Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi sáng lại đến, những tiếng chim ríu rít bên ngoài như đánh thức cả không gian bừng tỉnh sau một đêm đầy yên tĩnh. Ánh nắng ấm áp ban mai xuyên qua tấm rèm cửa chiếu xuống gương ửng hồng của Yến, nàng khẽ dụi dụi đôi mắt to tròn của mình thức dậy, nhìn ngơ ngác xung quanh. Rồi nghĩ đến chuyện gì đó, không nhịn được lại bật cười khúc khích, thầm nghĩ chuyện đó có phải giấc mơ không nhỉ. Hắn thật là...
...............................
Khi đôi môi hắn chạm vào môi mình, thì nàng chỉ cảm thấy đầu mình nổ "ầm" một tiếng, trống rỗng vô cùng... Tiếp theo thì như bản năng khẽ nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, hơi hé đôi môi anh đào để đầu lưỡi của hắn quấn lấy đầu lưỡi mình. Mặc kệ cho hắn vừa hôn vừa vuốt ve eo thon của mình... Hình như hắn còn chưa thỏa mãn lại còn đưa tay xuống bóp nhẹ xuống mông, khiến bản thân Yến tê dại như bị điện giật, mềm nhũn trong lòng người ta.
"Đồ xấu xa!" Yến không nhịn được mắng thầm một tiếng, nhưng cũng không kháng cự.
Khi hai người rời ra, nàng vẫn còn cảm thấy ngọt ngào ngây ngất không thôi. Dương Vũ thâm tình nhìn, đôi tay hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp như ngọc của Yến, ngón tay đưa xuống sờ xuống đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ kia.
- Tiểu Yến Tử... Anh... yêu... em...
Hạnh phúc như vỡ òa, dòng lệ trong suốt như thủy tinh lăn xuống. Nàng khóc, nhưng khóc vì hạnh phúc... hạnh phúc vì người nàng yêu cũng yêu nàng. Cảm giác thế gian như toàn là một màu hồng lung linh xinh đẹp. Thời gian như ngừng trôi, không gian như đứng yên, chỉ còn lại hai người đứng đó cảm nhận tiếng tim đập của nhau...
Thấy Yến không nói gì mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, Dương Vũ vẻ mặt chán nản.
- Thì ra em đã có người mình yêu... Anh xin lỗi! Cứ coi như anh tự tác đa tình đi... Từ nay sẽ không đến làm phiền em nữa...
Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi, bóng lưng cô đơn vô cùng. Thấy vậy, Yến hoảng hốt chạy theo vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau lưng, gấp gáp, nức nở nói.
- Không có... Không phải... Người ta cũng... cũng rất... yêu anh.
Vì Yến ôm từ phía sau nên nào có biết, lúc đó trên môi hắn là nụ cười xấu xa...
...........................
- Thật là xấu hổ mà...
Nghĩ đến đây, hai gò má nàng lại nóng ran lên. Sao mình lại to gan như vậy nhỉ. Tự nhiên dám nói những lời như thế...
- Không được nghĩ đến chuyện này nữa. Đúng rồi, không được nghĩ đến chuyện này nữa...
Yến lại rúc đầu vào trong chăn để che đi gương mặt đỏ bừng như ráng chiều của nàng.
..............................
- Chào tiểu thư... Chào tiểu thư...
- Chào tiểu thư... Chào tiểu thư...
Đám người giúp việc thấy Yến đi tới thì cúi đầu chào. Bọn họ mặc dù biết nàng chỉ là đứa con lai và bị thành viên trong gia tộc coi thường, nhưng vẫn tôn trọng, quý mến nàng. Vì nàng luôn đối xử tốt với họ, và thực sự... nàng là một cô bé rất thiện lương.
Yến khẽ gật đầu, vui vẻ bước vào vườn hoa trong nơi ở của nàng. Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến hắn, nàng cần phải làm gì đó, nếu không sẽ điên lên vì nhớ hắn mất. Nhưng càng nhắc nhở mình không được nghĩ đến hắn thì bản thân nàng lại càng nghĩ đến nhiều hơn...
"Không biết bây giờ hắn đang làm gì?... Hắn có nghĩ đến mình không?... Hắn mà không nghĩ đến mình thì mình sẽ... sẽ cắn chết hắn."
Khẽ vuốt ve đóa hoa hồng, Yến lại bật cười khúc khích. Nhớ đến lúc mình cắn vào vai hắn lại thấy ngọt ngào không thôi "Hắn làm tất cả chỉ vì mình... chỉ vì muốn bênh vực mình".
- Hình như tiểu thư rất vui thì phải... - Một giọng nói ồm ồm vang lên hỏi thăm.
- Không có truyện của ngươi. Ngươi đi làm việc của mình đi.
Yến không quay đầu lại mà nói với người kia. Đám người giúp việc quan tâm nàng cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ nàng thực sự rất muốn yên tĩnh một chút. Yên tĩnh để cảm thụ sự ngọt ngào kì diệu ấy...
- Tại sao lại không liên quan nhỉ? Ta nghĩ là rất liên quan đến bản thân mình đấy.
Yến cảm thấy rất bực mình. Sao lại có tên giúp việc nhiều chuyện như vậy chứ. Hắn lại còn cợt nhả, đùa bỡn như vậy. Nàng quay đầu lại mắng cho đối phương một trận.
- To gan! Ngươi...
Những lời trách cứ chưa kịp nói hết thì nàng sững người ra, không tin vào mắt mình.
Dương Vũ trong trang phục người làm vườn, đặt cái kéo cắt tỉa lên vai cười hì hì. Hắn tiến gần đến chỗ Yến, đặt cái kéo xuống cái bàn gần đó. Nghiêm mặt nói.
- Phải chăng tiểu thư muốn trách phạt ta vì đã làm phiền?
- Không có...
Yến đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ nói. Bây giờ cứ nhìn thấy hắn là nàng lại xấu hổ không thôi. Vì sao thế nhỉ? Bản thân nàng cứ nghĩ mãi không ra.
- Còn chối! Em vừa quát anh kìa... Làm sai mà không nhận lỗi thì phải bị phạt...
Yến mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn hắn với vẻ thắc mắc khó hiểu.
- Phạt gì... ưm... ưm...
Yến chưa kịp nói hết câu đã bị hắn dùng đôi môi chặn lại. Yến thầm mắng hắn vô lại, lúc nào cũng "tập kích" mình. Nhưng nàng cũng không thật thà chút nào, chỉ đánh vài cái tượng trưng cho có lệ, sau đó động tác lại thành ra vuốt ve ngực hắn. Cuối cùng là vòng tay ôm cổ hắn để hắn dễ dàng hôn mình hơn.
Cảm thấy từ mông truyền đến cảm giác tê dại, Yến hoảng hốt đẩy hắn ra. Nhìn thoáng qua xung quanh, khi không thấy có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
- Anh... anh thật xấu xa! Giữa ban ngày ban mặt...
Yến không dám nói nữa, mặt đã cúi gằm đến ngực, khuôn mặt đỏ bừng bây giờ đã lan đến tai và cổ, trông đáng yêu muôn phần.
Dương Vũ cười dâm đãng tiến lại gần, hắn nâng cằm nàng lên, dùng mũi quệt vào mũi nàng.
- Ngốc ạ! Chúng ta là người yêu của nhau thì có gì phải ngượng... Phải nói gì nhỉ... Ừ! Chuyện tình đẹp đẽ của một gã làm vườn và tiểu thư xinh đẹp... Ha ha... đúng là như vậy.
Yến vung tay đấm thùm thụp vào ngực hắn, mắng:
- Anh còn nói nữa!... Mà tại sao anh lại có mặt ở đây? Nếu để người trong gia tộc biết... họ sẽ giết anh mất!
Đôi mắt xinh đẹp của nàng long lanh ngập nước. Yến sợ hãi vô cùng, nàng biết gia tộc của mình đáng sợ như thế nào. Có người lạ xâm nhập mà để họ bắt được, thì sẽ đánh đập tra tấn ép đối phương khai ra mục đích. Sau đó không do dự giết một cách tàn nhẫn để thị uy.
- Không phải vì nhớ em nên anh mới vào đây sao... Một giờ không gặp, khiến anh đứng ngồi không yên. Vào đây thì chẳng phải ngày nào cũng được nhìn thấy em hay sao? Hì hì...
- Còn cười được nữa sao?
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào như ăn mật ong vậy...
................................
Vậy là từ ngày đó trở đi, nàng và hắn ở chung với nhau như thế. Thậm chí cả đêm hắn cũng lẻn vào phòng ngủ của nàng... Ừ! Nhưng mà không có làm gì. Hắn cùng lắm chỉ ôm nàng và kể chuyện cho nàng ngủ mà thôi. Điều đó càng khiến Yến cảm thấy Vũ yêu mình thật lòng, yêu tính cách và tâm hồn nàng chứ không phải là vì thấy nàng xinh đẹp và có ham muốn xác thịt.
Nhưng có điều... nếu hắn thực sự muốn thì... thì nàng cũng đồng ý thôi. Vì nàng đã rất... rất yêu, và say mê hắn rồi! Đôi khi nàng còn ám chỉ cho hắn rằng mình đã ngầm đồng ý cho hắn "động tay động chân". Có điều tên đầu gỗ kia hình như không hiểu, cứ hì hì hà hà bỏ qua. Nhiều lúc khiến Yến tức điên lên... Chẳng lẽ hắn còn muốn mình lột quần áo ra câu dẫn thì hắn mới hiểu. Nghĩ đến đây nàng càng tức giận hơn, thở hổn hển...
Trong gia tộc, mỗi một thành viên đều được quyền chọn một người giúp việc để làm kẻ thân cận của mình. Việc đó, khiến chuyện tình của Yến và hắn diễn ra suôn sẻ vô cùng....
Một thời gian sống bên hắn, nàng phát hiện Vũ hình như rất có hứng thú với chuyện của gia tộc của nàng. Hắn hỏi rất nhiều như bí mật hay đồ vật này nọ của gia tộc, nhưng nàng đã bị tình yêu làm cho mù quáng... điều gì cũng nói hết. Chỉ cần nàng biết đều kể cho hắn nghe. Thậm chí khi hắn muốn nàng dẫn hắn đến một số cấm địa của gia tộc, nàng cũng chiều hắn...
Và Yến đâu ngờ, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của nàng chỉ kéo dài được một tháng, sau đó là cơn ác mộng kinh hoàng...
Nàng còn nhớ như in cái sự kiện đánh dấu cơn ác mộng đó...
Hôm đó, cha nàng - Tony Lucifer tự nhiên cho gọi nàng đến phòng của ông ấy. Điều này khiến Yến vô cùng lo lắng. Chẳng lẽ cha đã phát hiện chuyện của nàng và Vũ rồi sao? Mặc dù ông ấy đôi khi hay điên điên khùng khùng, không quan tâm đến nàng nhiều, nhưng dù sao trước khi ông bị như vậy cũng là một người cha vô cùng tốt, đã hết lòng yêu thương nàng và mẹ nàng... Nếu thực sự ông không chấp nhận hắn thì sao? Dù sao vấn đề môn đăng hộ đối vẫn là một vấn đề nặng nề trong gia tộc lâu đời như gia tộc Lucifer. Hắn chỉ là một dị năng giả đơn độc, không có gia cảnh hiển hách, liệu...
Khi bước vào trong phòng, Yến đã thấy có rất nhiều người có ở trong đó, thậm chí có vài nhân vật nắm thực quyền của gia tộc trong tay. Nàng ngạc nhiên vô cùng. Từ trước đến nay, người trong gia tộc ghẻ lạnh với cha nàng , sao hôm nay...
- Vào đi con gái của ta!
Bây giờ Yến mới để ý, cha nàng đang ngồi tại một vị trí rất quan trọng trong phòng, trên một chiếc ghế rất lớn như ngai vàng vậy. Còn đám người kia đang cúi đâu có vẻ rất cung kính với ông. Giọng của ông không còn vẻ điên điên khùng khùng như trước nữa, thay vào đó là giọng nói uy nghiêm của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay...
- Đến đây! Ngồi bên cạnh cha nào.
Cha của nàng khẽ ngồi sang một bên để thừa ra một chỗ để Yến ngồi vào, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo quét xuống dưới một lượt, lạnh lùng nói:
- Tất cả ra ngoài đi! Mọi chuyện cứ thế mà tiến hành...
- Rõ! Thưa chủ nhân - Đám người đó đồng loạt lên tiếng rồi cùng bước ra ngoài hết.
Tony trở lại vẻ hiền hòa như trước, nhìn đứa con gái đang ngơ ngác trong lòng mình. Ông thở dài một tiếng...
- Con gái! Con cũng trưởng thành rồi, thật xinh đẹp và giống mẹ của con... Ừ! Nếu cha nhớ không nhầm 2 tháng 5 ngày nữa sẽ tròn sinh nhật 18 tuổi của con có phải không?
- Dạ! - Yến vẫn chưa hết ngạc nhiên với cha mình, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp.
- Có một số chuyện ta vốn định để sau khi làm lễ trưởng thành cho con mới nói cho con biết. Nhưng bây giờ không kịp nữa rồi... Nếu đợi đến ngày đó, sợ con sẽ gặp nguy hiểm mất...
- Con? Gặp nguy hiểm? - Yến lại càng mù mờ không hiểu tại sao. Nhưng qua nét mặt của cha, nàng cảm thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
- Ừ! Thời gian kể từ lúc mẹ con mất... Ta đã phải nhẫn nhịn, giấu kín chuyện này đến khổ. Bây giờ thì sắp đến lúc tính cho hết rồi... Đúng vậy! Chuyện cha sắp nói chính là nguyên nhân cái chết của mẹ con 6 năm trước...
Đôi mắt Yến mở to hết cỡ, kinh ngạc nhìn cha mình... Mẹ nàng không phải bị bệnh mà qua đời hay sao....