Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
( Triệu Tử Thuyền)
Đôi mắt cô nhìn rõ không còn choáng váng nữa rồi, may quá thầm nghĩ “ Đáng lẽ mình nên ăn sáng, sáng chưa ăn chưa uống đã ăn mấy trái cây... sót ruột chết. Đáng lẽ mình phải nghe tiểu Cúc ăn mấy chén cơm...”, Song Bình nghĩ và từ từ mọi thứ dần rõ ra trước mắt.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt của Lãnh Mạc Kỳ vui mừng “ May quá, cô tỉnh lại rồi!”
Song Bình giật mình, vội bật dậy thì không may va chạm trán với Lãnh Mạc Kỳ...
Bốp ~ Hai cục u màu đỏ nổi lên.
Song Bình ôm đầu đến muốn khóc, nói “ Này, làm cái gì thế?” – Vừa nói, khóe mắt rơi ra giọt nước tức giận quát
Lãnh Mạc Kì vừa cười như chuyện vui, vừa nói “ Xin lỗi, tại ta lo cho cô, thấy cô ngất xỉu ấy. Mà cô thế nào rồi?” – Lãnh Mạc Kì mỉm cười nhìn Song Bình đang đau khổ với cái cục u đó
Song Bình nhăn mày “ Hừ, cám ơn! Mà lần sau làm ơn đừng có tự tiện đụng đến người khác, tôi ghét lắm đấy” – Song Bình chửi mắng lia lịa rồi đứng lên phủi đồ sạch sẽ.
Lãnh Mạc Kì mỉm cười “ Thật là cô gái đáng yêu!”, Song Bình liền quay lại “ Ngươi cười cái gì thế?” thì Lãnh Mạc Kì lắc đầu “ Không có gì, đi tìm Hoàng hậu nương nương được chưa?”
Song Bình đập tay “ Ờ hen. Thôi đi, vết thương nếu để lâu sẽ nhiễm trùng đấy, đi mau”, nói rồi cô nàng nào đó kéo tay Lãnh Mạc Kì đi mà vừa bảo là “ Không thích người khác đụng mình” vậy mà... Lãnh Mạc Kì cười rồi chạy theo.
...
Ở trong phòng Hoàng Hậu, tiếng khóc thút thít một mình cô đơn chẳng có lấy một ai đến quan tâm, hỏi thăm. Vết thương ở chân cô vẫn còn nhiễu từng giọt xuống.
“ Cha mẹ.. hai người tại sao lại sinh con ra cơ chứ? Không ai yêu thương, không ai quan tâm.... ta hận cuộc đời này. Ta sẽ.. đi..”
Đau lòng khôn xiết, chẳng một ai quan tâm Triệu Tử Thuyền lấy một sợi dây treo lên trần nhà, rồi lấy một cái ghế đứng lên đó, giọt nước mắt cô rơi ra thành dòng rồi nhắm mắt ...
Rầm – Tiếng cửa bật ra “ Hoàng hậu, đừng làm vậy!” – Song Bình ngay lập tức xông cửa vào, liền nhảy lên cái ghế một cái thật cao và cắt đứt dây rồi đỡ Triệu Tử Thuyền.
“ Cô ấy.. biết võ công sao?” – Lãnh Mạc Kỳ ngạc nhiên, rồi mỉm cười
Song Bình vỗ vỗ má của Tử Thuyền, rồi nói “ Hoàng hậu, tỉnh lại đi. Cô không được chết, cô phải sống. Triệu Tử Thuyền...” nhưng mãi không tỉnh lại, chắc bị ngất.
Song Bình quay sang Lãnh Mạc Kì rồi nói “ Mau đi tìm một cây hành to, đến đây. Ta sẽ làm cho cô ta tỉnh lại”
Lãnh Mạc Kì ngạc nhiên, sau đó ừm rồi bay đi mất và chỉ chốc lát “ Đây, của cô”
Song Bình cầm lấy “ Cám ơn, mà... gì? Nhanh vậy?” cô quay sang nhìn thấy Lãnh Mạc Kì vừa mới đi chưa được một phút đã tới, tên này... chắc chắn có võ công. Nhưng... mặc hắn.
Song Bình liền bẻ gãy làm đôi cây hành to trước mũi của Tử Thuyền, vì mùi xốc của hành đã làm cho Triệu Tử Thuyền tỉnh lại.. “ Ưm.. ta đang ở đâu đây? Còn cô..”
Triệu Tử Thuyền đặt tay lên trán rồi khẽ nhìn người trước mắt đang vui vẻ nhìn mình “ May quá, cô không sao rồi”
Cảm giác gì đây? Sao ấm quá vậy?...
Hồi ức chợt về..
“ Oa oa oa... tỷ tỷ, tụi nó nói em không cha không mẹ kìa” – Tử Thuyền còn nhỏ trông dáng dóc một đứa trẻ ốm nhom, gầy yếu, đầu tóc rối như một kẻ ăn mày chạy về khu nhà cho những đứa trẻ ăn xinh nghèo khổ.
Người chị cũng gầy yếu, hốc hác xanh xao đang điệu em bé phía sau lưng, vừa giặt đồ, thấy đứa em khóc chắc là bị bọn công tử, nhà giàu kia khi dễ nữa rồi.
Người tỷ tỷ đó đi đến, lau tay vào áo rồi sau đó lấy chiếc khăn thêu rất đẹp xoa đầu Tử Thuyền rồi mỉm cười “ Đừng buồn nữa, có tỷ và A Bảo đây mà. Cha mẹ đang ở thiên đường, đang theo dõi ta. Cha mẹ không bao giờ bỏ rơi ta đâu tiểu Thuyền à”
Tiểu Thuyền nín khóc , cười tươi “ Ra là vậy. Mẹ cha ở thiên đường không hề bỏ rơi ta. Hì hì” ...
Trở về hiện tại,
Song Bình mỉm cười rồi nói “ Lần sau cô đừng làm vậy nữa. Mạng người rất quý giá, cô nên nhớ điều đó. Ta không thể chọn nơi mà ta sinh ra, nhưng ta có thể thay đổi được số phận của mình. Nên nhớ, không phải tại số phận mà chính tại ta nhé. Nào, giờ cô hãy ngồi lên để tôi chữa trị vết thương ở chân” – Song Bình đỡ Tử Thuyền lên giường ngồi , sau đó cô ngồi xuống và xem vết thương ở chân.
Quả thật... rất là sâu – Song Bình thầm nghĩ, rồi sau đó lấy hộp cứu thương từ cái túi thần kì ra, rồi lấy dị vật và vệ sinh trong vết thương. Sau đó cô lấy chút tinh bột nghệ thoa vào rồi băng bó vết thương lại( ây da, tại chị ấy không có chai Nacurgo nên phải dùng tinh bột nghệ ấy mà).
Chỉ chốc lát, vết thương đã được băng bó xong. Song Bình đứng dậy, rồi nói “ Khi bị cái này, nên ăn những quả màu cam hoặc là ngũ cốc, thịt,.. để bổ sung hồi máu lại nhé. Xong rồi, cô nằm nghỉ đi, tôi phải đi đây. À nhớ, đừng nghĩ gì nhiều nhé, vì cô không bao giờ cô đơn. Chị cô và ba mẹ cô luôn bên cạnh bảo vệ cô, còn có A Bảo nữa đấy” Nói rồi, Song Bình đi ra ngoài để lại Triệu Tử Thuyền đang xúc động “ Cô gái đó... thật tốt bụng. Cám ơn cô nhé, Song Bình”
... Ra ngoài đây, Lãnh Mạc Kỳ và Hoa Song Bình đang đi dạo đến chỗ yến tiệc, thì Lãnh Mạc Kỳ nói “Những cái vật cô chữa trị cho Hoàng Hậu... ở đâu ra thế? Ta chưa từng thấy bao giờ? Với lại... cô biết y thuật nhỉ?”
Nghe vậy, Song Bình không rét mà run, lắp bắp nói “ A ha, trước đây ta có một vị sư phụ( là Nghĩa Khoa đó), luôn giúp đỡ chỉ bảo ta mọi thứ tận tình. Những cái này là vị đó chỉ ta đấy. Ta chỉ biết một ít cái sơ cứu thôi, đừng quá bận tâm” – Song Bình nói rồi cười cười “ Mong hắn... đừng hỏi nữa...”
Lãnh Mạc Kỳ nghe vậy, có chút suy nghĩ rồi lại khẽ cười “ Ưm” rồi cả hai đi đến yến tiệc, tiệc đã tan rồi. Và phía xa xa, là Chu Hạo Nhiên, Vương Vân Phong và cả... Tiêu Thiên Vân và...
“ Á con rắn, lấy nó ra khỏi người tôi ngay. Go away, go away” – Vừa thấy cô, con rắn liền... phóng một cái lên cổ cô, Song Bình giãy la khóc quá trời.
Go away? Cô ta đang nói gì thế? – Tất cả đều có một suy nghĩ, Go away là gì?
Con rắn đen bị rơi xuống thì liền bò đến chân của Tiêu Thiên Hàn, Tiêu Thiên Hàn lãnh đạm nói “ Tiểu Hắc nó thích ngươi rồi đấy”
“ Đúng vậy! Ngoài Tiêu Thiên Vân, đây là lần đầu tiên ta thấy nó gần người vậy mà không cắn. Như ta này...” – Vừa nói, Chu Hạo Nhiên đưa tay đến gần con rắn thì... Phập!
“ Á, tay ta. Buông ta ra con rắn thối tha kia” – Chu Hạo Nhiên tức giận, nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà con rắn :v
Lãnh Mạc Kỳ, Vương Vân Phong cười. Tiêu Thiên Hàn vẫn lãnh đạm “ Đã nói ngươi, nó ghét ngươi thì đừng cố mà đụng vào nó” rồi đi đến, lấy con rắn ra khỏi tay hắn.
Song Bình thở dài “ Haizzz, đúng là con nít”, rồi sau đó đi thì Chu Hạo Nhiên nói “ Tiểu Bình nhà ngươi, đúng là tài giỏi. Làm thay đổi quan điểm ta, bây giờ ta tin điều mà họ nói rồi” – Chu Hạo Nhiên nói, đưa một tay lên vai của Song Bình khẽ cười
“ Hử? Nói gì? Mà ngươi nghĩ ta là gì?” – Song Bình ngây ngốc hỏi
Quạ Quạ...