Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Phải làm sao đây? Mình không biết múa? Dùng tiêu để thổi thì...haizz,như vậy là gian lận. Phải suy nghĩ.. đúng rồi, đàn! Nghĩa Khoa có dạy mình đàn. Ôi, Nghĩa Khoa cám ơn anh nhiều nhá! Mình sẽ đàn bài Tuyết Hoa Thần Kiếm rồi đọc bài thơ...phải là một bài thơ tình :v Vậy sẽ là bài Đêm Không Ngủ - Hàn Mạc Tử vậy. Ok, vậy đi!”
Đến lượt Song Bình, cô đi lên rồi đến lấy đàn rồi ngồi xuống! Bắt đầu đàn và ghi nhớ lại những gì mà Nghĩa Khoa đã dạy cho cô “ Thật nhẹ nhàng, hãy đặt tâm mình vào đó thật say mê, đừng chú tâm đến những gì xung quanh. Hãy lắng nghe..”
Ting – Một tiếng đàn vang lên của Song Bình, Song Bình khẽ mở miệng
“Non sông bốn mặt mơ màng
Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối
Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Trỗi dậy nôm na vài điệu cũ
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn”
... Âm điệu vang lên, nghe thật buồn và mang đầy tâm sự đau lòng của người đàn kèm theo từng câu thơ làm người nghe không khỏi xúc động...
Tiêu Thiên Hàn ban đầu không để ý, hắn vốn là người rất giỏi đàn nhất năm nước lớn chưa từng có ai thẳng hắn! Hắn chưa từng để bất kỳ ai vào mắt ngoại trừ ba huynh đệ của hắn, và chưa từng phải dừng lại lắng nghe bất kì tiếng nhạc của ai quá ba phút vì hắn nghĩ... Phế phẩm!
Vậy mà hôm nay, hắn lại hứng thú lắng nghe đến nỗi Lãnh Mạc Kỳ phải lên tiếng “ Lần đầu tiên thấy đệ lắng nghe tiếng đàn của người khác hơn ba phút nhỉ!?”
“ Cô nương này... thật là không thể nhìn vẻ ngoài đoán được. Đệ thích cô nương này” – Tiêu Thiên Hàn nói, tỏ vẻ vô cùng thích thú
“ Lại một người nữa thích cô rồi nhỉ, Song Bình?”- Lãnh Mạc Kỳ cười, lắng nghe tiếng đàn “ Quả hay!”
... Lại lần nữa, Song Bình vượt qua và lần này cô lại được chính Tây Thiên Y tặng cho chiếc vòng tay bạch ngọc mà cô thích nhất, ai nấy trầm trồ!
... Từng người, từng người đến!
“ ... Tiểu Bình, thật không phải người thường a!” – Chu Hạo Nhiên nói, nhìn sang Lãnh Mạc Kỳ vì hắn... đã thua, đang chuẩn bị cùng Vương Vân Phong chạy thì bị Tiêu Thiên Hàn bắt lại.
Lãnh Mạc Kỳ cười “ Thua phải chịu chứ!? Ta nghe nói, tiểu thư nhà thừa tướng đó có đi, nhìn...có vẻ không phải nói xấu nhỉ, mà là tròn trịa ha”
Chu Hạo Nhiên và Vương Vân Phong rùng mình, nhớ đến đứa con gái nhì của thừa tướng thì nổi da gà “ Mẹ ơi, thân người thì mập như cái lu.. môi thì như hai trái ớt sừng trâu... Đại sư huynh, tha cho tụi đệ lần này đi mà” – Cả hai nói, quỳ lạy lia lịa
“ Quân tử nhất ngôn” – Lãn Mạc Kỳ cười
....
Vòng cuối, vòng loại! Chỉ còn lại ba người là Song Bình, đại tiểu thư của phủ thừa tướng xinh đẹp tuyệt trần, giỏi giang và một người nữa. Nhưng cô nương này gian lận là được người giúp đỡ nên đã bị đuổi!
Chỉ còn hai người, Song Bình và tiểu thư phủ thừa tướng Vu Kim Nhã!
Song Bình rùng mình “Sao chỉ còn hai người thế này? Đáng sợ quá đi.. huhu, mình chết chắc rồi” – Song Bình thầm khóc
... Thời phút dã đến,
Đầu tiên, Triệu Tử Thuyền nhìn vào Song Bình, khẽ cười “ Cô hãy làm một bài thơ nói về người phụ nữ cho ta”
Cái méo gì thế? Lại nữa cơ à?... Vậy... chơi luôn – Song Bình rớt hàm, nhưng cố bình tĩnh mà nghĩ “ Lần này mình sẽ thổi tiêu vậy”
“ Đầu lòng hai ả tố nga
Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân...
....
Tường đông ong bướm đi về mặc ai” – Chị em Thúy Kiều – Nguyễn Du
“ Hay, một cách so sánh hay! Cô nương thấy ta giống Thúy Kiều hay Thúy Vân?” – Triệu Tử Thuyền nói, nhìn sang Tây Thiên Y vẫn đang im lặng.
Song Bình gãi đầu “ Cái này... theo như tôi thấy thì, Triệu Hoàng Hậu thật sự rất giống Thúy Vân...”
“ To gan! Ý ngươi dám nói ta thua ả “ Thúy Kiều” ư?” – Triệu Hoàng Hậu tức giận
“ Hoàng Hậu, bớt giận đi!” – Hoàng Thái Hậu nói
Mọi người cũng nói theo, làm bớt sự tức giận của Triệu Hoàng Hậu. “ Được, nhưng hãy nói ta xem Thúy Vân là người thế nào?”
Song Bình nuốt gằn cổ, nói “ Dạ, Thúy Vân là người toát lên vẻ đẹp phúc hậu, tươi tắn, gợi sự đầy đủ, viên mãn. Nàng cười tươi như hoa nở, tiếng hói trong như tiếng ngọc rơi trên mâm vàng. Tóc nàng đen mướt đến mây cũng phải thua, da nàng trắng đến mức tuyết cũng phải nhường. Dường như Tạo hoá đã ban cho Thúy Vân rất nhiều đặc ân mà nàng vẫn không bị ai ganh ghét và đố kị. Vẻ đẹp tràn đầy sức sống ấy báo trước cuộc đời Thúy Vân sau này sẽ yên ổn, vinh hoa. Là vậy ạ” – Song Bình nói những gì đã được học, và những gì được Nghĩa Khoa dạy và những lần bị mắng té tát.
Nghe vậy Triệu Tử Thuyền ừm rồi nói “ Được rồi! Ta hiểu rồi. Thế còn nàng Thúy Kiều kia?”
Song Bình hơ sợ... “ Cái này...Thúy Kiều là người có đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu, lông mày thanh tú như dáng núi mùa xuân. Ẩn chứa trong đôi mắt ấy là một tâm hồn đa cảm khác thường. Nhan sắc của nàng nghiêng nước nghiêng thành, khiến hoa phải ghen vì thua thắm, liễu phải hờn vì kém xanh và ý hé lộ thấy dự cảm bất an về tương lai của nàng. Theo thuyết tài mệnh tương đối khá phổ biến trong dân gian thời ấy thì phàm cái gì tốt đẹp trên đời đều khó mà giữ được bền lâu. Thúy Kiều đẹp không ai sánh bằng, ắt nàng sẽ bị người đời ghen ghét và đày đọa”
“ Quả là hay, ta chấp nhận ngươi” – Triệu Tử Thuyền vui rồi nói
Hoa Song Bình thoát nạn.
Và thế là tiếp theo là Vu Kim Nhã, gặp Tây Thiên Y và cũng vượt qua được... cho đến khi...
Lãnh Mạc Kỳ là người ra đề cho Hoa Song Bình, cô cảm tạ ơn phúc của trời “ May quá!”
“ Đến rồi, vậy đề ta giao cô là...” – Lãnh Mạc kỳ nói, trầm ngâm
Hoa Song Bình tin tưởng hắn sẽ ra đề dễ, hắn nói sẽ giúp cô mà..
Vừa lúc đó, một vị tướng quân anh tuấn đi đến, tất cả phải ngỡ ngàng... đó là.. Chu Tử Khiêm – vị tướng quân trẻ.
“ Bái kiến hoàng hậu, chúc người bách niên giai lão, thọ tỷ nam sơn” – Chu Tử Khiêm cúi đầu
“ A, là ái khanh của ta đây mà! Hôm nay ngươi đến đây có gì không?” – Hoàng Thái Hậu vui mừng, tất cả chú ý
“ Xin lỗi mọi người!Chuyện là giặc vừa đến, tinh thần của quân lính không được cho lắm... thần rất là lo” – Chu Tử Khiêm nói
Lãnh Mạc Kỳ nghe vậy, bắt đầu mở miệng “ Vậy đề tài sẽ là làm một bài thơ để động viên ý chú của những quân lính”
Cái gì???? Đùa... sao? Tất cả đều ngạc nhiên, nhất là những nữ tử. Họ vốn trong khuê các sao biết gì về chiến trường mà nói, kỳ này... nguy rồi, nguy cho Hoa Song Bình rồi.
“ Tên này... thất hứa, chơi ác quá” – Song Bình thở dài
“ A, là Lãnh Công Tử! Và Tam công tử, các ngài cũng đến đây sao?” – Chu Tử Khiêm đến, bái kiến tứ đại công tử
“ Ừm..” –Lãnh Mạc Kỳ khẽ nhấp trà
“ Hình như ta vừa nghe công tử đây ra một đề tài là một bài thơ động viên quân lính phải không?” – Chu Tử Khiêm nói, nhìn sang Hoa Song Bình sắc mặt đen thui
“ Ừm!”- Lãnh Mạc Kỳ
“ Nhưng mà... tiểu cô nương này... có phải là quá không?” – Chu Tử Khiêm nói
“ Không quá đáng!” – Tiêu Thiên Hàn nói
Song Bình thở dài, rồi nói “ Được rồi! Ta sẽ làm một bài thơ này vậy!”
“ Cô nương, cô có chắc không? Đây là một đề tài chưa từng nữ nhân nào có thể làm được” – Chu Tử Khiêm nói
“ Đừng khinh ta vậy chứ!” – Hoa Song Bình nói, bắt đầu đọc lên bài thơ!
“ Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẵng hành khan thủ bại hư” – Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt
Bài thơ vang lên, tất cả rơi vào im lặng... của sự ngạc nhiên, không thể tin nổi một nữ nhân có thể làm được một bài thơ hùng hồn, như một bản tuyên ngôn cho đất nước được?!!