Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diêu Bội Oánh khẽ cau mày, nàng lúc ấy đã đáp lại An vương thế nào?
“Vương gia, thiếp ủng hộ bất kỳ quyết định nào của người, thiếp đã gả cho vương gia, sống hay chết cũng nguyện theo vương gia.”
“Bổn vương có được nàng, cuộc đời này coi như quá đủ rồi.”
Diêu Bội Oánh quỳ gối trên giường, đấm chân cho An vương, ra vẻ thờ ơ nói: “Có điều vương gia à, chuyện này cơ mật như vậy, phải báo cho Ninh vương để hắn đồng ý phối hợp trong ngoài với người, người xem phái ai đi kinh thành thì được đây?”
An vương cau mày trầm tư, “Bổn vương vẫn chưa quyết định được, Ninh vương là người rất cẩn thận, người truyền tin phải là người mà hắn nguyện ý tin tưởng, một chốc một lát biết đi nơi nào tìm được người như vậy đây!”
Diêu Bội Oánh trìu mến nhìn An vương, nói: “Thiếp gả cho vương gia đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng giúp đỡ vương gia được chuyện gì! Lần này nếu vương gia tin tưởng thiếp, thiếp nguyện ý mạo hiểm một lần vì người.”
An vương hai mắt tỏa sáng, cảm thấy ý kiến này rất tốt, nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân không đành lòng phải xa cách Diêu Bội Oánh trong thời gian dài như vậy, huống hồ trong kinh thành còn có một người khiến hắn không yên tâm. “Nàng một thân nữ nhi, lặn lội đường xa như vậy không ổn lắm đâu.”
“Vương gia, thiếp biết người đang lo lắng điều gì, nhưng thiếp và vương gia thành thân đã ba năm, tâm ý của thiếp vương gia còn không hiểu sao? Nếu vương gia không tin thiếp, vậy thiếp không đi là được.” Diêu Bội Oánh ra vẻ tủi thân, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Thiếp chẳng qua nghĩ Ninh vương là tỷ phu của thiếp, chắc hẳn vẫn có chút tín nhiệm thiếp, qua đó càng dễ nói chuyện hơn, chứ ai muốn làm chuyện đó để cho vương gia nghi ngờ thiếp chứ!”
An vương mạnh mẽ cầm lấy tay Diêu Bội Oánh, dỗ dành nói: “Xem nàng kìa, bổn vương sao lại nghi ngờ nàng chứ, bổn vương thương nàng còn không kịp nữa là! Bổn vương chỉ lo lắng cho nàng thôi, nàng vì bổn vương mà phải lặn lội đường xa như vậy, bổn vương thật sự không đành lòng!”
“Vương gia mà còn thương thần thiếp sao?” Diêu Bội Oánh dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, nói: “Vương gia mới nạp Dĩnh phu nhân vào phủ, ngày nào cũng lưu luyến ở chỗ nàng ta, đã vài ngày không đến chỗ thần thiếp rồi, nơi nào thấy người không đành lòng chứ!”
An vương nghe Diêu Bội Oánh nói vậy thì tất nhiên không còn hoài nghi nàng nữa. “Bổn vương mới chỉ nói nàng một câu thôi, mà nàng xem, nàng còn lôi cả Dĩnh phu nhân vào đây nữa, nàng ta sao có thể đem so sánh với nàng được? Trong lòng bổn vương, nàng vẫn là quan trọng nhất, tối nay không phải ta đã tới rồi sao!”
Diêu Bội Oánh thuận theo, vội vàng nói: “Vương gia nếu đã lo lắng cho an nguy của thiếp thì chỉ cần phái một đội hộ vệ mà ngái tín nhiệm nhất rồi đưa thiếp đến kinh thành là được, không phải sao? Dù sao chuyện lớn như vậy, không thể để xảy ra bất kì chuyện không may nào.”
An vương cũng cảm thấy Diêu Bội Oánh là sự lựa chọn thích hợp nhất, tuy nói năm đó nàng kiên quyết không muốn làm vương phi của hắn, nhưng nghĩ tới biểu hiện của nàng ba năm nay, quả thật là đối với hắn toàn tâm toàn ý, cho nên hắn thật sự thấy động tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự, đồng ý cũng rất miễn cưỡng: “Nếu đã vậy thì…Đành làm phiền vương phi thay bổn vương đi một chuyến rồi.”
Diêu Bội Oánh uyển chuyển nở nụ cười yếu ớt, lên tiếng ổn định lòng của An vương: “Vương gia đừng vội, thiếp đã bất chấp nguy hiểm ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, chứng tỏ thiếp đối với vương gia là thật lòng, vậy vương gia có thể đáp ứng thiếp một chuyện được không?”
An vương nhíu mày, có chút không vui nói: “Chuyện gì?”
“Thiếp không thích Dĩnh phu nhân kia, nếu chuyện lần này thành công, vương gia nhất định phải đuổi Dĩnh phu nhân kia ra khỏi phủ cho thiếp.” Diêu Bội Oánh cắn môi, tay ngọc vuốt ve gương mặt An vương, dùng ánh mắt câu hồn nhìn An vương, kiều mỵ nói: “Vương gia có thể đáp ứng thiếp được không?”
An vương sớm đã bị Diêu Bội Oánh trêu chọc đến mức không kìm chế nổi, nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười lớn, nữ nhân của hắn công khai ghen tuông khi thấy hắn sủng ái nữ nhân khác, hắn đương nhiên rất đắc ý, huống hồ nếu nàng đã ghen như vậy, chứng tỏ lòng của nàng đều đặt trên người hắn, nhất định sẽ không nhòm ngó nam tử khác.Nghĩ trên cả hai phương diện thì thật sự hắn không còn gì phải đắn đo nữa, với lại, chờ hắn giành được thiên hạ rồi, muốn có nữ nhân loại gì mà chẳng được, cần gì phải để ý đến một mình Dĩnh phu nhân kia, hay nói cách khác là, cần gì phải để ý đến một Diêu Bội Oánh chứ!
“Hết thảy đều nghe vương phi!” Dứt lời, hắn đưa tay kéo nốt cổ áo sớm đã tuột xuống cánh tay của Diêu Bội Oánh, đẩy ngã nàng xuống giường.
…
“An vương đã suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện này đáng tội chém đầu đấy!”
Lời của Ninh vương kéo suy nghĩ của Diêu Bội Oánh trở lại, nàng miễn cưỡng cười nói: “Phu quân tất nhiên phải có sách lược vẹn toàn, mới có thể để cho Bội Oánh đến kinh thành truyền đạt lại.”
Ninh vương phất tay áo, chậm rãi đứng lên đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ có phần lo lắng.Diêu Bội Oánh ngồi ngay ngắn trên giường, nhất cử nhất động của Ninh vương đều thu vào trong mắt.Sườn mặt của hắn vô cùng tuấn tú, trong những thân vương thì Ninh vương là giống Hoắc Dực nhất, nhất là khi nhìn nghiêng, đuôi lông mày kia thật sự rất giống Hoắc Dực, đáng tiếc là hắn hoàn toàn không có khí phách của Hoắc Dực, trừ việc chìm đắm trong cả tá nữ nhân ra thì chỉ suốt ngày nghĩ cách tranh quyền đoạt vị.
Diêu Bội Oánh đương nhiên biết là Ninh vương đang do dự điều gì, đối với một thân vương mà nói thì chỉ cần an phận thủ thường là cả đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý, nhưng một khi hắn bị cuốn vào trận tranh đấu này, thì phải xác định thắng thua bằng sinh tử, chỉ cần sai một bước là có thể rơi xuống vực thẳm, cho nên hắn nhất định không được khinh suất.
Diêu Bội Oánh chậm rãi đứng dậy, trước khi đến đây nàng đã có chủ ý sẽ ở kinh thành một thời gian, cho Ninh vương có thời gian để suy nghĩ. “Tỷ phu đừng vội, chuyện này không phải làm luôn trong ngày mai, tỷ phu cứ bình tĩnh mà suy nghĩ cho thật kỹ.”
Ninh vương đáp: “An vương phi bôn ba mấy ngày rồi, bổn vương đã sai người quét dọn sạch sẽ phòng ngươi ở trước đây, trước đi nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thì tốt quá, Bội Oánh đa tạ tỷ phu.” Diêu Bội Oánh khom người tạ ơn rồi đứng dậy rời đi, tay sờ đến chốt cửa lại chợt dừng lại, do dự một chút rồi xoay người nói: “Tỷ phu, thái tử điện hạ đã lên đường rồi sao?”
“Đúng vậy, phụ hoàng đã lệnh cho hắn lên đường vào sáng sớm nay.”
“Vậy sao? Sáng sớm đã rời kinh rồi ư?” Diêu Bội Oánh lẩm bẩm, Ninh vương vẫn ở đây nên có thể không biết, nhưng nàng chắc chắn cái người ở ngoài cửa thành kia là Hoắc Dực, nếu đã rời kinh thì vì sao còn trở lại? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ninh vương vốn đang phiền lòng chuyện của An vương, nghe Diêu Bội Oánh nói vậy liền nhíu mày hỏi: “Sao, ngươi vẫn còn nhớ nhung hắn à?”
“Sao có thể chứ?” Diêu Bội Oánh cười nói, “Từ sau khi hắn buông tha cho Bội Oánh, tâm của Bội Oánh liền hóa thành tro tàn, sao còn nhớ thương hắn được nữa!”
Diêu Bội Oánh cười nói rất tự nhiên, nhìn qua không ai nghĩ là nàng đang nói dối.
Ninh vương nửa tin nửa ngờ nhìn nàng một cái, rõ ràng vẫn là cái người của ba năm trước kia, nhưng hắn phát hiện hắn dường như không hề biết rõ nàng. “Vậy thì tốt, An vương một lòng nghĩ tới ngươi, ngươi đừng nên luyến tiếc nữa.”
“Đương nhiên là vậy rồi.” Diêu Bội Oánh cười lạnh trong lòng, nàng bôn ba ngàn dặm, An vương kia e là giờ phút này đang ôm ấp mấy mỹ nhân để chơi đùa rồi! “Tỷ phu cứ yên tâm về Bội Oánh, chỉ là Bội Oánh có nghe nói tỷ phu đã tặng cho thái tử điện hạ một phần đại lễ, không biết thái tử điện hạ có từng hưởng dụng qua chưa?”
Nói đến đại lễ kia, chân mày của Ninh vương càng nhăn chặt lại, kể từ khi tội nữ kia bị đưa vào phủ thái tử thì không thấy có thông tin gì truyền tới, e là phủ thái tử đã đề phòng quá mức nghiêm ngặt.
Ninh vương không kiên nhẫn nói: “Ngươi ở xa như vậy mà sao đến chuyện này cũng biết?”
“Phu quân nếu đã muốn giúp Ninh vương điện hạ thì tất nhiên phải biết cả những chuyện nhỏ nhặt này rồi.”
“Hắn đề phòng quá nghiêm mật, không dò được một chút tin tức nào cả.”
Diêu Bội Oánh nghe vậy liền cười một tiếng, “Có câu không có tin tức thì chính là một tin tức tốt, chứng tỏ quân cờ của tỷ phu đã thành công xâm nhập vào phủ thái tử rồi.”
“Bổn vương chẳng qua chỉ tuân theo ý chỉ của Lương vương điện hạ, triệu một tội nữ đến đó hầu hạ thái tử điện hạ thôi! Sao lại biến thành quân cờ của bổn vương rồi hả?”
Diêu Bội Oánh làm sao không biết Ninh vương là người thế nào, nhưng cũng không muốn nói thẳng ra, liền cười nói: “Tỷ phu thật biết nói đùa!”
Ninh vương xua tay nói: “An vương phi không tin, bổn vương cũng không có cách nào.”
Diêu Bội Oánh nhận được đáp án nên cũng không muốn lưu lại thêm nữa, nói: “Tỷ phu đi nghỉ sớm đi, Bội Oánh xin cáo lui.”
Từ trong lầu các đi ra ngoài thì trời đã sáng, cho dù một đêm không ngủ nhưng tâm trạng của Bội Oánh lại rất tốt, ngay cả khi suýt bị vấp ngã vì hòn đá dưới chân thì nàng cũng không để ý.
Người mà Ninh vương đưa vào phủ thái tử kia xem ra không lọt được vào mắt xanh của thái tử điện hạ, nếu vậy thì e là nàng ta đã sớm bỏ mạng ở phủ thái tử rồi.Bằng sự từng trải của thái tử, chỉ cần chàng tiếp xúc với nàng ta một chút thôi là có thể đoán ra được thủ đoạn của nàng ta, sao có thể nhiều ngày như vậy mà vẫn sóng êm biển lặng được.
Thái tử điện hạ, chỉ mong người vẫn nhớ lời hứa năm đó, vì người, Bội Oánh dù có nhận về nhiều khuất nhục hơn nữa thì cũng không thấy hối tiếc, chỉ mong rằng người có thể chờ Bội Oánh thêm một chút nữa.