Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Này! Anh bị sao thế?
Đi bộ được một lúc, Long tiểu thư không chịu được không khí quá trầm mặc, bèn lên tiếng hỏi. Hắn có thái độ như vậy là sao? Người phải tỏ ra như vậy phải là nàng mới đúng chứ. Nàng đã không nói đến việc hắn nhân lúc nàng đi vắng mà câu gái thì thôi, hắn lại còn...
- Chẳng làm sao cả!
Dương Vũ trả lời cộc lốc, mắt nhìn thẳng con đường phía trước trông vô cùng say sưa. Dường như con đường kia đẹp lắm không bằng.
Long Tú Tú là người phụ nữ thông minh, cảm thấy điều gì không ổn, liền dẹp những bất mãn sang một bên, dùng chiêu cũ. Nũng nịu ôm một cánh tay hắn, cọ cọ vào ngực mình nói.
- Nhất định là có chuyện gì rồi. Em là vợ anh, chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói được sao?
Nghe vậy, hắn liền gạt tay cô nàng ra, lạnh lùng nói.
- Tôi không dám chèo cao đâu... Một thằng không có tiền tài, địa vị như người ta nào dám mơ mộng cưới được cô... Cô nên đi tìm hắn đi thì tốt hơn...
Lời nói đầu không ra đầu, cuối không ra cuối của hắn khiến Long Tú Tú càng thêm mù mờ.
- Hắn là ai cơ???
- Không phải sao? Không phải có người thanh niên đẹp trai, hào hoa, phong nhã, lại giàu có, đến tìm cô hay sao?
- Ý anh nói là cái tên mà em gặp hôm nay tại bữa tiệc ư?
Long tiểu thư ngẩn người ra một chút rồi ha ha ôm bụng cười lớn. Bây giờ nàng mà còn không hiểu thì tự nhận thông minh làm cái quái gì. Thì ra chồng yêu lên cơn ghen đây mà.
- Có gì đáng cười sao?
Dương Vũ bực mình đi nhanh về phía trước, mặc kệ cho cô nàng phát bệnh đằng sau.
Long tiểu thư thấy thái độ hậm hực của đối phương thì vui vẻ vô cùng, chạy đến ôm lấy một cánh tay hắn. Mặc cho hắn đẩy ra, vẫn ôm khư khư lấy, còn ngả đầu vào vai hắn.
- Em biết rồi! Thì ra anh ghen!
Dường như bị nói trúng tâm sự, Dương Vũ thẹn quá hóa giận gắt lên.
- Điên mới ghen vì cô! Tránh ra! Tôi không quen biết cô...
Nói rồi, gỡ tay cô nàng ra khỏi tay mình. Nhưng Long Tú Tú mà dễ buông tha như vậy ư? Liền nhảy ra đằng sau, mặc kệ mình đang mặc váy, hai tay hai chân ôm chặt lấy hắn như con bạch tuộc, khiến hắn bước đi còn không nổi.
- Hì hì! Còn lâu em mới buông. Cả đời em sẽ bám chặt lấy anh như thế này.
- Cô...
Dương Vũ vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, hắn không dễ làm lành với kẻ gây tội nỗi đang ôm chặt lấy mình đâu.
- Em rất thích nhìn thấy anh ghen như thế này. Vì như vậy có nghĩa là anh cũng yêu người ta... Nhưng lần này anh ghen nhầm rồi... Thật là oan cho người ta mà...
- Nhầm?
Dương Vũ ngẩn mặt ra. "Nhầm là nhầm thế quái nào được. Chính hắn và Lôi Định cùng nhìn thấy"...
- Đúng vậy! Thanh niên kia là em trai của người ta mà...
- Ặc...
Dương Vũ ngượng ngùng không nói được gì nữa. Nếu là em trai cô nàng thì còn gì mà nói nữa đây. Long tiểu thư được thể trèo lên lưng hắn.
- Còn nói không ghen? Đổ oan cho người ta... Phạt anh cõng người ta về đến nhà.
- Em...
Giải quyết được khúc mắc trong lòng, Dương Vũ vui vẻ cười trộm, lững thững cõng cô nàng bước đi trên con đường dài. Lắng nghe cô nàng nghêu ngao hát, trong lòng rung động suy nghĩ lại. Có khi nào mình đã thực sự yêu nàng rồi không? Mình hình như thực sự vì nàng mà cảm thấy vui vẻ, vì nàng mà cảm thấy bực bội ghen tuông. Cái này...
Về đến nhà...
Mặc dù Long Tú Tú không nặng lắm, nhưng mà phải cõng người ta cả 3 km đường về, Dương Vũ vẫn có cảm giác mệt đứt hơi. Ngồi xuống ghế salong thở hổn hển lấy sức.
- Hì hì... Anh ngồi đây. Để em đi lấy cốc nước cho anh.
Nói rồi cô nàng nhảy chân sáo chạy vào trong phòng bếp. Một lúc sau, bước ra trên tay cầm một cốc nước, ánh mắt có chút kì quái, chút xấu hổ nhìn hắn.
Dương Vũ nào có để ý được nhiều, hắn đang khát nước đến biết đây, liền nhận lấy cốc nước, làm một hơi hết đến nửa cốc mới dừng lại. Sau đó mới liếm liếm môi, nhíu mày, nhăn mũi hỏi.
- Tú Tú em cho anh uống loại nước gì mà mùi vị kì lạ thế?
Long Tú Tú kì quái nhìn, sau đó nhận lấy cốc kia uống một hơi cho hết nốt mới trả lời.
- Làm gì có. Là nước lọc thôi. Chắc tại anh uống nhiều rượu quá mới thấy lạ.
- Có lẽ là vậy...
Dương Vũ lẩm bẩm nói rồi lột chiếc áo ngoài ra. Vừa rồi cõng cô nàng nên bây giờ hắn rất nóng, mồ hôi ra như suối chảy. Đang chuẩn bị đứng dậy đi tắm lại một lần, thì Long tiểu thư đã áp sát người hắn hỏi.
- Dương Vũ. Anh cảm thấy người ta là người như thế nào?
Dương Vũ nghe cô nàng hỏi vậy định nói luôn là "hung dữ thì có thừa, ôn nhu thì thiếu trầm trọng". Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng thì những lời châm chọc kia không kịp nói thành lời, bị hắn nuốt trở lại vào bụng.
- Em hả?... Ừ! Gương mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, ngực lớn, mông vểnh...
- Em không hỏi mấy cái đó...
Long tiểu thư xấu hổ đánh mấy cái vào ngực hắn, sẵng giọng gắt lên.
- ...Ý em là con người của em cơ?
- À... Cái này hả?
Dương Vũ giả vờ phải suy nghĩ xoa xoa cằm.
- ...Rất tốt. Thông minh, cẩn thận, tỉ mỉ, đảm đang, nấu ăn ngon,...
- Thật không?
Long Tú Tú vui sướng reo lên ôm lấy cổ hắn. Đôi mắt long lanh ngập tràn tình ý.
- Đương nhiên là giả rồi...
Thấy cô nàng lại chuẩn bị sụ mặt ra, hắn ha ha cười lớn rồi nhéo vào cái mũi nhỏ xinh của nàng.
- Là thật!
Long Tú Tú cắn môi, như quyết định điều gì đó, liền hỏi.
- Dương Vũ. Anh nói cho em biết... Anh có yêu người ta không?
- Chuyện này...
Dương Vũ do dự. Nếu nói hắn không có cảm giác với người ta là nói dối. Nhưng nếu nói là có thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình... Thực ra hắn cũng không biết mình phải trả lời làm sao nữa.
Nhìn đôi mắt to tròn đang trông chờ của cô nàng, hắn thở dài gật đầu.
- Có! Nhưng mà...
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị cô nàng che miệng không cho nói.
- Em chỉ cần biết có là được rồi. Không cần nói tiếp...
Nhìn cô nàng ngập tràn tình ý mà Dương Vũ cảm tự dưng thấy người rất nóng, cổ họng khô khốc. Hình như dục vọng ham muốn thoả mãn xác thịt của hắn đang tăng lên. Điều ấy khiến hắn cảm thấy kì quái. Mặc dù uống khá nhiều rượu nhưng muốn hắn mất đi khống chế và muốn thoả mãn nhu cầu kia, thì chỗ rượu đó chưa là cái gì cả.
- Anh... Anh phải đi tắm đã. Nóng quá...
Nói rồi định đẩy cô nàng ra, chạy trốn.
- Không cho đi đâu...
Long Tú Tú đã giữ chặt lấy hắn thậm chí ngồi lên đùi hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, hôn tới.
Dương Vũ vốn đã cảm thấy rất nóng, lại thêm không hiểu sao tự nhiên lại có chút ham muốn chuyện kia. Bây giờ bị cô nàng khiêu khích như vậy, một chút lý trí còn sót lại đã không còn. Hắn nhiệt tình đáp lại, mút chặt lấy cái lưỡi nhỏ của cô nàng. Đôi tay không thành thật ôm lấy eo nhỏ trượt dọc sống lưng nàng vuốt ve. Rất nhanh một tay đã đặt tay lên cái mông tròn, tay còn lại đặt trước ngực liên tục xoa bóp. Tiểu huynh đệ đã sẵn sàng ngập cuộc...
Khi mà hắn chuẩn bị cởi chiếc váy dạ hội màu trắng của nàng xuống, thì Long tiểu thư đã nắm chặt tay hắn, ánh mắt dại đi, hổn hển nói.
- Dương Vũ... Bế người ta vào phòng ngủ có được không?
........................
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau...
Nhìn thấy dấu ấn lạc hồng trên ga trải giường, lại thấy Long Tú Tú trần truồng như nhộng ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, Dương Vũ chỉ có thể cười khổ mà thôi. Rốt cuộc hắn đã "ăn tươi nuốt sống" cô nàng như kế hoạch dự bị. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không đúng ở chỗ hình như mình quá cuồng dã khi làm chuyện đó với cô nàng. Cũng may Long tiểu thư có thể chất mạnh mẽ, ngoài lúc đầu kêu đau đớn một tí, còn lúc sau có khi còn cuồng hơn so với hắn. Cứ đòi làm Long kỵ sĩ thôi! Thầm nghĩ liệu đàn ông "đến ngày" thì cũng trở lên thú tính hay không? Dương Vũ "đa tài" đã đưa thêm khái niệm "đàn ông đến ngày" vào trong kiến thức khoa học.
Lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc của cô nàng trong lòng, Dương Vũ lại cảm khái vạn phần. Thật là người đẹp trong người đẹp mà! Đột nhiên lông mi cong vút của nàng khẽ run run, có lẽ cô nàng vẫn còn đau vì trận "đại chiến" đêm qua. "Đáng đời". Dương Vũ không nhịn được mắng yêu trong lòng. Chính nàng cứ đòi hỏi thôi, lại không quan tâm đến đây là lần đầu tiên, liên tục làm 5, 6 lần gì đó.
Long tiểu thư mở to đôi mắt câu hồn đoạt phách, cười ngọt ngào.
- Chào buổi sáng, chồng yêu!
Dương Vũ cũng mỉm cười đáp.
- Chào buổi sáng, vợ yêu!
Long Tú Tú nghe vậy hạnh phúc lắm. Đây là lần đầu tiên hắn gọi một tiếng vợ yêu. Nàng rúc sâu trong lồng ngực hắn, che giấu đi gương mặt ửng hồng hạnh phúc kia.
- Chồng ơi, tại sao trên người anh lại nhiều vết sẹo như vậy chứ? Em nghĩ xã hội đen có chém giết cả đời cũng không có nhiều vết thương như anh đâu.
Long tiểu thư nhìn trên người Dương Vũ, kì quái hỏi. Nàng đã coi hắn là của mình rồi, cả thể xác lẫn cả linh hồn hắn, nên muốn biết tất cả những gì liên quan đến hắn.
- Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết khi anh tỉnh dậy trong bệnh viện thì đã thấy chúng xuất hiện rồi. Có lẽ là di chứng của mấy ca phẫu thuật.
Dương Vũ cũng buồn bực lắm. Khi tỉnh lại phát hiện toàn thân chi chít sẹo, đối với kẻ thích cái đẹp như hắn thì đúng là nên tát vào mặt hắn một cái thật đau điếng.
- Thật kì lạ sao phải phẫu thuật nhiều thế...
Đột nhiên Tú Tú đưa mắt lên vai hắn thì phát hiện có dấu răng đã trở thành sẹo. Nghĩ đến đã từng có con ranh nào đó cùng chồng mình ân ái rồi lúc sung sướng quá cắn vào vai hắn, thì nghiến răng kèn kẹt.
- Thế còn vết này thì sao? Anh giải thích đi...
- Anh bị oan oan mà. Cái này anh không biết. Nó xuất hiện cùng thời điểm với mấy vết sẹo kia...
Như nghĩ đến cái gì đó, Dương Vũ cười dâm nói tiếp.
-... Anh thề đấy! Em là người phụ nữ đầu tiên cùng anh làm chuyện này. Hì hì...
- Chỉ giỏi nói linh tinh.
Long Tú Tú lườm hắn một cái, trong lòng kì thực thoả mãn với câu trả lời kia. Nhưng nàng nào chịu thua kém ai. Vươn người há miệng cắn thật mạnh vào vai kia của hắn, khiến tên xui xẻo nào đó kêu như chết cha, chết mẹ.
Nhìn trên miệng cô nàng vẫn còn vương đầy máu tươi, Dương Vũ đau khổ nhìn nàng.
- Em làm gì vậy? Định mưu sát chồng sao?
Long Tú cong môi lên nói.
- Cả người anh đều là của em. Em chỉ muốn làm một kí hiệu đặc biệt lên thân thể anh thui...
Nhìn thấy điệu bộ chanh chua của cô nàng, Dương huynh đệ ngứa ngáy hết người. Đã vậy lại còn vào buổi sáng, nam tính trong người rất mạnh, không nói hai lời, lật người đè cô nàng xuống phía dưới.
- Anh... Anh muốn làm gì người ta...
Dương Vũ thầm mắng cô nàng giả dối. Thừa biết hắn chuẩn bị làm gì rồi mà còn giả vờ giả vịt, liền cười đểu.
- Trừng phạt một người đẹp không biết nghe lời chồng.
Long Tú Tú kêu a một tiếng. Không có phản đối, mà chỉ có nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ... Và tất nhiên sau đó cả căn phòng vang lên những âm thanh mà những đứa trẻ không nên nghe...