Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tấn chức nhị trọng võ đạo, ta ở trong số đệ tử cùng lứa của Triệu thị gia tộc, ít nhất không phải là nhóm kế cuối nữa rồi, đã có tư cách tham gia “Gia tộc võ hội”.
Triệu Phong hưng phấn thật lâu, sau đó mới dần tỉnh táo lại.
Võ đạo tổng cộng chia làm cửu trọng, càng về sau mỗi trọng càng khó hơn, giống như Kim Tự Tháp vậy.
Mọi người đều biết, võ đạo từ nhất trọng đến tam trọng là “Luyện Lực đoạn”, được gọi là Võ Đồ!
Võ Đồ lấy việc rèn luyện thân thể, cường hóa khí huyết làm chủ, tu bổ căn cơ thật tốt cho cảnh giới cao sau này.
Thân thể chính là căn bản của tất cả việc tu hành, cho nên Luyện Lực đoạn chính là tu luyện củng cố, trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh giới sau này.
Mặc dù Võ Đồ là cấp thấp nhất, chỉ có thể coi là nhập môn võ đạo, nhưng tu luyện đến đỉnh phong tam trọng võ đạo cũng không thể coi thường, ít nhất đã có được bảy tám trăm cân lực lượng. Mà một số người trời sinh thể chất tốt, thậm chí còn đạt đến ngàn cân lực lượng, tay không xé hổ báo, lực đánh chết sơn hùng.
Triệu Phong bây giờ đột phá nhị trọng võ đạo, ít nhất cũng có bốn năm trăm cân lực lượng, vượt xa phạm trù của người thường, nếu như phối hợp thêm võ kỹ công pháp lợi hại, mười người bình thường cũng không đến gần được.
- Nếu như ta có thể tấn chức tam trọng võ đạo, có được bảy tám trăm cân lực lượng, thực lực ít nhất phải tăng gấp đôi.
Triệu Phong thầm nghĩ.
Đương nhiên, thực sự khiến cho hắn ước mơ, và hướng tới chính là trở thành Võ Giả tứ trọng võ đạo trở lên.
Võ đạo từ tứ trọng đến lục trọng, là “Uẩn Khí đoạn” (*), gọi là Võ Giả, Võ Giả chính thức.
(*) Uẩn Khí: chứa khí
Bước vào cảnh giới này, võ giả không chỉ tố chất thân thể, khí huyết lực lượng đề thăng trên phạm vi lớn, mà còn có thể cường hóa tạng phủ, lĩnh ngộ ra “Võ Đạo Nội Kình”, vượt qua phạm trù công kích bằng thân thể đơn thuần, thực lực có một bước nhảy vọt về chất, có đủ loại năng lực không thể tưởng tượng nổi.
Một khi trở thành Võ Giả chính thức, đã chính thức thoát ly khỏi phàm tục, trở thành người trên người.
Từ lúc còn ở trấn Thanh Diệp, Triệu Phong đã lập chí trở thành một Võ Giả chính thức, tiến vào Triệu thị gia tộc, khiến nguyện vọng này càng gần hơn một chút.
….
Tấn chức nhị trọng võ đạo, Triệu Phong lập tức đem tin tức này báo cho cha mẹ.
Nhị trọng võ đạo?
Phụ thân Triệu Thiên Dương và mẫu thân Triệu thị vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó đều thở phào nhẹ nhỏm.
Triệu Phong có thể ở tuổi này đột phá nhị trọng võ đạo, lại không mượn ngoại lực bao nhiêu, có thể thấy được thiên phú của hắn tốt hơn người bình thường nhiều.
- Tiếp theo, ngươi phải toàn lực chuẩn bị cho “Gia tộc võ hội” diễn ra vào hai tháng sau, ngươi không cần quá để tâm đến chuyện xếp hạng, chỉ cần đừng quá mất mặt là được.
Trên mặt Triệu Thiên Dương lộ ra một nụ cười hòa nhã.
Trên mặt Triệu thị cũng lộ vẻ vui mừng, như xóa bỏ được gánh nặng.
Triệu Phong có thể đi đến bước này, bọn họ cơ bản đã hài lòng, không có yêu cầu xa vời nào.
Thế nhưng, mục tiêu trong lòng Triệu Phong, cũng không phải chỉ như vậy, hắn lập chí muốn trở thành Võ Giả chính thức, thậm chí trở thành đỉnh phong võ đạo.
- Tấn chức nhị trọng võ đạo, địa vị của ta ở trong tộc nhất định tăng lên, có tư cách tiến vào tầng một “Huyền Vũ các” rồi.
Bên trong Huyền Vũ các của tộc, có rất nhiều công pháp và điển tịch tu luyện.
Nghĩ đến đây, Triệu Phong lập tức đi về phía Huyền Vũ các.
- Phong ca!
Nửa đường, một thanh âm thiếu nữ mang theo sự kinh ngạc truyền đến.
Trong thanh âm của thiếu nữ mang theo một tia mềm mại, có một loại cảm giác quen thuộc đã lâu.
Thân thể Triệu Phong có chút cứng đờ.
Từ bên cạnh người hắn có một nam một nữ đi tới, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn.
Trong đó có một thiếu niên áo tím, mày kiếm dài, thân hình thẳng tắp, trong mắt có một luồng ý sắc bén, tu vi của hắn đã đạt đến đỉnh phong tam trọng võ đạo, khiến cho những con cháu trong gia tộc cảm nhận được áp lực sâu sắc.
- Hắn chính là “Triệu Nhất Kiếm”, đệ tử xếp hàng thứ ba của ngoại tầng gia tộc!
Không ít người xung quanh đều kinh hô, thần sắc trên mặt đủ loại kiêng kỵ và sợ hãi.
Kề vai sát cánh đứng cùng Triệu Nhất Kiếm là một thiếu nữ mặc tuyết bào, tuổi cũng mười ba mười bốn tuổi như Triệu Phong, xinh đẹp tú lệ, hiển nhiên là một mỹ nhân.
- Tuyết muội.
Triệu Phong nhìn qua thiếu nữ tuyết bào, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia châm chọc.
Thiếu nữ trước mắt chính là “Triệu Tuyết”, nửa năm trước đã cùng hắn tiến vào Triệu thị gia tộc.
Năm đó ở trấn Thanh Diệp, Triệu Tuyết vô cùng sùng bái và hâm mộ hắn, chỉ sau khi tiến vào Triệu thị gia tộc, dần dần bất hòa, từ đó về sau xem nhau như người xa lạ.
Sau khi Triệu Tuyết tiến vào Triệu thị gia tộc, bằng vào ưu thế thiên sinh lệ chất của mình, rất nhanh móc nối quan hệ với Triệu Nhất Kiếm, đệ tử xếp hàng thứ ba ngoại tầng của gia tộc, hơn nữa, từ nửa tháng trước đã tấn chức nhị trọng võ đạo.
Lúc này, chỉ thấy Triệu Tuyết thấp giọng nói với Triệu Nhất Kiếm một câu.
- Được, nhưng đừng quá lâu.
Triệu Nhất Kiếm khẽ gật đầu, tránh ra một bên, căn bản không muốn nhìn Triệu Phong lấy một cái.
Triệu Tuyết đi đến trước mặt Triệu Phong, lúc khoảng cách giữa hai bên gần nhau thì chăm chú nhìn hắn, thần sắc hơi lộ vẻ phức tạp, thở dài sâu kín nói:
- Phong ca, ngươi cuối cùng đã đột phá nhị trọng võ đạo. Nhưng Tuyết Nhi vẫn khuyên ngươi một câu, đừng quá càn rỡ, vào tông tộc, điểm xuất phát của chúng ta thấp, đã định trước là khó có thể đuổi kịp những “thiên sủng” kia…
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Triệu Phong ngắt lời nàng, sắc mặt hơi lạnh.
Trên mặt Triệu Tuyết lộ ra một tia tức giận, hàm năng ngà khẽ cắn:
- Phong ca, Tuyết Nhi khuyên ngươi lần cuối, hãy đầu quân và lấy lòng Kiếm ca, có hắn trợ giúp, ngươi mới có thể thành công dung nhập vào Triệu thị gia tộc, tránh những va chạm…
Đầu quân và lấy lòng hắn?
Triệu Phong lập tức cười lạnh không nói, cả đời hắn, còn chưa từng khuất phục hay nịnh nọt ai.
Triệu Nhất Kiếm trời sinh tính tình lãnh đạm, kiêu căng vô cùng, mỗi lần nhìn thấy Triệu Phong đều là “lỗ mũi nhìn người”, bộ dạng đáng ghét vô cùng.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Phong, Triệu Tuyết lập tức hiểu rõ, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nàng rất hiểu rõ tính cách Triệu Phong.
Chỉ thấy Triệu Tuyết trở về bên cạnh Triệu Nhất Kiếm, thấp giọng nói một câu.
- Hừ! Phế vật không biết tốt xấu.
Thanh âm lạnh như băng của Triệu Nhất Kiếm truyền đến.
- Phế vật?
Triệu Phong nhướng mày lên.
Có lẽ nhìn thấy Triệu Phong không phục, Triệu Nhất Kiếm dừng lại, cao ngạo lạnh lùng nói:
- Nghe nói ngươi là thiên tài trấn Thanh Diệp? Chẳng qua, tại Triệu thị gia tộc, ngươi chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép! Tại Gia tộc võ hội, ta chỉ cần một chiêu là đủ khiến cho ngươi thảm bại rồi.
- Rất hợp ý ta, gặp lại ở Gia tộc võ hội.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, quay người đi về phía Huyền Vũ các.
Hắn không muốn so đấu miệng lưỡi lợi hại.
Dù sao thì hai sáng sau, Gia tộc võ hội cũng sẽ bắt đầu, đến lúc đó cứ dùng thực lực mà nói chuyện.
Đưa mắt nhìn thân ảnh Triệu Phong rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tuyết khẽ lóe lên.
Lúc này, nàng từ trên người Triệu Phong cảm nhận được một loại cảm giác lạ lẫm, đó chính là một loại trực giác không thể nói rõ.
- Hắn thật là coi trọng bản thân mình.
Triệu Nhất Kiếm cười nhạo một tiếng.
Hắn căn bản không xem Triệu Phong là đối thủ.
Ở ngoại tầng gia tộc, đệ tử tấn chức tam trọng võ đạo, không dưới 50, 60 người, hắn có thể ở trong số những đệ tử hạt giống này xếp hàng thứ ba, há có thể chỉ dùng tu vi đơn thuần để đong đếm hay sao?
Triệu Tuyết âm thầm thở dài, Triệu Phong làm vậy chính là tự chuốc khổ.
Thực lực của Triệu Nhất Kiếm, nàng biết rất rõ, một số đệ tử tam trọng võ đạo ưu dị gặp qua hắn cũng không chịu nổi một kiếm.
….
Không lâu sau, Triệu Phong đã đi vào trọng địa trong tộc – Huyền Vũ các.
Huyền Vũ các là trọng địa trong tộc, quanh năm có trưởng lão của gia tộc trấn thủ.
- Đệ tử chi tộc?
Trong Huyền Vũ các, vị trưởng lão áo bào trắng nhìn thấy lệnh bài thân phận của Triệu Phong, hàng lông mày hơi nhíu lại một chút.
- Bái kiến trưởng lão.
Triệu Phong vẻ mặt khách khí, hắn biết rất rõ thực lực của trưởng lão trong tộc.
Thông qua giác quan của mắt trái, cảm ứng được một cỗ lực lượng mạnh mẽ mà thần bí trên người đối phương, đó là một tầng khí tức màu lửa đỏ, nằm trong huyết nhục, nhưng lại tách rời kinh mạch trong thân thể, thậm chí có thể tùy thời công kích, cách không đả thương người, tan vàng nát sắt.
Triệu Phong biết rõ, trưởng lão áo bào trắng đã tu luyện “Võ Đạo Nội Kình” đến Hóa Cảnh, chỉ động một cái là có thể phát ra lực lượng như Bôi Lôi, cho dù có một trăm người như mình, cũng có thể trảm sát trong nháy mắt.
Bình thường chỉ có “Võ Giả” tứ trọng võ đạo trở lên mới có Võ Đạo Nội Kình.
Triệu Phong, Triệu Khôn đều là những Võ Đồ, không có khả năng có được Võ Đạo Nội Kình.
Triệu Phong khom người nói:
- Trưởng lão, ta muốn vào tầng hai Huyền Vũ các.
- Ngươi tuổi chưa đến 14, tấn chức nhị trọng võ đạo, cũng chỉ xem như bình thường. Chẳng qua, trước khi trở thành đệ tử nội tầng, đãi ngộ khi tiến vào Huyền Vũ các của đệ tử chi tộc và đệ tử bổn tộc, lại có chỗ khác nhau.
Trưởng lão áo bào trắng lạnh nhạt nói.
Triệu Phong nghe vậy, hơi sững sờ một chút, nhưng nghĩ đến tộc quy mới ra của Triệu thị gia tộc, liền bình thường trở lại.
- Mời trưởng lão nói.
Triệu Phong biết, trước khi có thực lực tuyệt đối, mình không có tư cách mặc cả.
Trưởng lão áo bào trắng mặt không biểu tình nói:
- Đệ tử nhị trọng võ đạo, chỉ có thể vào tầng một Huyền Vũ các. Tầng một Huyền Vũ các, có rất nhiều võ học hạ cấp, còn có một số võ học trung cấp. Đệ tử bổn tộc, nhiều nhất chỉ có thể lựa chọn hai võ học trung cấp hoặc là bốn võ học hạ cấp để mang ra ngoài tu luyện, thời gian chỉ hai tháng. Còn đệ tử chi tộc, nhiều nhất chỉ có thể lựa chọn một võ học trung cấp hoặc là hai võ học hạ cấp, thời gian là một tháng.
Nghe xong quy tắc, Triệu Phong hít sâu một hơi, đáp:
- Vãn bối hiểu rồi.
Quy tắc của Huyền Vũ các, đãi ngộ của đệ tử bổn tộc và đệ tử chi tộc có sự khác biệt rất lớn.
Bất luận là số lượng lựa chọn hay là thời gian tu luyện, đệ tử chi tộc đều không bằng đệ tử bổn tộc, căn bản là chênh lệch gấp hai lần.
- Tốt! Ngươi có thể tiến vào, thời gian là nửa canh giờ.
Sau khi trưởng lão áo bào trắng nhận lời, Triệu Phong chậm rãi bước vào Huyền Vũ các, nơi đây đã từng là nơi mà hắn tha thiết ước mơ…