Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ gãi đầu, không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Thư Mộng, trong lòng hắn luôn có cảm giác kỳ diệu.
Con gái nói chuyện, Lâm Dịch cũng chỉ biết buồn chán ngồi một bên... chả biết làm cái gì.
Mà phía sau, ngoài cửa truyền tới một giọng nói:
- Thư gia gia...
Lâm Dịch nghe xong hơi nhíu mày, sau đó lộ vẻ vui mừng, bởi vì hắn nghe ra đây là giọng nói của Trương Tạp.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói ấm áp của Thư gia gia.
- Là Trương thiếu gia a, ha ha vào đi, Mộng Nhi và hai anh em Lâm Dịch đều ở trong.
- Dịch Tử đã tới rồi a?
Không đợi ông lão trả lời, Lâm Dịch đã chạy ra.
Ở ngoài cửa có một chú nhóc đang đứng, nhìn dáng dấp dường như nhỏ hơn Lâm Dịch một chút, môi hồng răng trắng, tướng mạo vô cùng anh tuấn, chính là bạn tốt của Lâm Dịch, Trương Tạp.
- Tạp Tử!
Trương Tạp nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên thấy Dịch Lâm chạy qua, trong miệng mắng:
- Tiểu tử thối! Đến đây chơi không ngờ không qua nhà của ta!
Lâm Dịch cười he he, hai người liền đi vào trong...
Mấy người bắt chuyện một lúc, hai cô nhóc nói chuyện với nhau, một bên kia hai cậu nhóc nói chuyện... đương nhiên giọng nói của mấy cậu nhóc nghe rõ hơn tiếng con gái bên kia nhiều.
Nói một hồi, Lâm Dịch cảm giác ở đây có chút buồn chán, không khỏi nói với Trương Tạp:
- Đi ra ngoài chơi đi!
Trương Tạp tự nhiên là không từ chối, nhún vai đứng dậy, Lâm Dịch nói với Lâm Yến và Thư Mộng vài câu sau đó không đợi tiểu nha đầu đuổi theo liền cùng Trương Tạp chạy ra ngoài.
Cuối cùng tiểu nha đầu bĩu bôi hung hăng nói:
- Hừ! Ca ca thối! Tối về sẽ thu thập ngươi!
....
Trên đường đi hai người đùa giỡn nhau, đến khi hai người cùng thở hồng hộc mới an phận.
- Năm nay ta cũng muốn tiến vào Vũ Môn.
Lâm Dịch đột nhiên nói khiến Trương Tạp sửng sốt:
- Ngươi định tham gia khảo hạch?
Lâm Dịch cười hắc hắc, gật đầu:
- Hãy chờ xem, thành tích khảo hạch của ta sẽ tốt hơn thành tích trước kia của ngươi nhiều!
Trương Tạp bĩu môi không tin nói:
- Thôi đi, với thực lực của ngươi, miễn cưỡng hợp cách là may rồi.
Lời của Trương Tạp không phải vô căn cứ, từ nhỏ đã lớn lên cùng Lâm Dịch, đối với thể năng của Lâm Dịch hắn biết tường tận, ba năm trước Lâm Dịch tám tuổi, kỳ thực khi đó hai đứa đều tham gia khảo hạch chiêu sinh của Vũ Môn, cuối cùng hắn hợp cách, Lâm Dịch thì không.
Lúc đó hắn dùng hai mươi phút để chạy 5 km, mà Lâm Dịch thậm chí ngay cả bốn cây còn chưa có hoàn thành, cuối cùng tuy rằng mình vòng lại kéo hắn một vòng nhưng vẫn mất 26 phút, điều kiện hợp cách là 25 phút.
Trong lòng Trương Tạp, thời gian ba năm có thể khiến thực lực Lâm Dịch tăng lên một chút nhưng không thể nào đề thăng quá lớn.
Trương Tạp cũng không biết ba năm nay Lâm Dịch một ngày đêm cũng chưa từng thảnh thơi.
- Ngươi không tin sao?
Trương Tạp bĩu môi, cười hắc hắc:
- Bằng vào hai trăm mét chạy đã thở hồng hộc như ngươi, ta tin thế nào?
Lâm Dịch tức khí:
- Vậy đến lúc đó chờ xem!
Trương Tạp bĩu môi, không nói gì.
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua tán cây, trên mặt đất phóng ra quang ảnh loang lổ, không trung vẫn còn sương mờ ảo, tạo lên một loại cảm giác không chân thực.
Sáng sớm sáu giờ vốn là thời gian mọi người luyện võ nhưng bởi vì hôm nay là ngay cử hành lễ hội chiêu sinh, cho nên buổi sáng cũng không có khóa học.
Tuy rằng là sáng sớm nhưng chu vi thao trường vẫn đầy người, đều là người đến xem con cháu mình thi khảo hạch.
Đối với người trong trấn nhỏ, con cái nhà mình có thể đi vào Vũ Môn là một chuyện đáng tự hào nhất, dù sao đại lục này vẫn đầy rẫy nguy hiểm trí mạng, tiến vào Vũ Môn, cũng có nghĩa là con mình đã đủ thực lực nhất định để bảo vệ mình.
Lâm Cường mang theo Lâm Yến tới bên cạnh thao trường, lúc này Lâm Dịch cùng năm sáu mươi đứa trẻ đang đứng ở trung tâm thao trường, mà Lâm Yến hưng phấn hò hét:
- Ca ca cố lên! Ca ca cố lên.
Trước mặt năm sáu mươi đứa trẻ là một người đứng tuổi.
Điểm danh đến đứa nhóc cuối cùng, lúc này mới xếp lại danh sách, trên mặt mang theo nụ cười nói:
- Tốt, tất cả mọi người đến đông đủ rồi, như vậy khảo hạch có thể bắt đầu.
Khương Phàm là môn chủ Vũ Môn của cái trấn này, cũng là lãnh đạo vũ trang của trấn, vừa cười lên khuôn mặt hơi béo của hắn khiến đôi mắt híp lại thành một đường, làm cho người ta thế nào cũng không nghĩ được một người như vậy là một tồn tại mang thực lực chiến sĩ ' tam môn'.
- Đi theo ta.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của một thanh niên phía sau Khương Phàm vang lên.
Bọn trẻ trong trấn đều nhận ra hắn, hắn gọi là Lý, nhưng về phần cái gì Lý thì ai không biết được rồi, hơn nữa mọi người trong trấn đều xưng hô với hắn như vậy. Lý có mái tóc vừa dày vừa đen, hơi có chút thô cuồng, dưới hàng lông mi dày là con mắt sắc bén, hắn ăn mặc dường như chưa từng thay đổi, vẫn là một kiện áo ngắn màu đen, một cái quần lộ ra cơ thể cường tráng làm cho người ta ao ước, mà biểu tình trên mặt hắn cũng vĩnh viễn đều lạnh lùng tới cực điểm, vì thế từ khi hắn đến trấn này, đám trẻ đều cực kỳ kính nể và hâm mộ hắn.
Đi theo Lý, đám trẻ đều đã xếp một hàng trước vạch xuất phát.
- Một vòng thao trường là một nghìn mét, nói cách khách trong 25 phút chạy được năm vòng coi như hợp cách, hiểu chưa?
- Dạ, hiểu.
Đám nhóc nhao nhao đáp lại, điều này làm Lý có chút nhíu mày, nhưng nghĩ lại chúng chỉ là một đám nhóc, lớn nhất cũng chỉ mười ba tuổi, yêu cầu bọn họ thống nhất cùng hô dường như có chút khó khăn.
- Chuẩn bị...
Lâm Dịch hơi hạ thắt lưng, tâm tình hắn có chút kích động, hiệu quả của ba năm tập luyện chính là biểu hiện vào lúc này đây.
Dù sao bản thân hắn là một đứa nhóc, bản tính tranh cường háo thắng rất mạnh, con mắt liếc Trương Tạp đứng ở bên ngoài, Lâm Dịch hít sâu một hơi.
- Chạy!
Theo tiếng lệnh của Lý, đám trẻ khác còn chưa phản ứng lại Lâm Dịch đã 'vù' một tiếng lao ra ngoài trước! Tốc độ của hắn cực nhanh, ít nhất hơn đám trẻ bình thường rất nhiều.
Mà khi Lâm Dịch chạy được hơn một thước, đám trẻ khác mới bắt đầu chuyển chân...