Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng giống như một đoàn hỏa diễm, tản ra lửa nóng không gì sánh được, bao bọc lấy nàng bên trong. Nữ nhân hoàn mỹ đến cực điểm này chính là Chu Tước.
Bên phải Thanh Long là một người nam nhân, vóc người cao to lực lưỡng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia tươi cười nhàn nhạt. Toàn thân hắn cũng không có tản mát ra khí tức bá đạo không gì sánh được như Thanh Long, cũng không có rừng rực lửa nóng như Chu Tước, nhưng khí thế của hắn lại giống như một tòa núi lớn... Tòa núi lớn thì không thể hiện ra lực lượng của chính mình nhưng nó lại tạo cho người ta một loại cảm giác trầm trọng, dường như bất luận có chuyện gì xảy ra, bất luận có vấn đề gì... Nam nhân này cũng không có một chút nào kinh hoàng hoặc bất ổn.
Tên của hắn là Huyền Vũ.
Đứng đối mặt với Thanh Long là một người nam nhân tạo cho người ta cảm giác sắc bén đến cực điểm. Khuôn mặt hắn giống như điêu khắc, không hề có bất kỳ biểu tình nào, nhưng mà hắn cứ đứng vô cảm như vậy lại giống như một loại thần binh tuyệt thế vô cùng sắc bén, lúc nào cũng có khả năng rút ra khỏi vỏ. Phong mang đến cực điểm, lợi hại đến cực điểm. Nhưng mà cũng không ai cho rằng hắn bộc lộ tài năng ra bên ngoài như vậy là ngu xuẩn cả, bởi vì tất cả mọi người đều biết hắn, hắn quả thật phong mang, quả thật lợi hại. Dường như hắn là như vậy, tài năng đó hoàn toàn xứng đáng với hắn. Hắn là Hoàng Long - Hoàng Long vô cùng lợi hại chấp chưởng thiên hạ.
Linh lực trong không gian xung quanh bốn người đứng đối mặt bắt đầu điên cuồng khởi động lên, tàn sát bừa bãi trong thiên địa.
Bầu không khí nơi đây lại có vẻ cực kỳ quỷ dị. Cho tới bây giờ các cường giả Thần cấp mà bình thường luôn là tiêu điểm, giờ phút này lại chỉ làm nền mà thôi. Bọn họ hơi cúi đầu, trong ánh mắt hoặc lóe lên một tia cung kính, hoặc là thần sắc kính nể, đều đứng ở phía sau lưng bốn người. Khung cảnh ầm ầm kích động, sấm chớp gào thét, nhưng mà toàn bộ các cường giả nơi đây lại im lặng, không phát ra một chút thanh âm nào, cũng hoàn toàn không nhìn tới khung cảnh xung quanh.
Khóe miệng Thanh Long tràn ra vẻ tươi cười, đột nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi cảm giác được điều gì không?
Ba người Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long đồng thời gật đầu.
- Khí thức Nguyên thủy khí., quả nhiên là hắn đã tìm được rồi.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Tước lộ ra vẻ cảm khái, trong giọng nói của nàng ngoài sự cảm khái còn mang theo một tia trào phúng mà ngay cả nàng ta cũng không biết trước. Chỉ có điều cũng không ai biết nàng trào phúng điều gì, mà có lẽ là chính bản thân nàng cũng không biết được.
- Loạn Tinh Hải...
Trên mặt Huyền Vũ lộ ra vẻ tươi cười:
- Giờ cũng là lúc nên chân chính kết thúc rồi.
- Đi thôi.
Hoàng Long đạm mạc mở miệng nói. Một trận ngân quang lóe lên, chỉ trong nháy mắt chúng thần đã biến mất, chỉ để lại bầu trời vẫn kích động không ngừng như cũ và không gian bị phá hư thương tích đầy mình.
...
- Ca... !!!
Sấm sét kinh thiên xé rách từng đám mây hôi sắc trên bầu trời, nước biển hắc sắc kích động không ngừng, điên cuồng đánh lên những hòn đào nhỏ lộ ra trên mặt biển, từng đạo lôi điện tử sắc thỉnh thoảng lại lóe lên ngân mang, xuyên thấu trong thiên địa, cảm giác như toàn bộ không gian thiên địa đều đang nứt vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này giữa phiến không gian tử địa này đột ngột xuất hiện một đạo ngân mang lóe lên, hiện lên trong đó là vài đạo quang tráo đủ mọi màu sắc khác nhau.
- Loạn Tinh Hải?
Đầu lông mày Chu Vân hơi giật giật, nhìn quanh địa phương mà Huyết Hổ vừa dẫn bọn hắn tới. Ánh mắt nhất thời tập trung lên một đạo lôi điện ngân sắc từ trên trời giáng xuống, làm cho bầu trời phảng phất như bị chia thành hai nửa:
- Hơn nữa đây là trung tâm của Loạn Tinh Hải...
Huyết Hổ lại phun ra một đạo tiên huyết, hắn lúc này đã vô lực tiếp tục chống đỡ, năng lượng trong người như bị hư thoát. Hắc Hổ bên người hắn nhanh tay đỡ lấy hắn ở trên không trung... Năng lượng của bọn họ lúc này vẫn đang lóe ra không ngừng, tạo thành đủ loại quang tráo màu sắc khác nhau, bao phủ lấy quang tráo hôi sắc của Lâm Dịch ở bên trong như cũ.
- Không có việc gì chứ?
Hắc Hổ nhìn Huyết Hổ hỏi.
Huyết Hổ miễn cưỡng nhìn hắn cười cười, sau đó hít vào một hơi thật sâu, chỉ về một phương hướng nói:
- Vào bên trong nhanh đi... Toàn bộ không gian Loạn Tinh Nội Hải vô cùng hỗn loạn, kể cả tứ thần cũng không dám đơn giản sử dụng năng lượng không gian... Lâm Dịch còn một đọan thời gian nữa mới có thể để hai vị đại nhân trở về, hiện tại mục đích của chúng ta chỉ là kéo dài thời gian...
Hắn kịch liệt thở dốc ra mấy hơi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ kiên định:
- Bất luận thế nào đi chăng nữa cũng phải kéo dài thời gian cho tới lúc hai vị đại nhân trở về.
Hắc Hổ nhìn Huyết Hổ lúc này sắc mặt tái nhợt mà nhãn thần vẫn kiên định, sau đó trầm mặc gật đầu.
Đoàn người ngay lập tức liền hướng về địa phương nguy hiểm trong Loạn Tinh Nội Hải bay tới...
- Ca...!
Chợt một đạo ngân sắc quang mang từ không trung hung hăng hạ xuống, trực tiếp bắn trúng vào quang tráo đủ mọi màu sắc của chúng thần.
Đạo quang tráo nhất thời trở nên ảm đạm xuống, vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Sắc mặt đám người Chu Vân lập tức kịch biến, trong khoảnh khắc bắt đầu gia tăng năng lượng trong thân thể.
Ngân sắc quang mang kia tựa hồ bắt đầu giằng co một hồi cùng với quang tráo, tạo ra một đạo lôi điện ma sát vờn quanh quang tráo. "Ca ca ca ca ca ca ca..." tiếng ma sát liên tục vang lên quanh quẩn bên tai. Một lúc lâu sau, đạo năng lượng lôi điện mới hoàn toàn bị tiêu hao hết, đạo ngân quang cũng đã biến mất. Lúc này đạo quang tráo đủ loại màu sắc mới bắt đầu trở lại ổn định như lúc ban đầu.
Tuy vậy nhưng lần này cũng làm cho sắc mặt mọi người trở nên tái nhợt.
- Nguyên Thủy Chi Lôi thật là lợi hại...
Khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Doanh lúc này đã trở nên tái nhợt, mắt nàng vẫn nhìn nơi đạo ngân quang biến mất, trong lòng vẫn còn run lên nhè nhẹ.
Chỉ là một đạo Nguyên Thủy Chi Lôi mà thôi, vậy mà phải cần quang tráo được tập hợp bởi Huyết Hổ và mười ba gã cường giả Thần cấp toàn lực phòng ngự mới chống đỡ được.
Mười ba gã cường giả Thần cấp toàn lực phòng ngự... Nếu như đặt ở địa phương khác trên Thiên giới thì sợ rằng vĩnh viễn không có người nào có khả năng phá hư được... Nhưng mà đối mặt với đạo nguyên thủy chi lôi như vậy, cư nhiên chỉ trong nháy mắt hơi yếu chút là sẽ bị công phá? Sau đó đạo năng lượng lôi điện vẫn còn duy trì liên tục, tiếp tục có thể chống lại được lực lượng của mười ba cường giả Thần cấp một thời gian dài?
Đây là một dạng khái niệm như thế nào? Đạo Nguyên Thủy Chi Lôi kia ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ như thế nào?
Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc với đạo Nguyên Thủy Chi Lôi, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ của lôi điện, chỉ cần hơi yếu đi một chút thì sẽ chịu hậu quả không lường được.
Không chỉ có sắc mặt của Doanh Doanh lúc này trắng nhợt đi, trên thực tế tất cả mọi người đều tái nhợt sắc mặt.
Chương 1202: Đào vong. (2)
Sắc mặt Huyết Hổ đang như giấy vàng, lúc này cũng trở nên tái nhợt, trên miệng vẫn còn vương lại một sợi tơ máu, nhìn tràng cảnh lúc này có vẻ vô lực.
- Lúc đầu khi ta đến thì dựa vào tốc độ và sự cảm ứng nguy hiểm đối với bản thân để tránh né... Nhưng hiện tại chúng ta lại không có cách nào tránh né nữa.
Huyết Hổ lắc lắc đầu nói. Lần này bọn họ mang theo Lâm Dịch, mà hiện nay dưới loại tình huống này, Lâm Dịch căn bản không có biện pháp tự phòng ngự cho bản thân mình.
Nếu như đạo lôi điện này không phải là Nguyên Thủy Chi Lôi mà chỉ là một đạo lôi điện bình thường, thì mọi người cũng không cần lo lắng đến Lâm Dịch làm gì... Nguyên Thủy Khí cũng đủ sức chống đỡ lại lực lượng rất cường đại.
Nhưng đạo Nguyên Thủy Chi Lôi trùng hợp lại chính là khắc tinh của Nguyên thủy khí... Đã có người nói rằng, tại rất nhiều năm trước, chính là một đạo Nguyên Thủy Chi Lôi đã bổ ra Nguyên Thủy Khí, lúc này mới dưỡng dục ra toàn bộ thiên địa, sau đó mới chậm rãi sinh sôi nảy nở ra nhiều sinh mệnh như hiện nay.
Từ đó có thể thấy được khắc tinh của Nguyên Thủy Khí chính là Nguyên Thủy Chi Lôi. Nếu Lâm Dịch bị Nguyên Thủy Chi Lôi đánh trúng một chút, sợ rằng cũng không có biện pháp chống đỡ chút nào.
Tình huống hiện nay của bọn họ thực sự là không tốt.
- Chỉ có một đạo Nguyên Thủy Chi Lôi thì chúng ta còn có thể ngạnh kháng được, hai đạo Nguyên Thủy Chi Lôi thì cũng có thể nỗ lực chống lại, nhưng nếu như... Nếu như đồng thời có ba đạo Nguyên Thủy Chi Lôi đánh vào chúng ta cùng một lúc thì thực sự vô cùng nguy hiểm.
Vân Tinh cau mày, nàng cảm nhận cường độ đạo Nguyên Thủy Chi Lôi vừa rồi một chút, rồi mở miệng nói.
Đầu lông mày tất cả mọi người bất giác nhíu chặt lại... Bọn họ cũng hiểu là tính toán của Vân Tinh không hề sai lầm.
Một đạo Nguyên Thủy Chi Lôi cũng không thể đủ để đánh vỡ quang tráo được, kể cả lúc bọn họ hơi sơ ý một chút hoặc không dùng toàn lực. Nhưng mặc dù bọn họ sử dụng toàn lực thì hai đạo Nguyên Thủy Chi Lôi đã là cực hạn của bọn họ rồi. Nếu như vượt lên ba đạo Nguyên Thủy Chi Lôi thì sợ rằng chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Dịch bên trong sẽ đều ngã xuống.
Mặc dù thần cách của bọn họ cũng sẽ không bị phá hủy, thế nhưng cơ thể của bọn họ bất kể như thế nào cũng không có cách nào so sánh được với thần cách.
- Cũng không còn cách nào khác, chúng ta không còn đường nào có thể đi.
Hắc Hổ hít vào một hơi thật sâu, nhìn địa phương xa xa giống như địa ngục:
- Chỉ có đi vào sâu bên trong thì chúng ta mới có thể kéo dài thời gian chờ các đại nhân trở về. Bằng không thì... Chỉ cần đám người Thanh Long chạy tới, chúng ta cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Tuy rằng trong lòng những người khác rất căng thẳng nhưng cũng không thể nói gì hơn... Hắc Hổ nói rất chính xác, ngoại trừ nơi trung tâm thì đối phương mới không thể sử dụng không gian truyền tống tìm kiếm mọi người, còn bất kì nơi nào bên ngoài thì đối phương đều có thể tìm được mọi người trong nháy mắt.
Khi đó thì sợ rằng không kéo dài được thời gian nữa, tất cả đều sẽ kết thúc.
- Thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi, để lâu nữa sợ rằng sẽ phát sinh biến cố.
Chu Vân hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói.
Đoàn người cũng không nói gì thêm, bắt đầu di động hướng về phía lôi điện khắp bầu trời tiến tới...
Ngoài những cường giả Thần cấp lúc này lo lắng không ngừng, Lâm Dịch cũng đang cấp bách đến mức sắp phát điên lên rồi.
Thần cách của bản thân mình lóe lên phong mang hình cầu màu vàng, hiện nay đang bị hai đạo năng lượng quỷ dị hình hổ và hình rồng quấn lấy. Chúng đang không ngừng hấp thu một cách điên cuồng năng lượng trên hình cầu màu vàng đó... Tuy rằng cảm giác lực lượng của mình cũng không biến mất, nhưng loại tình huống quỷ dị này chẳng lẽ không làm cho người ta phát điên lên sao?
Bi kịch chính là... Lâm Dịch lúc này căn bản không có biện pháp khống chế thần cách.
Viên châu màu vàng kia đáng nhẽ phải có thể sử dụng, điều khiển như cánh tay của mình, nhưng hiện nay dường như lại thoát ly khỏi thần thức của mình. Mà thần thức của mình lúc này lại bị một cỗ lực lượng cường đại giống như ai đó đang vô cùng tức giận áp chế xuống, không thể động đậy chút nào.
- Ai đó có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Dịch giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng mà hiện giờ hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Tinh thể tiểu kiếm và băng liên vẫn còn đang xoay tròn, từng đạo năng lượng hôi sắc rót vào trong thần cách, cũng đồng thời chia ra rót vào trong hai kiện chân thần khí này. Tuy rằng thần thức không có biện pháp điều tra, nhưng Lâm Dịch cũng có thể cảm giác được hai kiện chân thần khí hiện nay đã có những biến hóa phi thường. Từng đạo năng lượng phát ra lượn lờ, căn bản đã vượt qua phạm trù của một kiện chân thần khí thông thường. Nhưng cụ thể hai kiện chân thần khí đạt được trình độ thế nào thì Lâm Dịch cũng không biết chắc chắn được.
Mà lĩnh vực lúc này cũng hoàn toàn thoát ly với thần cách, đơn độc lưu lại trên vị trí trước linh hồn kim châu. Chỉ thấy lĩnh vực này cũng không hấp thu năng lượng hôi sắc, vẫn là một mảnh lưu quang như cũ...
Hai kiện chân thần khí, bởi vì không có thần thức điều khiển nên không thể di động. Lĩnh vực cũng phảng phất như biến thành vật ngoài thân, hoàn toàn không dùng đến được. Lúc này Lâm Dịch chỉ có thể ngơ ngác nhìn lão hổ và con rắn kia bỏ trên thần cách mà hấp thu năng lượng... Hiện tại chúng nó đã gần như gắn bó với kim mang trên thần cách thành một thể.
Vẻ mặt Lâm Dịch hiện lên vẻ cầu xin... Hắn chỉ có thể chờ đợi...
Đám người Chu Vân hướng về phía trung tâm bay tới, dọc theo đường đi luôn phải chú ý cẩn thận, không dám chậm trễ chút nào. Sự kinh khủng của Nguyên Thủy Chi Lôi vẫn còn trong tâm trí của bọn họ, bọn họ cũng không muốn vì mình không cẩn thận mà dẫn đến việc toàn quân bị diệt.
Cũng may là tốc độ phản ứng của cường giả Thần cấp rất nhanh, dọc đường đi Vân Tinh làm chủ đạo, chỉ cần phát hiện ra dị thường thì bọn họ đã phối hợp từ trước để tránh né rồi... Vì vậy giữa một không gian lớn toàn Nguyên Thủy Chi Lôi, bọn họ vẫn có thể kiên trì được một thời gian.
Nhưng mà càng thâm nhập vào sâu, mật độ Nguyên Thủy Chi Lôi càng dày đặc lên. Nếu như chỉ có một người thì còn có vài phần cơ hội để tiếp tục tiến sâu vào trong, nhưng hiện giờ lại có nhiều người như vậy làm thành một vòng tròn quang tráo thủ hộ hai người Lâm Dịch và Huyết Hổ, độ khó lúc này tăng lên thế nào thì có thể nghĩ được.
Nhưng bọn hắn không có lựa chọn, ngoại trừ tiếp tục đi tới thì bọn họ cũng không có đường để lùi...
Sau khi đám người Vân Tinh cắn răng tiến sâu vào trong một thời gian, tại một địa phương cách bọn họ mấy nghìn dặm, một trận ngân quang lóe lên, đám người Thanh Long lúc này cũng đã bắt đầu đuổi đến.
Ánh mắt Thanh Long híp lại, chỉ một lát sau khóe miệng lại tràn ra một tia cười nhạt:
- Nghĩ rằng trốn tránh trong Nguyên Thủy Chi Lôi để kéo dài thời gian? Hừ...
Chương 1203: Đào vong. (3)
Thần thức của cường giả Thần cấp bình thường đã có thể bao trùm toàn bộ Thiên giới, còn chưa nói tới Chung cực thần, đối với đối phương mà nói thì đám người Chu Vân không có khả năng giấu kín được tung tích.
Đương nhiên, đối với đám người Chu Vân mà nói thì đối phương cũng không có... Mặc dù không phát hiện ra được Chung cực thần nhưng vẫn có thể tìm ra được cường giả Thần cấp ngang với mình.
Vì vậy khi đối phương vừa mới xuất hiện, sắc mặt mọi người đều hơi tái đi một chút, quay sang nhìn nhau, tốc độ cũng đẩy nhanh lên một chút... Bọn họ hiểu rõ, đối phương đã xuất hiện tức là Chung cực thần nhất định cũng đã đến rồi.
- Đuổi.
Thanh Long đạm mạc mở miệng, thân hình chợt lóe lên bay tới... Đối với Thanh Long thần mà nói thì việc đuổi kịp mấy người cường giả Thần cấp bình thường thì cũng không phải là việc khó khăn gì. Theo sát phía sau Thanh Long, tất cả mọi người đều bay tới.
- Chết tiệt, bọn họ đuổi theo rồi.
Hắc Hổ chau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.
- Làm sao bây giờ? Cứ như thế này thì không bao lâu nữa sẽ bị đuổi kịp mất.
Doanh Doanh có chút sốt ruột nói. Thần tình Hắc Hổ lóe lên, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói:
- Các ngươi tiếp tục đi tiếp, bất luận như thế nào cũng phải kiên trì. Ta lưu lại... Lấy bản mạng thần khí của ta và Thiên đạo kỹ, mặc dù là Chung cực thần nhưng ta cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Mấy người thuộc Bắc Thiên cùng với Hắc Hổ nghe vậy nhất thời càng trở nên hoảng sợ, vội la lên:
- Ngươi lưu lại sao? Đối phương có nhiều người như vậy, làm sao ngươi có đủ khả năng...
Hắc Hổ không nhịn được vung tay ngắt lời bọn họ, nói:
- Không cần nói nhiều nữa, cứ như vậy đi... Vân Tinh.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vân Tinh, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Ta giao lại đại nhân cho các ngươi.
Thần sắc Vân Tinh hơi chút giật mình, sau đó gật đầu, cũng không nói thêm gì. Nàng rất rõ ràng, chỉ có cách như vậy mới có thể kéo dài thêm thời gian cho đại nhân. Bằng không thì... Tất cả đều là uổng công vô ích.
- Đi thôi.
Hắc Hổ mạnh mẽ thoát ly đội ngũ, ngừng lại giữa không trung. Sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Nhìn thân ảnh Hắc Hổ biến mất trong tầm mắt, một cảm giác áp lực không nói nên lời đột nhiên xuất hiện, cái loại áp lực này dường như từ đáy lòng sản sinh ra, làm cho bọn họ trong nháy mắt hô hấp cũng trở nên khổ sở.
Bọn họ rất rõ ràng sự lựa chọn này của Hắc Hổ có ý nghĩa như thế nào.
Ý nghĩa rất rõ ràng, hắn rất có thể sẽ tử vong, thậm chí là... Thần cách cũng sẽ bị tiêu tán hoàn toàn.
Không ai biết Chung cực thần công kích toàn lực thì kinh khủng như thế nào, tự nhiên cũng không có ai biết thần cách có khả năng chống đỡ lại công kích toàn lực của Chung cực thần hay không.
Bọn họ là cường giả Thần cấp, có thể nói tử vong là một chuyện không thể thành được, thậm chí có thể nói không bao giờ có khả năng phát sinh ra chuyện này... Bởi vậy từ lúc thức tỉnh thần thần cho đến vừa rồi, bọn họ chưa bao giờ dự cảm được nguy cơ. Bọn họ đều nghĩ rằng dù có tử vong thì vẫn còn lại thần cách, chỉ cần còn lại thần cách thì bọn họ không cần e ngại tử vong. Nhiều nhất cũng chỉ là tu luyện thêm mấy vạn năm mà thôi.
Nhưng mà lúc vừa rồi Hắc Hổ rời khỏi đoàn người, muốn thay bọn họ quấn lấy bốn người Chung cực thần cùng với hơn mười cường giả Thần cấp bình thường khác để kéo dài thời gian, bọn họ đột nhiên phát hiện...Tử vong cũng không còn xa, hay có thể nói là ngay giây phút tiếp theo.
Bọn họ lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Giờ phút này không phải là lúc đùa giỡn như bình thường, cũng không phải là trò chơi hủy diệt... Bọn họ đang đối mặt với tử vong. Đường đường chính chính đối mặt với tử vong thực sự.
- Đại nhân sẽ phù hộ cho ngươi...
Vân Tinh nhìn phương hướng mà Hắc Hổ biến mất, lặng yên nhớ kỹ trong lòng...
Sau khi ly khai đội ngũ, Hắc Hổ quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn về phương hướng đoàn người đối phương đang tiếp cận hắn với tốc độ rất nhanh.
Trong tay hắn đột nhiên lóe lên quang mang, chỉ một lát sau một thanh trường thương dài bốn thước đã xuất hiện trong tay hắn.
Chỉnh thể của trường thương đều là ám kim sắc, nhìn qua thâm trầm mà hung hãn. Một cỗ khí tức cuồng bạo không nói nên lời từ trường thương phát tán ra bên ngoài. Hắc Hổ hơi cúi đầu, ngưng mắt nhìn trường thương, trên mặt hiện lên vẻ trầm mặc nhưng vô cùng kiên cường, đột nhiên nở rộ ra một nụ cười ấm áp, xen lẫn nhu hòa đến cực điểm.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên thân trường thương lạnh lẽo mà rắn chắc, khóe miệng cười nhẹ:
- Ông bạn già, chúng ta lại tiếp tục sóng vai chiến đấu... Lúc này có thể là một lần chiến đấu cuối cùng, ngươi có sợ không?
- Ông...
Phảng phất như đáp lại Hắc Hổ, thanh trường thương kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, tản mát ra một tiếng ong ong rất to. Thanh âm kia vốn không có chút tâm tình nào, cư nhiên lúc này lại làm cho người ta nghe được vài phần sát khí và sự điên cuồng. Hiển nhiên, đây tuyệt đối không phải là sự sợ hãi.
- Tốt.
Đôi mắt của Hắc Hổ chợt sáng lên, một cỗ chiến ý từ đáy lòng dâng lên phấn chấn bừng bừng. Từ lúc thành thần, trong lòng hắn chưa từng tràn ngập chiến ý như ngày hôm nay.
Ngẫm lại đi thì biết, bốn người Chung cực thần, hơn mười cường giả Thần cấp ngang cấp với hắn... Nhưng hắn lại không hề lo lắng chút nào, chỉ có một sự vui sướng cực điểm khi được chiến đấu.
- Ha ha ha, nếu không sợ thì chiến đấu thôi. Ngày hôm nay hãy để chúng ta hợp sức... Ngăn cản Tứ thần và các cường giả Thần cấp khác.
Hào khí can vân. Hắc Hổ chợt bộc phát ra chiến ý kịch liệt, phảng phất như cả bầu trời Loạn Tinh Hải cũng bị cỗ chiến ý này phóng ra làm cho rung chuyển. Một đạo ngân sắc Nguyên Thủy Chi Lôi thật to không gì sánh được lóe lên ầm ầm phía sau Hắc Hổ. Tại giờ khắc này, thân thể Hắc Hổ không ngờ lại trông cao to như vậy.
Cùng với lúc Hắc Hổ trào phúng cười to, thân hình Hắc Hổ khẽ động, chợt biến mất vô tung vô ảnh...
Thanh Long khẽ cau mày, sau đó vẻ mặt rất không nguyện ý đánh dừng lại. Trong mắt hắn hiện ra một tia không kiên nhẫn.
Phía sau hắn, đoàn người cũng lập tức dừng lại, tam thần Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long tiến lên đứng bên cạnh hắn.
Phía trước bọn họ là một mảnh không gian dày đặc hôi sắc lôi điện. Địa phương này so với các địa phương khác trong Loạn Tinh Hải tựa hồ như cũng không có gì khác nhau nhiều lắm, nhưng mà Thanh Long lại cứ như vậy cau mày nhìn về phía không gian đó, nhìn qua có vẻ không vui.
- Không biết sống chết.
Thanh Long hừ lạnh một tiếng, chợt bước ra một bước.
Chuyện tình kỳ dị lại xảy ra... Rõ ràng chỉ là một bước đi bình thường mà thôi nhưng thân hình Thanh Long cư nhiên cứ như vậy mà tiêu thất trước ánh mắt mọi người xung quanh. Các cường giả Thần cấp đều mở to hai mắt nhìn, thần thức nhất thời phóng ra cảm ứng một phen, lập tức trên mặt tất cả đám người đều lộ ra thần sắc kinh dị.
Chỉ có biểu tình của Chu Tước, Hoàng Long và Huyền Vũ là không có gì biến hóa.
Chương 1204: Đào vong. (4)
- Người này khẳng định là điên rồi... Hắn cư nhiên dám ở trước mặt bốn vị đại nhân bày ra thiên đạo kỹ... Thực sự là không biết sống chết.
Bàng Văn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi Thanh Long vừa biến mất. Lúc này hắn cũng đã cảm giác được địa phương cách bọn họ một bước kia lại là một cái không gian đặc thù.
Loại không gian này khác với Thứ nguyên không gian. Tuy rằng cả không gian đặc thù và Thứ nguyên không gian đều dựa vào chủ không gian Thiên giới để tồn tại, nhưng không gian đặc thù loại này không tồn tại kéo dài giống như Thứ nguyên không gian.
Dùng lời khác mà nói thì ... không gian đặc thù này là do cường giả Thần cấp trong lúc sử dụng Thiên đạo kỹ xuất hiện ra, nó giống như một loại lĩnh vực của cường giả Thần cấp.
Mà hiện nay đối mặt với mấy người Chung cực thần trước mặt, tên cường giả Thần cấp kia lại dám bày ra thiên đạo kỹ, hắn tuyệt đối là một tên ngu ngốc, nếu không thì hắn cũng là kẻ điên. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đối với cường giả Thần cấp bình thường mà nói thì Chung cực Thần có ý nghĩa gì.
Chung cực Thần tuyệt đối là mạnh mẽ, tuyệt đối là vô địch, tuyệt đối không thể chống đỡ lại họ.
Nhưng mà khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, vô địch, không thể chống đỡ như vậy, đối phương cư nhiên còn dám thể hiện ra như vậy, không phải là kẻ ngu ngốc hay là người điên thì là cái gì?
Có người lộ ra vẻ mặt khinh miệt, có người lại lộ vẻ khinh thường. Đương nhiên cũng có những người lộ ra thần sắc trầm tư và kính nể... Biết rõ là không địch lại rồi nhưng vẫn dám quang minh chính đại đối nghịch, chống lại Chung cực thần như thế, mặc kệ là do nguyên nhân gì nhưng chí ít, phần dũng khí này cũng đáng để cho bọn họ học tập...
Khi Thanh Long bước vào không gian này, một cỗ hàn ý kịch liệt hầu như chỉ trong nháy mắt tập trung lên cơ thể hắn. Nếu là cường giả Thần cấp bình thường khác thì sợ rằng hàn ý này cũng đủ để cho hắn chịu một ít đau khổ.
Đáng tiếc, Thanh Long lại không phải là một cường giả Thần cấp bình thường. Bởi vậy, hắn chỉ có biểu tình đạm mạc, hơi vung tay lên một chút, cỗ hàn ý kia ngay lập tức đã bị bức lui trở về.
Ngay sau đó, phảng phất dường như toàn bộ bầu trời chợt biến mất, lưu lại trước mắt Thanh Long chỉ là những đạo thương ảnh hắc sắc cường hãn vô biên. Thương ảnh trùng điệp phô thiên cái địa mang theo tất cả đổ ập về phía Thanh Long.
Từng đạo thương ảnh giống như từng đạo thất luyện, những nơi mà nó đi qua không gian đều bị xé nát.
Một chiêu thanh thế kinh người, tiếng ma sát giống như tiếng súng nổ kịch liệt đến cực điểm, làm cho người nghe phải tê dại da đầu. Đối mặt với uy thế kia, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta không có can đảm mà tiếp tục chiến đấu.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức gần như làm cho người ta có kịp thời gian mà phản ứng.
Nhưng mà đó chỉ là đối với "người" khác mà thôi... Thanh Long hiển nhiên không phải là "người".
Vì vậy, hắn chỉ cảm thấy hơi giật mình một chút, ngay lập tức đã có phản ứng.
Một quyền !
Một quyền này của hắn vô cùng đơn giản, một quyền kiên quyết, thẳng thắn, không có động tác hoa mỹ nào, không có chút thanh âm nào, không có chút uy thế nào, thậm chí không có một chút năng lượng ba động nào... Nếu có thì chỉ là một độ cong khi vung quyền hoàn mỹ đến cực điểm.
- Đinh...
Thương ảnh khắp bầu trời dưới một quyền vô cùng đơn giản của Thanh Long lại ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Hắc Hổ mở to hai mắt ra nhìn, miệng há ra thật to, xuất hiện cùng lúc với trường thương. Mũi thương lúc này đang chỉ thẳng vào tâm quyền của Thanh Long.
Thanh Long cư nhiên ở giữa không gian dày đặc thương ảnh như vậy, tốc độ thương ảnh lại nhanh như thiểm điện, thậm chí so với thiểm điện còn nhanh hơn, chỉ dùng một nắm tay đơn giản đánh trúng mũi thương của Hắc Hổ?
Hắc Hổ trợn to hai mắt lên nhìn, nhưng hắn chỉ khiếp sợ trong giây lát, ngay lập tức khóe miệng lại nhếch lên. Hắc Hổ rút trường thương về, cùng lúc trường thương đang rút về, thân thể Hắc Hổ chợt xoay tròn mạnh mẽ, biến thành một đạo hắc mang kịch liệt đến cực điểm, mang theo trường thương bắn về phía Thanh Long.
Không gian lúc này hoàn toàn bị nghiền nát một cách điên cuồng.
- Đom đóm mà cũng đòi phát sáng với mặt trời? Đúng là không biết sống chêt.
Ngữ khí Thanh Long vẫn đạm mạc như cũ. Những chiều thức của Hắc Hổ mặc dù có uy thế và thanh thế rất lớn, nếu đổi lại là cường giả Thần cấp bình thường khác ở đây thì sợ rằng đã đại biến thần sắc từ lâu rồi, sau đó phải vội vàng mà chống đỡ lại. Nhưng mà Thanh Long lại không hề nóng vội chút nào.
Một quyền !
Lại là một quyền vô cùng đơn giản như cũ, vẫn thẳng thắn như cũ, vẫn không hề có chút động tác hoa mỹ nào, không hề có chút uy thế nào, không hề có chút thanh thế nào, thậm chí cũng không hề có chút năng lượng ba động nào. Vẫn chỉ là một đường cong hoàn mỹ đến cực điểm như cũ.
- Đinh...
Thanh âm va chạm lúc này có phần to hơn thanh âm va chạm lần trước một chút.
Vòng xoáy kịch liệt của Hắc Hổ bị đình chỉ, mũi thương lại bị dừng lại trước nắm tay của Thanh Long. Hắc Hổ lúc này cũng bị bức cho xuất hiện bên cạnh thân thương.
- Chung cực Thần... Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hắc Hổ đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói.
- Ba...
Một thanh âm nhỏ đến cực điểm vang lên nhưng lại giống như một tiếng súng giữa trời quang. Một mảnh vỡ nhỏ từ trên thân thương bị bóc ra, chậm rãi rơi xuống...
Ánh mắt của Thanh Long vẫn đạm mạc như cũ, hắn chậm rãi thu hồi lại nắm tay của mình, lẳng lặng đứng nhìn Hắc Hổ vẫn đang duy trì nguyên động tác trước mặt mình.
- Ba... ba...
Càng lức ở trên thân thương càng vang lên thanh âm dày đặc, những mảnh vỡ nhỏ trên thân thương, đầu thương, mũi thương, chậm rãi bị bóng ra, rơi xuống, cuối cùng thì...
Trong đầu Hắc Hổ bất chợt nghe được một tiếng nghiền nát, sau đó, từ trong thân thể hắn cũng truyền ra một tiếng vang nhỏ. Đôi mắt lúc nãy còn sáng sủa không gì sánh được, chỉ một khắc sau đã hoàn toàn tối sầm xuông. Thân thể thẳng tắp rơi xuống giữa không trung.
Thanh Long nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt đạm mạc nhìn thân ảnh Hắc Hổ đang rơi xuống thẳng tắp, phảng phất như vừa rồi trước mặt hắn chỉ là giết chết một con kiến, chứ không phải là giết chết một trong những cường giả Thần cấp đỉnh phong của Thiên giới...
Hầu như cùng lúc với Hắc Hổ ngã xuống, đám người Vân Tinh bên này cũng đồng thời biến đổi sắc mặt.
Sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệnh, nhất là những cường giả Thần cấp đi theo Hắc Hổ từ lâu, cả đám đều trở nên ngây dại. Sau đó ánh mắt mọi người đều hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm.
- Ngã xuống rồi... Toàn bộ mọi người rồi cũng sẽ ngã xuống...
Long Dương vô thức lẩm bẩm một câu, ánh mắt ngơ ngác nhìn lại phía sau lưng.
Hắn và Hắc Hổ cũng không phải là quen thuộc nhau lắm, nhưng mà Hắc Hổ vừa rồi còn cùng mọi người ở một chỗ, lúc này chỉ trong một thời gian ngắn đã lặng yên ngã xuống... Toàn bộ mọi người đều sẽ ngã xuống, đó là bởi bì mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng... Viên thần cách kia của Hắc Hổ đã bị nghiền nát.