt sạch, mà thứ vừa rồi rõ ràng là cá sấu nha. Làm sao nó lại xuất hiện ở đây?
“Ngươi xác định?” Long Chiến Nhã đỡ trán. Ông trời a, nàng sai lầm rồi, nàng không nên tò mò đi tìm bảo! Cũng vì tò mò mà thôi, nàng không nghĩ lại có nhiều thứ chết người như vậy?!
“Ta…ta xác định.”
“Cá sấu? Là gì vậy?” Liễu Thừa Phong nhìn về phía Long Chiến Nhã.
“Ăn thịt người gì đó.” Long Chiến Nhã chăm chú nhìn vào mặt nước. Hách Liên Ảnh tuy là thâm cung công chúa, nhưng đọc nhiều sách như vậy, còn được vang tiếng tài nữ, lời của nàng nhất định có thể tin được.
“Chỗ này cũng có thứ ăn thịt người gì nữa sao?” Khóe mắt Bách Lí Mạch run run.
“Dọc theo đường đi không phải gặp qua rất nhiều sao, còn có nhiều thứ tồn tại trong bụng ngươi đâu.” Long Chiến Nhã cười cười.
“Cũng phải.” Hắn cũng chỉ do nhàm chán mới đi theo tiểu Nhã nhi tìm bảo mà thôi, tùy rằng nói tìm kiếm chính là kích thích nhưng cũng không cần phải kích thích như vậy chứ?
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Nhìn năm sáu con cá sấu đang dần tụ tập quanh bè gỗ, da đầu Mặc Sĩ Lưu Vũ run lên. Từ lúc đi vào cánh rừng, bảo tàng thì không thấy đâu mà mỗi ngày đều phải đánh nhau với bầy thú dữ, không phải nói nhưng năng lực thực chiến quả là có tăng lên một chút a. Nhưng mà dùng phương thức bạo lực như vậy để nâng cao thì thực không tốt nha!
“Cần gì khẩn trương vậy chứ? Chỉ có sáu bảy con thôi mà, bên ta nhiều người như vậy, đánh lẻ không được thì từng tốp đánh, chả lẽ không thắng được?” Long Chiến Nhã tà tà cười.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi thực đúng là không nhân hậu gì. Bất quá bản tôn thích.” Nói xong, Bách Lí Mạch cũng không đợi, xuất chiêu mở màn, một roi quất tới.
Một roi này thật đúng là đảo loạn nhất trì xuân thủy (khuấy động mặt nước), bầy cá sấu vốn đang im lặng “hộ tống” bè trúc lập tức phản công.
Long Chiến Nhã cầm lấy đoạt hồn đao hào hứng tung người nhảy lên nhưng nửa đường lại bị người nào đó túm trở về. Chân mất thăng bằng, Long Chiến Nhã rơi vào lồng ngực quen thuộc.
“Gì chứ?” Long Chiến Nhã nghi hoặc quay đầu, liền bắt gặp vẻ mặt tức giận của ai đó phóng đại. Hắn giận? Vì sao?
Nhìn ánh mắt tiểu nữ nhân mê mang, Mặc Sĩ Lưu Thương tức nghẹn đến thiếu chút nữa nội thương. Hắn biết mình có chút cố ý gây sự chú ý nhưng khi nghe Bách Lí Mạch nói một câu thích này thích nọ gì đó thực khó chịu, mà không chỉ là khó chịu, phải nói là giận dữ mới đúng. Nữ nhân này là của hắn, chỉ hắn mới có thể thích nàng, người khác dựa vào cái gì chứ? Dù Bách Lí Mạch có là bằng hữu của nàng cũng không được!
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nam nhân này đang mím môi dùng lửa giận nướng chín nàng, nhìn nhau được một lúc nhưng hắn một chữ cũng không nói. Hắn không nói, nàng biết giải quyết như thế nào? Cũng may là cá sấu không nhiều, những người khác có thể tự xử lí được, Long Chiến Nhã chỉ đơn giản chuyên tâm giải quyết vấn đề về cảm xúc của Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Hắn nói thích ngươi!” Nghẹn nửa ngày, Mặc Sĩ Lưu Thương mới nặn ra được một câu như vậy, có chút ảo não, có chút không tự nhiên lại có chút thẹn thùng.
“Ôi chao?” Long Chiến Nhã sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra, bất giác có chút buồn cười,“Hắn là bằng hữu của ta, bằng hữu tốt.”
“Biết.” Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn như cũ mặt lạnh nhìn Long Chiến Nhã.
Bất đắc dĩ, Long Chiến Nhã giơ tay ôm cổ hắn, hôn lên môi một cái. Nam nhân này thực sự rất đáng yêu.
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, không nghĩ tới nàng lại có dũng khí dùng phương pháp này để an ủi hắn, mặt mày lập tức sáng rỡ, chuyển từ khách thành chủ, vươn cái lưỡi linh hoạt say mê cùng Long Chiến Nhã.
“Tiểu Nhã nhi quá phóng túng a.” Nhìn trên bè trúc có một đôi bích nhân đang hôn nhau, Bách Lí Mạch lắc đầu, nhưng lại có chút tán thưởng Long Chiến Nhã. Một nữ tử lại có thể tùy tâm sở dục (làm theo ý mình), thiên hạ này chỉ có mình nàng, Mặc Sĩ Lưu Thương đúng là thực hưởng thụ a.
“Tam ca bị tam tẩu làm hỏng rồi.” Mặc Sĩ Lưu Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng nhếch miệng nở nụ cười. Tam ca rốt cục đã tìm được tri kỉ cho mình.
Mà những người còn lại không thích như thế, dựa vào cái gì mà hai người họ yêu yêu đương đương còn bọn họ lại làm nô dịch? Vì thế nên cố ý để hai con cá sấu qua quấy rầy họ một chút.
Cảm giác được nguy hiểm, Long Chiến Nhã muốn thối lui, Mặc Sĩ Lưu Thương bất mãn hừ lạnh một tiếng, một tay chế trụ cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã không cho nàng thối lui, tay kia nhẹ nhàng vung lên, một con cá sấu có ý đồ xấu đánh lén liền bị ném đi xa, bay đến giữa không trung nổ tan xác mà chết.
Chú ý tới phạm vi những mảnh thịt nát vụn cùng huyết vũ, mấy tên cố ý liền tái nhợt mặt, lập tức ngăn lại một con khác đang đến đó, ba chân bốn cẳng tự giết nó.
Híp mắt nhìn lướt qua hướng vừa rồi, Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục hưởng thụ mỹ thực, đôi bàn tay to ái muội đặt ở thắt lưng Long Chiến Nhã khẽ vuốt.
“Ưm...... Thương......” Có chút không chịu được, bàn tay nhỏ bé vô lực của Long Chiến Nhã đẩy lồng ngực kiên cố của nam nhân này ra. Nam nhân chết tiệt! Định cho nàng chết tại đây sao?
Bị Long Chiến Nhã đẩy như vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương mới hoàn hồn, có chút ảo não buông môi Long Chiến Nhã ra, đặt nàng vào trong ngực mình, ngăn cản những người khác khác nhìn trộm ánh mắt kiều mỵ của nàng.
“Khụ khụ.” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Sĩ Lưu Thương đảo qua, mọi người nhất thời xấu
hổ, sau đó lại buồn bực. Người ta là đương sự còn không có xấu hổ, bọn họ xấu hổ gì chứ? Hai người họ dám làm, còn không cho mọi người nhìn xem a!