Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
( Bạch Thanh Dạ - Một trong những tên nhân vật bạn cần nhớ ^^ Tên có vẻ nhiều quá nhỉ, nhưng bạn chỉ cần nhớ : Song Bình, Phong Thiên, Thiên Y, Thanh Dạ, Mạc Kỳ là đủ rồi. Bởi họ mới là nhân vật chính nhất trong truyện, nhưng tên khác bạn cũng không cần quá nhớ. Từ giờ trở đi, tên các nhân vật này thường xuyên được nhắc đến cho bạn thuộc lòng. hehe ^^ - mình vừa trở lại ngày 13-7 ^^ ) Xin lỗi
------------------------------oOo-----------------------
Sáng sớm tinh mơ, những chú chim hót, tiếng gió thổi, tiếng cành cây khẽ lay động. Một cô gái đang nằm trong một gian phòng.
Khi những tia nắng đang chiếu đến đôi mắt của cô gái đó, cũng vừa lúc cánh cửa bật tung một nam nhân vui vẻ đi đến “Song Bình, Song Bình, thức dậy đi! Mặt trời lên giữa thiên rồi đấy”
Song Bình giật mình vì tiếng kêu lớn, cô bật dậy hoảng “Gì gì? Có chuyện gì thế?”, nam nhân đó cười bụm miệng vì hành động của cô, nói “Không ... có chuyện gì cả...phư phư...đầu cô...”, rồi chỉ vào đầu Song Bình.
Song Bình lấy gương soi, một giây, hai giây, ba giây cô trợn to mắt và nói “ What the hell? What’s happening? My hair...Oh my god, look like...the ghost. My house... fire...Unbelievable!!” < Dịch : Cái quái gì thế? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tóc tôi... chúa ơi, trông như... ma. Nhà mình... lửa.... Không thể tin được!!”
Hàng loạt từ phát ngôn ra khiến nam nhân kia, chính là Chu Hạo Nhiên phải đơ và trợn tròn mắt “Cô ấy... đang nói tiếng gì thế?”
Lý do mà cô nói tiếng Anh siêu thế, do ba của Nghĩa Khoa là người Mỹ , mẹ là người Việt. Cả hai lấy nhau, nhưng mà ít khi họ nói tiếng Việt toàn nói tiếng Anh bởi lúc trước gia đình sống bên Mỹ khá lâu, không lâu sau đó mới trở về Việt Nam, cũng thời gian này mà cô mới vào làm.
Và cô luôn được Nghĩa Khoa dạy cho tiếng anh, tiếng Pháp,... đủ thứ tiếng nhưng tiếng nói đặc trưng mà anh hay dùng với cô là tiếng Anh. Chính vì thế, họ hay cãi nhau bằng tiếng anh nên riết cô quen với tiếng này luôn. Cũng bởi vì cô ít ra ngoài nữa nên ~ thôi xong.
Rồi sau đó hàng loạt các hành động, lời nói của Song Bình khiến Chu Hạo Nhiên phải khó hiểu càng khó hiểu “Rốt cuộc, cô ấy đang nói tiếng gì thế?”, thì vừa lúc đó Lãnh Mạc Kì, Tiêu Thiên Hàn, Vương Vân Phong cũng vừa vào, và một chàng trai mái tóc với làn da trắng như tuyết, đôi mắt hồng có một gia nô bên cạnh cầm dù cho.
Hành động, tiếng nói, cử chỉ của cô nếu không phải nói thần thánh từ phương nảo phương nào tới thì nên nói, giống một kẻ bị điên khiến tất cả phải mở tròn mắt.
Tiêu Thiên Hàn thấy vậy, nghĩ chắc có chuyện gì đó anh lo lắng chuẩn bị đi đến thì Lãnh Mạc Kỳ đã đến một bước, khuyên nhũ cô.
Lãnh Mạc Kỳ đi đến, đặt cô lên giường ngồi, lo lắng hỏi “Có chuyện gì thế? Cô sao thế?”, Song Bình vẫn khóc, thấy anh thì cô liền chui đầu vào người anh, khóc lớn “huhu, nhà của tôi, nhà mà tôi mất bao công sức để xây nên. Tiêu tan... hết rồi.Hu hu”, Lãnh Mạc Kỳ mỉm cười nhẹ rồi an ủi cô nói “Không sao đâu. Đừng khóc nữa, không sao đâu”
Tiêu Thiên Hàn, Vương Vân Phong, Chu Hạo Nhiên ngạc nhiên, riêng chàng trai tóc trắng, mắt hồng kia vẫn bình thường.
Vương Vân Phong cười “Thôi rồi, rõ ràng rồi nha. Lãnh huynh thích Song Song cô nương nha”.
Câu đó vừa dứt, Mạc Kỳ đỏ mặt, còn nét mặt Tiêu Thiên Hàn đen lại và nói một câu “Đệ có chuyện, đi ra ngoài tí, mọi người ở lại nhé”, rồi sau đó đi thẳng một mạch.
Chu Hạo Nhiên cũng cúi mặt xuống lộ vẻ gì đó buồn, rồi ngước mặt lên cười “Ta cũng có chuyện, huynh ở đây an ủi tiểu Bình nhé” rồi sau đó phóng bay ra ngoài.
Giờ chỉ còn bốn người và một gia nô, Vương Vân Phong nhìn qua nhìn lại “Sao? Ai cũng bận thế này? Có chuyện gì thế?” rồi nhìn sang người mái tóc trắng, mắt hồng mỉm cười “Họ sao vậy Thanh Dạ huynh? Sao họ lại đi mất hết rồi?”
Người tên Thanh Dạ chỉ mỉm cười nhìn rồi quay sang nhìn Mạc Kỳ đang an ủi Song Bình, Vân Phong không hiểu rồi cũng chạy đi tìm Chu Hạo Nhiên.
“Thôi nào, chuyện đã qua rồi, không sao đâu đừng khóc nữa” – Mạc Kỳ vỗ lưng cô, an ủi.
“ Mạc Kỳ huynh nói đúng, cô nương đừng quá đau buồn. Chuyện đã qua, chớ níu kéo chỉ thêm đau lòng” – Giọng nói trầm nhưng trong vang lên, khiến Song Bình mở mắt ra nhìn người đang nói kia.
Một mái tóc trắng như một mùa đông vĩnh cửu dài tận đất được buộc lại bằng một miếng vải màu lam nhạt. Đôi mắt hồng như hai viên ngọc mang đượm một nỗi buồn không ai thấu. Một cánh mũi cao như một ngọn núi, đôi môi hoa anh đào mỏng luôn nở một nụ cười mỉm.
Cùng với đó, một làn da trắng như mái tóc kia. Một vẻ đẹp trời ban, điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, như một đóa hoa màu trắng trong tuyết nhưng lại làm cho Song Bình nhíu mày, nhìn vào hình dáng, đặc biệt là đôi mắt.
Cũng đủ biết người này đã chịu rất nhiều khổ cực bởi vẻ ngoài mà người cổ đại cho là “Quái vật” mà hiện đại gọi là “Bạch Tạng”, quả là tiếc. Song Bình liền đứng dậy, đi đến nhìn người này, hắn thật sự... cao, như Lãnh Mạc Kỳ... rất cao cao hơn cả một cái đầu rưỡi.
Càng nhìn gần,hắn đẹp đến mê ly đến từng chi tiết, thấy cô đến gần người đó mỉm cười “Chào cô nương, tại hạ giúp gì được ạ?”. Song Bình giật mình “Ôi má ơi, ngay cả nụ cười cũng chết người thế lầy. Chết quá đi”, cô ho khụ cái rồi nói “ Mạc Kỳ sư huynh, xin hỏi đây là...”
Mạc Kỳ đứng dậy, đi đến rồi nói “Đây là bằng hữu tri kỉ của ta, tên Thanh Dạ. Còn đây là Song Bình cô nương, chủ quán Nụ Cười”, nam nhân tên Thanh Dạ phản ứng “ Ra là Song Bình cô nương, người nổi tiếng mà được người người ca tụng là thần tiên, thật là vinh hạnh cho Bạch mỗ” – chắp tay với Song Bình.
Song Bình nghe vậy ngưng cái rồi thở dài “Huynh đừng làm vậy, giờ ta còn gì nữa đâu, chỉ là một kẻ ăn dưng ở đậu nhà người khác...haizzz” – nói tới đây, nước mắt cô như sắp tuôn ra cô vội quay đi rồi lau nước mắt thật nhanh, rồi quay lại cười.
“ Xin lỗi thái độ vừa rồi của tôi, hihi. A, Song Bình chào huynh Thanh Dạ” – Cô đưa tay ra chào, cách chào kiểu người hiện đại.
Lãnh Mạc Kỳ ngạc nhiên “Song Bình...cô”, chỉ tay cô đang làm gì thì Song Bình giật mình, cô cười định rút tay lại “Xin lỗi, nhầm” thì tay cô bị nắm chắc, cô trợn mắt.
“Hi, How are you?” – Thanh Dạ mỉm cười, bắt tay cô và điều khiến cô ngạc nhiên hơn là... tiếng anh nói quá chuẩn!! Quái, sao lại có chuyện quái như thế... chẳng lẽ anh ta cũng giống mình... xuyên không?
Ôi, vậy là mình không cô đơn giữa chốn xa nhà này rồi T^T . Cô cố kiềm nén sự vui mừng, rồi quay lại cười với Mạc Kỳ “Huynh có thể cho ta chút không gian? Ta có chuyện cần nói với Thanh Dạ huynh ^^”, Mạc Kỳ nghe vậy có hơi suy tư cái rồi cười “Ừm, nhanh lên nhé. Xong đến đại sảnh ăn cơm, mọi người đang chờ đấy”, rồi sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại cùng gia nô.
Ở đây, Thanh Dạ đưa tay áo lên, nói “Có gì... mà cô nương lại bí mật thế?”, Song Bình quay lại lau nước mắt mà miệng cười “May quá, vậy mà ta tưởng một mình ta là người xuyên không đến thế giới này. Không ngờ, huynh cũng bị xuyên không đến đây. Huynh nhà ở đâu thế? Sao lại bị xuyên không?....”
Song Bình hỏi lia lịa Thanh Dạ, anh mỉm cười rồi lắc đầu “Không, tôi không xuyên không. Tôi vốn là người ở thế giới này”, vừa nghe xong Song Bình hóa đá... “Vậy... mình bị lố à? Huhu, mình vẫn cô đơn quá đi, huhu”, rồi quay lại nói “Thế, sao huynh biết thứ tiếng đó? Chẳng lẽ huynh đi sang bên Anh?”, Song Bình xoa cằm suy đoán.
Thanh Dạ mỉm cười, lắc đầu “Không phải vậy. Nhưng nếu cô là người của thế giới sau này, chắc tôi tiết lộ bí mật cũng không sao, nhưng cô đừng nói với ai nhé”, Thanh Dạ cười.
Song Bình mắt mở mắt nhắm “Hở? Vốn thế giới này là trong sách, đâu tồn tại làm gì mà...bí mật thế? Thôi, để coi cũng không sao” – cô thầm nghĩ, rồi nói “Ừ, huynh nói đi!”
Thanh Dạ lấy từ gấu tay áo ra một sợi dây chuyền chạm khắc rất tinh xảo, theo như cô biết thì đây là sợi dây chuyền của thế giới cô dùng để xuyên thời gian, còn có khả năng bảo vệ, đọc phim, xem phim, còn chỉ hướng đi, bản đồ, cả đồ ăn, nước uống sẽ được chỉ đường, lại có thiết bị bảo vệ,... đây là một cỗ máy hiện đại. Nó rất mắc, là thứ hàng xịn mắc nhất thế giới của cô, tương với một tài sản khổng lồ, có nó người như được sống thiên đàng.
Nghĩa Khoa cũng có mua cho cô một cái, nhưng cô nhất quyết không nhận bởi nó rất mắc tiền, cô sao dám nhận chứ nhưng anh cứ bắt cô đeo. Đôi mắt cô sáng rực “Nếu như có nó... lỡ nào mình trở về được thế giới thật của mình? Bà... nam ơi và mọi người...”, cô cười phúc hắc nhìn chiếc vòng ham hố định chụp thì Thanh Dạ đưa lại vào gấu tay áo.
“Nè, huynh đừng ích kỉ vậy chớ. Chỉ sờ tí thôi mà” – Song Bình nhăn mày, khó chịu nói.
Thanh Dạ mỉm cười “Không được, đây là chiếc vòng của sư phụ ta để lại. Người khác đụng vào, sẽ bị trừng phạt. Vì bảo toàn cô nương, ta không thể cho cô sờ” – Thanh Dạ nói
Song Bình nhớ, theo như cô biết nó có một thiết bị bảo vệ mà một khi xác lập chủ nhân, kẻ khác đụng vào sẽ bị điện giật khiến thân người tê liệt vài giây để cảnh báo, rất đáng sợ =o= Có nhiều người bị rồi.
Song Bình nhớ lại, may là cô chưa chạm nếu không... dòng điện cỡ một con lươn điện sẽ “ôm ấp” thân người cô rồi.
“Cô nương... có thể dạy ta thêm tiếng đó không?”- Một tiếng nói vang lên, Song Bình quay lại thì thấy Thanh Dạ đang mỉm cười.
Song Bình ngạc nhiên “Bộ trong đó không có dạy tiếng Anh à? Với lại huynh cũng biết tiếng Anh rồi, sao còn dạy?”
Thanh Dạ cười “Đúng là tôi biết, nhưng mà chỉ biết được vài từ thôi. Cái từ “hi”, “How are you?” đó, tôi đọc từ trong cái trong ảnh vẽ rất kì lạ, thấy người ta đưa tay ra làm thế, nên tôi nói theo ^^ Hi”
Song Bình gật đầu, cười “Ra là... học theo, kệ”, Song Bình thầm nghĩ. Rồi nói “Thế ta giúp huynh vậy, huynh sẽ giúp gì cho ta?” – cô nương nào đó phúc hắc cười.
Thanh Dạ cười “Điều đó tất nhiên, nếu cô nương giúp ta. Chuyện gì ta cũng giúp cô nương. Nhưng mới nãy, nhìn có vẻ cô nương đây chắc biết vật Thiêng này?” , Thanh Dạ suy nghĩ nói
Song Bình gật đầu, nói “ Ừm, đó là vật ở thế giới của ta. Chẳng hiểu sao nó ở đây, chắc bác nào đấy đi chơi bỏ quên không chừng. Ha ha” – Song Bình nói
Thanh Dạ cười “Ồ, cô nương thật thông hiểu. Vậy, ngày mai chúng ta bắt đầu được chứ?”, Song Bình cười “Tất nhiên, tất nhiên, ngày mai. À, thế này ta tính thế này. Mỗi ngày huynh đến học, trả ta tiền xem như tiền học phí đi nha, chịu không? Hehe” – Song Bình xảo trá cười.
Thanh Dạ mỉm cười “Vâng, Bạch mỗ biết. Thế cô nương muốn bao nhiêu?”, Song Bình quay lưng, nói “Thôi, tùy lòng hảo tâm của huynh. Chỉ là... một mình ta nuôi đến 20 đứa...haizz, không biết cơm gạo đâu nuôi được tụi nhỏ đây...”, Song Bình khóc thầm trong bụng “Mình thật xảo trá, nói dối... không thể tin mình đang nói dối vì tiền. Ôi... đồng tiền làm mờ mắt mình roài.huhu”
Thanh Dạ cười “Vậy, mai Bạch Mỗ sẽ mang đến. Giờ, chúng ta dùng bữa trước nhé, mọi người đang đợi, cô nương thấy sao?”
Song Bình gật đầu, cười “Ưm, huynh đi trước đi, ta sẽ theo sau. Ta còn VSCN cái, sẽ ra ngay”, Song Bình giật mình “...chết, không biết ổng hiểu không? Sao dạo này mình sao ý...”
Thanh Dạ cười, đi ra ngoài “Vậy, Bạch Mỗ không làm phiền”, đóng cửa nhẹ lại.