Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Trường Tình còn chưa dứt lời, chính y đã tự ngậm miệng. Nghê Diệp Tâm đứng đối diện y ngược lại vẫn không nói gì, hơn nữa còn nhắm chặt đôi mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, tần suất run rẩy còn rất nhanh.
Lại nói hình như lông mi của Nghê Diệp Tâm cũng rất dài.
Nhưng hiện tại trong đầu Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối không nghĩ đến vấn đề này, Mộ Dung Trường Tình biến sắc, nói: “Ngươi nhắm mắt làm gì?”
Mắt phải Nghê Diệp Tâm hé ra một khe hở nhỏ, giống như đang nhìn trộm Mộ Dung Trường Tình, nói: “Mấy tình huống này, ta không dám nhìn a, thật ra ta cũng rất thẹn thùng.”
Hắn nói xong, lại tiếp tục nhắm thật chặt hai mắt, nhưng khóe miệng lại vô thức gợi lên trên, hận không thể nhếch đến lỗ tai.
Mộ Dung Trường Tình tối sầm mặt, nói: “Tình huống gì? Mở mắt ra cho ta, không cho nhắm.”
Nghê Diệp Tâm lông mi chợt run rẩy hai lần, nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải đang định dùng miệng để chặn miệng của ta sao?”
Mộ Dung Trường Tình siết chặt nắm tay, nói: “Dĩ nhiên không phải!”
Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Vậy ngươi nói không đáng tin!”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình suýt chút nữa giơ tay nắm lấy xương bả vai của Nghê Diệp Tâm, nhưng vẫn mạnh mẽ thu tay lại, y không sợ sẽ không nặng không nhẹ bóp nát xương bả vai của hắn, mà y sợ mình vừa mới đụng tới vai Nghê Diệp Tâm, đối phương sẽ nói ra mấy câu kỳ quái hơn.
Ví dụ như… Bọn họ có quan hệ xác thịt này nọ… Mấy lời nói như vậy.
Mộ Dung đại hiệp trong nháy mắt não bổ ra rất nhiều thứ kỳ quái, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cánh tay vẫn rủ xuống.
Ngọc Mễ với Bạo Mễ Hoa đã trốn đi xa xa, bọn nó đồng loạt nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, thực sự không biết bọn họ đang làm gì.
Mộ Dung Trường Tình thở mạnh, phất tay áo lại muốn đi, y đột nhiên cảm thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ mới có thể chạy đi nói chuyện với Nghê Diệp Tâm, mỗi lần nói chuyện với hắn, mình hoàn toàn không chiếm được lợi ích gì.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình muốn đi, mau chóng chạy vọt tới, cản đường y, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ta có chính sự muốn nói!”
“Ngươi?” Mộ Dung Trường Tình dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thừa dịp sắc trời tối muộn, dạ hắc phong cao, bốn bề vắng lặng, không bằng chúng ta đến nha môn đi!”
“Đến nha môn?” Mộ Dung Trường Tình sững sờ, vốn tưởng Nghê Diệp Tâm định nói nhảm với mình, không nghĩ tới hắn quả thật muốn nói chính sự.
Mộ Dung Trường Tình khó hiểu nói: “Đến nha môn làm gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Tất nhiên là đến xem khối tế phẩm thây khô kia.”
Thời xưa không phải là chưa từng có chuyện đem người làm tế phẩm, dù sao trước đây, nô lệ thậm chí còn không bằng gia súc súc vật, mặc người chém giết, nhưng vẫn truyền thừa đến triều Tống cũng rất hiếm thấy, tuy triều Tống cũng có rất nhiều điều lệnh* tội không đáng chết, nhưng giết người đền mạng vẫn là đại nguyên tắc.
* Điều lệnh: Mệnh lệnh phát ra để điều động người khác làm việc.
Xưa nay Nghê Diệp Tâm chưa từng thấy tế phẩm nào như vậy, thây khô cũng chưa từng gặp qua, nghe cố sự mà Phùng Thiên nói, quả thật rất hiếu kỳ đối với vụ án này.
Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, nói: “Hiện tại? Sáng sớm ngày mai, không phải bộ khoái nha môn sẽ đưa ngươi đến xem sao?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đúng a, nhưng còn phải chờ cả một buổi tối, quá lãng phí thời gian. Hơn nữa ngươi không muốn đi xem Xà Văn đồ đằng kia sớm một chút sao?”
Nói đến Xà Văn đồ đằng, Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, hiển nhiên đã bị Nghê Diệp Tâm thuyết phục.
Nghê Diệp Tâm lập tức kéo ống tay áo của Mộ Dung Trường Tình, hai người liền rời khỏi Phùng gia, đi về hướng nha môn.
Hai người bọn họ không thèm đi bằng cửa chính, nhảy tường ra khỏi Phùng gia, trấn này rất nhỏ, đi không được bao lâu đã đến nha môn.
Lúc này sắc trời tối đen, trong ngoài nha môn đều không có ai, ngược lại có mấy gian phòng sáng đèn, phỏng chừng có quan sai bộ khoái ở bên trong.
Tuy võ công của Nghê Diệp Tâm kém Mộ Dung Trường Tình rất xa, nhưng làm loại chuyện này vẫn dễ như ăn cháo, bọn họ tiến vào nha môn, không ai phát hiện ra.
Mộ Dung Trường Tình híp mắt đánh giá bốn phía, muốn xem xem rốt cuộc bên trong gian phòng nào chứa thây khô. Y đang nhìn, bỗng cảm thấy Nghê Diệp Tâm thổi nhẹ bên tai y.
Mộ Dung Trường Tình cả kinh, thấp giọng nói: “Làm gì?”
“Mộ Dung đại hiệp, lỗ tai của ngươi đỏ rồi.” Nghê Diệp Tâm nói: “Chỉ thổi khí thôi cũng rất ngứa sao?”
“Câm…” Mộ Dung Trường Tình suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Nghê Diệp Tâm lại nhỏ giọng nói: “Kỳ thực, ta muốn đến đây xem thây khô vào buổi tối muộn còn có một lý do.”
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình có chút ngạc nhiên, hỏi.
Nghê Diệp Tâm bày ra biểu tình nghiêm trang, nói: “Đương nhiên là vì, buổi tối chỉ có hai người chúng ta, ban ngày ngày mai có bộ khoái có quan sai, còn có Trì Long với Triệu Duẫn, chúng ta sẽ không thể ở cùng một chỗ, bọn họ quá vướng víu.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới bình tĩnh giơ tay sờ sờ lỗ tai của mình, phát giác bên trên còn hơi lạnh với ngứa. Sau đó mặt không cảm xúc nói: “Lát nữa đi về, ta sẽ giúp ngươi nói với Trì Long cùng Triệu Duẫn rằng, ngươi nói bọn họ vướng víu.”
Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Thật ra, ta cảm thấy Trì Long cho dù không quá thông minh, nhưng cũng đã nhận ra bản thân rất vướng víu a. Nếu không cũng sẽ không lôi Triệu Duẫn chạy trốn.”
Mộ Dung Trường Tình chợt nhớ tới hồi ức không mấy tốt đẹp…
Mộ Dung Trường Tình nhận ra mình vừa chui đầu vào cái bẫy của Nghê Diệp Tâm, dứt khoát cứng ngắc chuyển đề tài, nói: “Rốt cuộc thi thể đang để ở đâu?”
Nha môn căn bản không có phòng chuyên chứa thi thể, mỗi gian phòng nhìn qua đều rất giống nhau.
Nghê Diệp Tâm giơ tay chỉ về một phía, nói: “Tuyệt đối là căn này.”
Mộ Dung Trường Tình thấy hắn nói tràn đầy tự tin, tầm mắt cũng nhìn về phía hắn chỉ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, hiện tại y vô cùng đồng ý với cái nhìn của Nghê Diệp Tâm.
Đó là một gian phòng nằm trong góc, trong đêm đen có vẻ không hề nổi bật, nhưng trên cửa phòng lại dán lên thứ như hai tấm hoàng phù, chắc là do dán không chắc, vừa bị gió thổi qua, còn vang lên vài tiếng “Phù phù”, nhìn qua rất kỳ quái, nghe thấy cũng rất quỷ dị.
Mộ Dung Trường Tình không nhịn được giơ tay ấn thái dương, Nghê Diệp Tâm đã đi tới, vươn tay khều tấm hoàng phù trên cửa, cười nói: “Mộ Dung đại hiệp, cái này dùng để trấn tà sao? Hay là đuổi ác quỷ?”
“Ta không phải đạo sĩ, làm sao biết được.” Mộ Dung Trường Tình vừa nói vừa giơ tay xé hết những thứ đó, ném qua một bên.
Nghê Diệp Tâm không nhịn được cười, nói: “Sáng mai, nếu có người nhìn thấy hoàng phù bị xé rách hết, chắc sẽ cho là bên trong có xác chết vùng dậy! Có thể dọa chết người hay không nha.”
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới hắn, mở cửa đi vào, bên trong tối đen như mực, gần như không có thứ gì, ở vị trí chính giữa, có đặt một chiếc hòm lớn. Mà bên cạnh chiếc hòm là một cái bàn, bàn cũng không lớn, bên trên để một vài dụng cụ để khám nghiệm thi thể, nhưng những dụng cụ đó đặt rất chỉnh tề, thoạt nhìn không giống như đã được dùng qua.
Đối với ngỗ tác không hề có kinh nghiệm mà nói, khám nghiệm thi thể cho một khối thây khô, cũng khó trách hắn không có chút đầu mối nào.
Bọn họ không có đèn lồng một loại đồ vật, chỉ có thể dựa vào từ khe cửa cùng cửa sổ bên trong chui vào nguyệt quang quan sát chỉnh gian phòng.
Mộ Dung Trường Tình bước hai bước đã đi tới trước hòm lớn, chiếc hòm vốn không có nắp, nhưng lúc này lại được đậy lên một cái nắp, mặt trên cũng có hoàng phù, xem ra là người nha môn sợ thây khô vùng dậy bò ra ngoài mới đậy nắp lại.
Mộ Dung Trường Tình đang muốn mở nắp ra, bỗng quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Nghê Diệp Tâm còn đứng trước cửa, không biết đang nhìn cái gì.
Mộ Dung Trường Tình cau mày nói: “Mau tới đây, còn đứng đó làm gì? Không phải là ngươi nói muốn đến thăm thi thể, bây giờ lại kì kèo mè nheo, đừng nói là ngươi đang sợ?”
Lúc này Nghê Diệp Tâm mới đi tới, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi không hiểu được đâu, có câu nóng vội không ăn được đậu hủ nóng. Nơi này ánh sáng quá ít, đôi mắt không thích ứng với ánh sáng ở đây, không nhìn thấy thứ gì cả, thấy cũng chỉ mờ mờ. Nếu muốn thích ứng hơn một chút, ít nhất cũng tốn thời gian nửa chén trà, cho nên vào thời gian này, ta đã quan sát đại khái hoàn cảnh nơi đây.”
Mộ Dung Trường Tình không nhịn được liếc Nghê Diệp Tâm một cái, sau vẫn không lên tiếng, tự mình đẩy lên nắp hòm.
Hòm này rất lớn, sau khi nắp được đẩy lên liền đứng thẳng ngay cạnh bên, Mộ Dung Trường Tình lập tức ngừng thở, lui về sau một bước, lấy tay bịt mũi lại.
Nghê Diệp Tâm đứng phía sau y, cũng ngửi được một mùi vị khó có thể hình dung, không nhịn được dùng sức khịt khịt mũi.
Mộ Dung Trường Tình xoay người lại nhéo sau gáy Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa kêu lên, nhưng đã bị Mộ Dung Trường Tình chặn lại miệng mũi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao, đừng hô hấp.”
Nghê Diệp Tâm “Nha nha” hai tiếng, hắn bị Mộ Dung Trường Tình bịt lại miệng mũi, đã nói không nên lời, nhanh chóng nắm lấy tay y, kéo tay y xuống, nói: “Mộ Dung đại hiệp, không có độc, đừng lo lắng.”
Mùi vị quỷ dị quả thật cực kỳ khó ngửi, khiến người ngửi xong liền không thoải mái. Nhưng Mộ Dung Trường Tình thử vận nội lực, xác thực không có gì bất thường.
Nghê Diệp Tâm lưu luyến nhìn bàn tay Mộ Dung Trường Tình rời đi, lúc này hắn mới nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi hít sâu hai lần.”
“Làm gì?” Mộ Dung Trường Tình rất ghét bỏ loại mùi này, chỉ lo nó sẽ nhiễm lên người mình, hoàn toàn không muốn hít sâu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi phải cẩn thận ngửi xem, có mùi tiêu hay không?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta đã từng đọc qua một vài quyển sách, có nhắc tới phương pháp chống phân hủy thi thể. Bởi vì nội tạng của thi thể rất dễ mục nát, nên sau khi lấy nội tạng ra, thi thể sẽ dễ bảo tồn hơn. Rồi hong khô thi thể, giống như làm thịt khô, làm vậy có thể bảo tồn thi thể lâu hơn. Sau đó còn có thể rắc một vài hương liệu hỗn hợp đặc thù bên trong thi thể, tỷ như tiêu hay gì đó, phải cực kỳ nặng mùi, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả phòng trùng* phòng phân hủy.”
* Phòng tránh côn trùng ăn thi thể.
Nghê Diệp Tâm cười híp mắt phổ cập khoa học cho Mộ Dung Trường Tình,ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn đã không còn là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, nhưng vẫn không tốt hơn được bao nhiêu.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta không muốn biết cách tạo thây khô, ngươi mau đi xem thi thể, rồi tìm xem Xà Văn đồ đằng kia ở chỗ nào trong hòm.”
Mộ Dung Trường Tình bởi vì mùi của thi thể, nên căn bản không muốn lại gần bộ thi thể kia.
Nghê Diệp Tâm ngược lại cũng không phản bác, tiến lên hai bước, sau đó rướn người nhìn vào trong hòm.
Hắn mới ngưỡng cổ lên nhìn, bỗng nhiên kêu “A!” rồi hít mạnh một hơi.
Mộ Dung Trường Tình lập tức cả kinh, trong nháy mắt lại gần, nói: “Làm sao vậy?”
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, ta chỉ bị thi thể dọa sợ hết hồn, lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự rất khủng bố.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Thi thể do bị mất nước trong thời gian dài, nên đã hoàn toàn không thấy được dáng vẻ lúc trước, giống như một bộ xương khô lâu đắp tấm da người.
Nghê Diệp Tâm chăm chú quan sát, nói: “Ngươi biết không? Sau khi chống phân hủy thi thể, gần như sẽ không thể nào xác định thời gian tử vong.”