Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Đã trúng đích, rút lui” – Bọn hắc y chạy thoát, Vương Vân Phong đuổi theo “ Đệ sẽ đuổi theo, các huynh mau chở tam huynh đi đến đại y nhanh” rồi phóng đi
Lãnh Mạc Kỳ lo lắng “ Cẩn thận đó” rồi nói “ Mau chở đệ ấy đến đại phu rút ngân châm độc ra, để lâu sẽ nguy hiểm” – Lãnh Mạc Kỳ nói, xách Chu Hạo Nhiên chạy đi nhanh cùng Tiêu Thiên Vân và con Hắc Long Vương.
Leo lên xe, Lãnh Mạc Kỳ nói “ Mau đến đại phu gần nhất!” – Lãnh Mạc Kỳ nói với Tiêu Thiên Vân ngoài kia đánh xe
Hí ~ Tiếng ngựa vang lên, chỉ chốc lát đã đi
“ Cố lên, đệ đệ của ta! Đệ làm được mà” – Lãnh Mạc Kỳ lo lắng, nhìn sắc mặt của Chu Hạo Nhiên đã tái đi rất nhiều.
“Đệ không sao, huynh đừng lo!” – Chu Hạo Nhiên nói giọng yếu ớt
Bỗng nhiên tiếng ngựa hí dừng lại “ Đến rồi”
Lãnh Mạc Kỳ ngạc nhiên, quay ra thì nói “ Chưa đến ba khắc mà đã đến?” thì thấy nhà đại phu gần nhất, cũng mất mấy trăm bước chân... có gì đó không ổn thì Tiêu Thiên Vân nói “ Vừa đánh xe đi, thì bỗng nhiên vận tốc của con ngựa nhanh đến mức đệ cũng phải ngạc nhiên. Và còn tự động làm ngựa dừng thay vì đệ dừng...”
Có việc này sao? ... Hoa Song Bình – Lãnh Mạc Kỳ bỗng nhiên nhớ đến Song Bình.
“ Thôi, mau đến đại phu tháo những ngân châm này ra” – Lãnh Mạc Kỳ đỡ Chu Hạo Nhiên xuống rồi đi vào trong...
....
Trong phòng, khuôn mặt của Chu Hạo Nhiên cứ thế tái đi.
Đại phu bỗng nhiên quỳ xuống “ Xin vương gia tha tội, ta bất lực. Chưa từng có ai bị như vầy mà vẫn còn sống, nếu là người bình thường sẽ chết nhưng luyện võ thì bị phế võ công. Quả thật, chỉ có thần tiên mới có thể giúp”
“ Hạo Nhiên đệ, cố lên” – Lãnh Mạc kỳ lo lắng, nói nhìn hơi thở yếu ớt của Hạo Nhiên.
... “ Cô biết y thuật?” – Lãnh Mạc Kỳ bỗng nhớ lại câu nói của mình và cái vật nhỏ xíu mà Song Bình đưa, liền đỡ Chu Hạo Nhiên lên xe cùng với Tiêu Thiên Hàn
“ Huynh làm gì thế? Định đi đâu?” – Tiêu Thiên Vân nói
“ Mau đỡ đệ ấy vào xe nhanh, nơi đó chắc chắn sẽ giúp được Hạo Nhiên sư đệ. Nhanh” – Lãnh Mạc Kỳ cầm dây cương, cương ngựa hí một tiếng và bay với tốc độ nhanh đến... Quán khách Nụ Cười!
Thời gian trôi nhanh, Song Bình và những đứa trẻ, cả tiểu Hàn cũng ngồi ăn cơm nghỉ ngơi, vui vẻ chơi đùa.
“ Tiểu Hàn, phụ vương của ngươi đâu? Sao từ sáng đến giờ ta chẳng thấy?” – Song Bình gấp một miếng cá hồng vì thế giới này họ vẫn chưa biết cá hồng rất quý nên số lượng cá hồng bắt được là nhiều vô cùng. Há há
“ Đệ cũng không biết? Sáng giờ đệ đi tìm phụ vương nhưng chả thấy đâu, đệ lo lắm” – Tiểu Hàn nãy giờ chén cơm vẫn còn nguyên, không ăn gì cả khiến tiểu Cúc rất lo lắng.
Tiểu Cúc liền đưa miếng thịt cua Hoàng đế đưa vào chén của tiểu Hàn rồi cười “ Huynh ăn đi! Tỷ nói cua này rất là quý và giàu dinh dưỡng đấy nha”, tiểu Hàn mỉm cười xoa đầu tiểu Cúc “ Cám ơn muội”
Bọn nhỏ thích thú, ăn những món mà ở thế giới của cô là những món quý gia không phải ai cũng được ăn, lại quý nữa “ Tỷ ơi, mấy thứ này của tỷ lạ nhưng đúng là quá ngon luôn, nhờ tỷ mà bây giờ xem nè. Đệ cao hơn rất nhiều rồi đấy nha” – Một cậu bé khuôn mặt đáng yêu, tròn trịa đứng lên đo với Song Bình... ôi mẹ ơi, nó gần cao hơn mình rồi – Song Bình khóc thầm
“ A ha ha, vậy mấy đệ mấy muội ráng ăn mau chóng lớn nha” – Song Bình cười tươi
Tụi nhỏ vui vẻ nói “ Dạ” rồi ăn rất ngon.
...
“ Tỷ ơi, có hai người lạ nói cần gặp gấp tỷ, có người bị thương” – Một cậu bé chạy vào nói với Song Bình.
Đoán chắc chắn là hắn, Song Bình liền đứng dậy nói “ Tiểu Cúc, mau chuẩn bị những dụng cụ y tế, nhanh lên” – Nói rồi, Song Bình liền chạy ra ngoài.
Mở cửa thì thấy là Lãnh Mạc Kỳ, nét mặt lo lắng cùng Tiêu Thiên Hàn cũng vậy và người nằm kia chắc chắn là Chu Hạo Nhiên “ Mau đem hắn vào trong!” – Song Bình nói rồi đi vào phòng y thuật.
Song Bình nhìn vết thương “ Hừm, đây là những ngân châm rất độc. Cũng may nhờ mình đưa con chip đó, nếu để lâu hơn sẽ nguy hiểm đến tính mạng” rồi sau đó cô bắt đầu phẫu thuật lấy những ngân châm độc ra...
... Vài tiếng sau,
Song Bình đi ra thì Lãnh Mạc Kỳ và Tiêu Thiên Vân, cả con Hắc Long Vương cũng đến hỏi “ Sao? Đệ đệ của ta sao rồi?”
Song Bình bảo tiểu Hàn “ Mau chuẩn bị hai phòng phòng nghĩ cho hai vị đây đi tiểu Hàn”
Tiểu Hàn? Cậu nhóc này? – Lãnh Mạc Kỳ và Tiêu Thiên Hàn có gì đó suy nghĩ nhìn cậu bé có nét giống... Lăng Phong Thiên kia.
“ Mau đi theo ta, ta sẽ nói cho hai người” – Song Bình quay đi theo lối tiến về phòng , Lãnh Mạc Kỳ và Tiêu Thiên Hàn nhìn cậu bé kia rồi sau đó quay đi nhìn Song Bình, đi theo.
“ Tình trạng đã đỡ rồi. Cũng may các ngươi đem hắn đến sớm, nếu không sẽ bị tàn phế suốt đời” – Song Bình nói, ngậm cây kẹo mút to làm Lãnh Mạc Kỳ và Tiêu Thiên Hàn phải suy nghĩ “ Đó là gì thế? Nhìn đẹp thế?”
Song Bình nói “ Hỏi chi? Kẹo và đệ đệ các ngươi, các ngươi chọn cái nào?” – Song Bình nói vậy khiến Lãnh Mạc Kỳ và Tiêu Thiên Hàn phải im lặng, con rồng thì bay đi chơi với tụi nhỏ ~~~
“ Cô nương nói đi!” – Lãnh Mạc Kỳ lo lắng, nói.
Song Bình nói “ Chỉ cần tịnh dưỡng khoảng một ngày là hắn sẽ hồi phục”
Cái gì? Đùa sao? – Trong đầu cả hai người kia suy nghĩ “ Thật chứ? Sao có thể nhanh như vậy được?” – Lãnh Mạc Kỳ nói
“ Ta lừa các ngươi làm gì” – Song Bình nhăn mày méo mó
“ Thế thì may quá. Cảm tạ cô đã giúp đệ đệ ta, ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp” – Lãnh Mạc Kỳ vui vẻ, nói
“ Ừm ừm. Thế... Tiêu Hắc Xà sư huynh, huynh có tha thứ cho ta được không?” – Song Bình phúc hắc cười.
“ Chuyện đó là khác, chuyện này là khác. Không thể đem làm một chuyện để nói được” – Tiêu Thiên Hàn lạnh nhạt
Rắc – Song Bình đứng hình rồi ỉu xìu “ Được rồi. Xin lỗi, xin lỗi được chưa. Hứ” – Song Bình cúi đầu vái lia lia
“ Ta vẫn còn trẻ, chưa muốn ngắm gà khỏa thân xin cô nương hãy cẩn trọng” – Tiêu Thiên Hàn tránh né cái lạy của cô.
Song Bình mệt mỏi “ Mệt hai ngươi quá. Đến phòng rồi, phòng màu xanh mặt trăng là của tên Tiêu Hắc Xà, còn phòng màu tím của Lãnh Công tử. Hai vị ngủ ngon, Goodnight, see you again” rồi quay đi để lại hai người kia “ Goodnight, see you again??”
“ Thật là một cô gái kỳ lạ nhưng lại rất tốt bụng” – Lãnh Mạc Kỳ thú vị nói
“ Quái lạ thì đúng hơn đấy, tốt bụng cái gì, ích kỉ thì đúng hơn. Huynh ngủ ngon” – Tiêu Thiên Vân nói rồi đi vào trong phòng của mình ngủ.
Lãnh Mạc Kỳ cười “... có lẽ, mình thích cô gái này rồi” rồi lặng lẽ vào phòng!