Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
( Đông Phương Tử Trúc và Đông Phương Mãn Mãn)
Song Bình đi đến rồi nói “ Xin cho hỏi, thiếu hiệp đây xưng danh tự là gì?”– Song Bình nói mà cũng sởn da gà bởi vì cô chưa từng diễn với lại, cô không quen dùng mấy từ này.
Nhờ có mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không mà giờ cô mới nói được đây, thay vào đó... thấy mình diễn xuất thật hay làm sao.
Vị nam nhân mặc áo đen kia quay lại, nói “ Ta xưng Đông Phương Tử Trúc, có thể gọi ta là Tử Trúc được rồi. Nếu ta không lầm, cô nương đây họ Hoa tên Song Bình là chủ của một quán tên Nụ Cười lừng danh mà nơi đâu cũng biết phải không?”
” – Vị nam nhân áo đen tên Tử Trúc nói, nhằm vào Song Bình.
Nghe vậy, Song Bình ngại ngùng xoa đầu cười “ Ha Ha, cũng chưa đến mức đó đâu ạ. Mà theo như thiếu hiệp nói, thiếu hiệp có thể dẫn chúng tôi thoát khỏi đây? Có thật không?”- Song Bình nghiêm túc nói, nhìn thẳng vào đôi mắt của phượng híp của nam nhân tên Tử Trúc kia.
Nam nhân tên Tử Trúc liền chỉ ngón tay lên một vách đá dựng đứng thẳng tận trên kia “ Đó chính là con đường!”
Nam nhân quay lại nói với bốn người và Song Bình.
Song Bình hơi đắn đo “ Có thật như hắn nói không ta? Có khi... hắn hại mình và bốn người không chừng, tuy nhiên...”, Song Bình đang suy nghĩ bỗng nam nhân tên Tử Trúc liền lên tiếng.
“ Cô nương đừng lo. Ta sẽ không hại mọi người, như ta đã giúp Nhã Lâm và chỉ đường cho mọi người tới đây để chi nữa? Nếu muốn giết thì ta sẽ theo dõi Nhã Lâm cô nương và đến giết mọi người rồi.” – Nam nhân Tử Trúc nói, Song Bình giật thót vì hắn đọc được suy nghĩ mình cô khựng lại quay đầu
“ Tên này... thật đáng sợ!”
Nam nhân Tử Trúc mỉm cười “ Hì hì, tôi không đáng sợ đâu”, nghe vậy Song Bình càng đơ hơn chẳng dám nghĩ gì nữa làm Nam Nhân Tử trúc rất vui “ Đi nào! Theo ta”
Nói xong, nam nhân Tử Trúc đi trước cùng Song Bình và Nhã Lâm, tiểu Mãn , tiểu Hàn và cả Phong Thiên đi theo.
Nhưng có gì đó khiến Phong Thiên hơi khó chịu khi nhìn thấy Song Bình vui vẻ với tên Tử Trúc đó, rất khó chịu.
Leo lên là leo lên, leo leo nữa, lội lội nữa... leo lên
Vừa đi mọi người vừa hát bài “Cô Gái Mở Đường” do Song Bình chỉ, vừa đi vừa hát làm mọi người vui hơn chẳng có gì mệt làm thời gian lên nhanh hơn.
Đông Phương Tử Trúc mỉm cười nhìn Song Bình đang bắt nhịp hát với bốn người kia mà thầm nghĩ “ Đúng là cô gái kỳ lạ, biết làm giảm sự mệt mỏi khi leo lên núi. Chưa từng có ai mà leo từ đáy lên đây mà vẫn còn sức khỏe thế, thật là cô gái thú vị”
Chỉ chốc lát, họ đã lên đến đỉnh dốc làm họ vui mừng chạy nhảy, thật nhớ lúc Phong Thiên chặng kiếm cho mình quá đi, máu vẫn còn vương ở đây. Haizz.
Song Bình vui vẻ, chạy lại “ Cám ơn Tử Trúc huynh đã giúp, không biết gì đền đáp? Hay ta về khách quán Nụ Cười của tôi để trả ơn nhé”
Nhưng nam nhân Tử Trúc lại lắc đầu “ Tại hạ không cần, chỉ có một yêu cầu, cô nương có thể giúp?” – Nam nhân Tử Trúc cúi đầu nhìn sang tiểu Mãn đang hồn nhiên bắt chuồn chuồn cùng tiểu Hàn.
Song Bình vui vẻ, nói “ Thế huynh muốn gì? Ta sẽ đáp ứng huynh?”
“ Tại hạ chỉ mong cô nương...đưa tiểu Mãn cùng đi với ta, sau chừng năm năm sau ta sẽ đem tiểu Mãn trở lại. Có được không?” – Nam nhân Tử Trúc nói, nhìn thẳng Song Bình.
“ Điều này...” – cô phân vân nhìn tiểu Mãn
“ Thế sao cô nương không để tiểu Mãn tự quyết định!?”- Nam nhân Tử Trúc nói, nhìn sang tiểu Mãn.
Song Bình quay sang, kêu tiểu Mãn đang bắt chuồn chuồn hồn nhiên “ Tiểu Mãn, đến đây! Ta có chuyện cần nói với đệ”
Tiểu Mãn nghe vậy, tung tăng vui cười chạy đến “ Chuyện gì dạ tỷ?”
Song Bình ho nhẹ cái “ Tiểu Mãn, người này muốn đưa em đi năm năm... à quên, để làm gì vậy?” – Song Bình ngây ngô hỏi nam nhân Tử Trúc, khiến nam nhân Tử Trúc ngạc nhiên cười “ Đây là chuyện riêng tư, năm năm sau tiểu Mãn sẽ cho cô biết. Giờ, tiểu Mãn đến đây, ta sẽ nói!”
Nam nhân Tử Trúc bảo tiểu Mãn đến, tiểu Mãn nhìn Song Bình mà nước mắt rưng rưng “ Tỷ tỷ, tỷ tỷ định bỏ rơi đệ sao? Tỷ tỷ...”
Cứ nắm váy áo của Song Bình mà kéo kéo khiến Song Bình khó xử, hỏi “ Huynh có thể nói được không? Ta sợ..”
“ Cô nương sợ rằng ta sẽ hại tiểu Mãn?” – Nam nhân Tử Trúc khẽ cười
Song Bình đỏ mặt vì bị nói trúng “ Tên này... haizz”, rồi cô nói “ Tiểu Mãn, đệ phải tự quyết định mới được. Sẽ đến một lúc... tỷ sẽ không còn ở đây nữa, có thể rất sớm...tỷ sẽ biến mất khỏi đây, vì thế đệ hãy đi theo người này. Ta tin người này là người tốt, chắc chắn sẽ đối xử tốt với đệ. Đệ hãy suy nghĩ” – Song Bình đặt hai tay lên vai tiểu Mãn mắt đã ngấn nước.
Tiểu Mãn quẹt mắt, chạy lại lắng nghe nam nhân Tử Trúc nói và tiểu Hàn, Nhã Lâm và cả Song Bình cũng cố gắng tai nghe nhưng họ không phải là Thuận Phong Nhĩ mà đòi nghe =O=
Lát sau, nghe thấy vẻ mặt của tiểu Mãn sáng rõ ràng không còn buồn hay khóc nữa mà vẻ mặt đầy quyết tâm. Lát sau,
Tiểu Mãn đến trước mặt Song Bình, nói :
“ Đệ sẽ đi lập nghiệp từ bây giờ, sau năm năm đệ sẽ trở về và lo cho tỷ, thúc thúc và tiểu Hàn. Vì thế, đợi tiểu Mãn, tiểu Mãn sẽ cố gắng giỏi như tỷ. Mọi người ở lại mạnh khỏe nhé, cả tiểu Hàn và thúc thúc, tỷ Nhã Lâm nữa.”
Tiểu Mãn nói, mắt sáng ngời đầy quyết tâm nhìn bốn người...
Ngày đó, gió mát thổi nhẹ lá bay làm mờ dần hình ảnh của tiểu Mãn đi cùng nam nhân Tử Trúc kia. Haizz, tiểu Mãn đã đi rồi.
Thế là, Nhã Lâm cùng về học nấu ăn với Song Bình. Quán ăn vẫn còn nguyên vẹn, mọi người vui mừng gặp lại Song Bình ai nấy chạy đến ôm khóc quá trời.
Thật không thể ngờ tài quản lí của họ lại giỏi thế, sau chừng gần một tháng mà khách đông đến mức mà nghẹt cứng, bọn trẻ nhanh nhẹn hơn.