Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng, Tô Lục vẫn phải thuận theo tâm ý của Bạch đại tiểu thư, đem xử lý hoàn toàn những thứ có thể gọi là “chuyện cười hàng tháng”, sau đó, Tô Lục xưa nay luôn có trạng thái “vào trong nhà là có xu hướng chết già” cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa, nguyên nhân chính là phải mua quần áo.
Hành trình du lịch gần một năm ngoại trừ việc khiến Bạch cô nương khỏe mạnh hơn, cũng gây ra một chút biến hóa cho thân thể, chiếc quần đen năm ngoái mặc trong lễ tang, hiện tại đã không còn vừa nữa. Ngày giỗ đầu là một sự kiện quan trọng, Bạch Tuyết Văn hy vọng mọi thứ đều có thể chuẩn bị tốt nhất. Không phải người quá để ý hình thức, nhưng mà cô muốn trong thời gian đặc thù này, chứng tỏ “thay đổi” của mình cho cha mẹ, mặc dù biết rằng cha mẹ đã sớm không nhìn thấy cũng nghe không được…
Tô Lục vốn theo phái hành động cho nên khi thật sự chú tâm làm việc thì rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã chọn xong quần áo, nhân tiện còn mua một đôi giày da đế bằng màu đen, sau đó xách túi đã được đóng gói cần thận ra khỏi cửa tiệm. Ánh mặt trời ấm áp, cảnh tượng ngày xuân rực rỡ, cô thở dài một tiếng, không thể không nói, cửa hàng quần áo tang lễ tràn ngập hai màu đen trắng thật sự khiến cho người ta cảm thấy áp lực, nhất là những người ở trong đó lựa chọn đồ, biểu tình trên mặt nếu không phải đau thương cũng là vô cùng nghiêm túc, thân ở trong hoàn cảnh như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Chỉ có thể nói may mà hiện tại không phải mùa đông, nếu không đi ra ngoài cửa thấy gió lạnh thổi qua, tuyết lớn bay bay, mới thật sự khiến người ta cảm thấy thể xác và tinh thần tuyệt vọng.
Tô Lục vừa hưởng thụ ánh nắng vừa ý nghĩ lung tung, đột nhiên phía sau truyền đến như một tiếng gọi: “Tuyết Văn?”
Tô Lục: “…” Này này, không phải khéo như vậy chứ?
“Tuyết Văn, là em sao? Thật khéo.” Thanh niên chỉ bằng một bên sườn mặt đã có thể nhận ra người vội vàng bước đến, có chút vui sướng nhìn cô gái trước mặt.
Không sai, người tới chính là Hứa Bân.
Tình hình hiện tại của hắn cũng không phải quá tốt, ít nhất không tốt như hắn từng tưởng tượng.
Thời gian gần một năm qua đi, chức “phó” trên đầu hắn vẫn chưa được dời đi, mà một người mùa hè năm trước mới được đưa tới công ty cũng mang đến uy hiếp vô cùng to lớn cho hắn, hơn nữa tên gia hỏa kia liên tục đàm phán thành công vài hợp đồng quan trọng, ánh mắt của ông chủ để ý trên người tên kia rõ ràng nhiều hơn trên người hắn.
Hứa phó quản lý sâu sắc nhận thức được, vị trí quản lý đang cách hắn ngày càng xa. Mà ban đầu khi kẻ kia mới đến công ty, hắn đã làm không ít chuyện để ngáng chân đối phương, bởi vậy bây giờ muốn nối lại quan hệ càng thêm khó khăn. Cho đến khi đối phương được thăng chức, chỉ sợ địa vị hiện tại của hắn ở công ty cũng tràn ngập nguy cơ, trừ phi ông chủ đồng ý giúp đỡ, nhưng… vì sao ông chủ phải giúp hắn cơ chứ?
Gia đình hắn xuất thân không cao, cũng không có bạn bè là nhân vật quan trọng, khi cuối tuần hắn hô hào mọi người hưởng ứng có vẻ nồng nhiệt, nhưng nhóm người kia chẳng qua là một đám bạn xấu mà thôi, có thể cùng chung phú quý, nhưng khi hắn gặp xui xẻo sẽ hoàn toàn làm ngơ.
Cho đến tận khi mất đi, mới biết quý trọng.
Hắn lại nhớ tới Bạch Tuyết Văn.
Ban đầu liều mạng gửi thư tín và bưu thiếp qua bưu điện là do hắn không cam lòng nên chưa từ bỏ ý định, trong tiềm thức của hắn, Bạch Tuyết Văn vốn là “đồ vật của mình”, nhưng con vịt vốn đã nấu chín như thế lại đột nhiên bay mất, không bắt trở về tiếp tục dùng lửa lớn nấu thì thật sự là nuốt không trôi cơn tức này. Vừa làm như vậy, hắn vừa an ủi chính mình: Gửi qua bưu điện mấy tấm bưu thiếp, với ta mà nói không phải chuyện khó khăn gì, kiên trì một chút biết đâu lại có hồi báo, mà chuyện này với bản thân hắn cũng không gây tổn thất lớn, đánh cược một phen thì có làm sao?
Nhưng sau lần thứ n bị đưa đến đồn cảnh sát, hắn mới biết được Bạch Tuyết Văn đã sớm rời khỏi chỗ đó, quả thật là “diễn hề cho người mù xem”, cho nên hắn không kiên trì nữa.
Lúc ấy Hứa Bân còn vô cùng tức giận, cho rằng Bạch Tuyết Văn không trở về bên hắn, là tổn thất của cô ta! Đợi đến khi sự nghiệp của hắn đạt thành, để xem cô ta đến quỳ gối cầu xin hắn như thế nào!
Nhưng YY* chung quy vẫn không trở thành sự thật, hiện thực giống như một chậu nước lạnh vô tình dội thẳng vào đầu hắn, bởi vì Hứa Bân thật cẩn thận nhớ lại những chuyện trong quá khứ đã bị hắn vô tình lãng quên —— vì một tờ khai mang đến thành công to lớn của hắn mà Tuyết Văn cũng ra bỏ ra rất nhiều công sức. Vì giúp hắn, trong một khoảng thời gian Tuyết Văn từng liều mạng nghiên cứu tư liệu từ những bộ sách phức tạp, rất nhiều đêm hai người đều không được ngủ đủ giấc, cuối cùng mới tạo ra được một bản kế hoạch kiến hắn vô cùng kinh sợ đồng thời cũng khiến khách hàng vô cùng vừa lòng.
*YY: từ này rất phổ biến rồi, nhưng cứ giải thích cho nàng nào không hiểu. YY là tiếng lóng trên mạng của Trung Quốc, ý là tự sướng, tự mình ảo tưởng đó.
Cho đến khi ký kết hiệp ước hắn vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, vì những chuyện mà Tuyết Văn làm, cũng vì kỳ tích mà cô ấy tạo ra. Có kinh ngạc, có cảm kích, có hâm mộ, đồng thời… cũng có ghen tị, Tuyết Văn rất thông minh, rất có thiên phú, cho dù tìm một công việc kém hơn hắn, nhưng hắn vẫn không thể sánh được với cô ấy —— Hứa Bân hắn vẫn chỉ là một tiểu tử chân đất, mà Bạch Tuyết Văn luôn là đại tiểu thư cao cao tại thượng như ngày nào.
Lúc ấy hắn rất để ý đến điều này, nhưng nay nghĩ lại, thiên kim tiểu thư thì thế nào? Trên con đường hắn bước đi, chịu dốc hết sức lực giúp đỡ, ngoại trừ cha mẹ, cũng chỉ có mình Tuyết Văn.
Hắn thật sự có chút hối hận.
Vì bản thân Bạch Tuyết Văn, đương nhiên cũng vì gia sản của Bạch Tuyết Văn. Ý đồ của Hứa Bân chính là chỉ cần cưới Bạch Tuyết Văn, là có thể bớt phấn đấu vài chục năm. Như thế mà không động tâm chỉ có kẻ ngốc! Cùng lắm thì… lần này hắn sẽ đối xử với Tuyết Văn thật sự tốt, như vậy còn không được sao?
Hối hận và tham dục đan xen vào nhau dệt nên tâm lý phức tạp, cho tới tận hiện tại vẫn như có đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy trong lòng hắn —— ma xui quỷ khiến hắn đến thành phố này khi sắp đến ngày giỗ của cha mẹ Bạch Tuyết Văn, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Bạch Tuyết Văn.
Vốn hắn chỉ muốn đi dạo một chút trên đường này, lại không ngờ rằng “vui như lên trời”. Hạnh phúc tới đột ngột, thật sự là khiến người ta khó có thể thích ứng kịp.
Cảm giác được trong giọng nói của đối phương vô cùng vui vẻ, Tô Lục biết rằng ý đồ giả bộ không quen không thể thực hiện được, hơn nữa cô trốn tránh tên gia hỏa này cũng chỉ là ngại phiền toái mà thôi, không phải sợ hãi. Cho nên cũng bình tĩnh quay người lại: “Ừ, thật khéo.”
Hứa Bân nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, vô cùng thâm tình nói: “Tuyết Văn, anh vẫn muốn gặp em.”
“Nhưng tôi không hề muốn gặp anh.” Kỹ năng độc miệng của Tô Lục không có tác dụng với người quen, nhưng đối với những kẻ cô nhìn không thuận mắt thì ngược lại, nói đúng hơn, lực công kích còn lớn hơn bình thường.
“…” Hứa Bân bị nghẹn họng một hồi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, “Anh biết em vẫn còn giận anh.”
“Biết như thế còn không cách xa một chút?”
“…” Tuyết Văn! Làm sao lời nói của cô lại không theo kịch bản như thế! Hứa Bân bị nghẹn lần hai, nhưng chốc lát lại kiên cường tiếp tục, “Anh biết mình không xứng với em, nhưng…”
“Nếu anh đã biết…” Tô Lục ôm cánh tay, nhíu mày nhìn hắn, “Còn si tâm vọng tưởng cái gì? Con gái của Bạch Phú Mỹ là người mà anh có thể mơ ước sao?”
“…” Hứa Bân hít một hơi thật sâu, không ngừng cố gắng, “Tuyết Văn, anh không biết là một người từng đơn thuần thiện lương như em có thể trở nên thực tế như thế.”
Đối mặt với chỉ trích như vậy, Tô Lục lại khẽ nở nụ cười, người thân quen tuyệt đối có thể nhận ra —— tâm tình Tô Lục đang bắt đầu kém đi.
“Anh có biết dãy số của xổ số ngày mai không?”
“…” Tuy rằng không biết lời này rốt cuộc có ý gì, nhưng Hứa Bân vẫn lắc lắc đầu, “Không biết.”
“Anh có biết trong cửa hàng tôi vừa đi ra có bao nhiêu người không?”
“… Không biết.”
“Anh có biết đôi giày tôi đang đi bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
“Sao chuyện gì anh cũng không biết thế?”
Hứa Bân nuốt nước miếng: “… Loại chuyện này ta không biết hình như cũng rất bình thường thì phải?”
“Nếu biết được sự thật bản thân không biết nhiều chuyện, thế anh còn hỏi cái gì?” Tô Lục với tâm tình không tốt dùng ngôn ngữ thô bạo công kích thẳng mặt hắn.
“…” Hứa Bân phát hiện từ khi gặp mặt đến bây giờ, số lần mình không thể nói gì hình như hơi nhiều, nhưng dưới sự dụ hoặc của tiền tài và mỹ nữ, hắn cảm giác mình vẫn có thể giãy dụa thêm nữa, “Tuyết Văn, em thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”
Nghe xong những lời này, thần sắc Tô Lục bỗng nhiên biến đổi, không phải bởi vì kinh ngạc quá độ, mà bởi vì, đúng lúc này Bạch Tuyết Văn mở miệng.
“Tiểu Lục, có thể để tôi xuất hiện không?”
“Có thể, nhưng cô xác định sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Ừ, không có chuyện gì đâu.” Hiện tại Bạch Tuyết Văn đã có đủ dũng khí tự mình cáo biệt với người trước mắt này, sẽ không còn bất cứ do dự gì, cũng tuyệt đối không hối hận.
Hứa Bân khẩn trương nhìn chăm chú vào gương mặt của cô gái đối diện, lại phát hiện ra biểu tình của “Tuyết Văn” hắn gần như không hề quen biết đã trở nên giống dĩ vãng, tim hắn đập nhanh hơn, giống như thấy được hy vọng, nhưng sau đó hắn nghe thấy cô gái nói ——
“Không thể.”
Hứa Bân trực tiếp bị đánh rơi từ Thiên Đường xuống Địa Ngục, không cam lòng nói: “Tuyết Văn, còn những lời thề lúc trước thì sao? Chẳng lẽ em đã quên?”
“Trí nhớ của em không có tệ như anh, em vẫn nhớ rõ, nhưng anh thì sao? Đã từng quên lúc nào chưa?”
Giờ khắc này, Hứa Bân cảm thấy một cảm giác xấu hổ cùng cực, cảm xúc thình lình này khiến hắn hơi quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng cô gái trước mặt với con mắt trong suốt như ngày xưa.
Bạch Tuyết Văn dường như không chú ý tới biểu hiện này của hắn, chỉ tiếp tục nói nói: “Hứa Bân, vì sao anh muốn gặp em, chính anh hiểu được, trong lòng em cũng hiểu. Em sẽ không giẫm lên vết xe đổ, cho dù như thế nào cũng sẽ không, nếu anh còn tiếp tục dây dưa, em sẽ phải dùng biện pháp mạnh.”
“… Em sẽ làm như thế nào?”
“Em hy vọng vĩnh viễn anh không biết.” Bạch Tuyết Văn dịu dàng nở nụ cười, trong ánh mắt không có phẫn hận, không có bất bình, chỉ có bình thản, “Từ trước đến giờ chúng ta luôn là người của hai thế giới, không phải chênh lệch giàu nghèo, mà là tính cách, hoàn toàn không hợp với đối phương. Hứa Bân, dừng ở đây đi. Anh cũng có cuộc sống của mình, không cần lãng phí thời gian trên người em.”
“… Thật sự một chút cơ hội cũng không chịu cho anh sao?” Khi nói ra những lời này, Hứa Bân hoảng hốt nhận ra nó thật quen tai, giống như thật lâu trước đây, sau một lần cãi nhau, cô gái trước mặt từng khóc lóc hỏi hắn “Cho em thêm một cơ hội được không? Thật sự một chút cơ hội cũng không chịu cho em sao?”, mà sự đáp lại của hắn, hình như là đẩy cửa rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho cô —— đây chẳng lẽ là báo ứng của hắn sao?
“Đúng vậy.” Cô gái từng khóc vô cùng thương tâm lúc này lại trầm tĩnh, cô gật gật đầu, “Anh đi đi.”
“Vì sao?” Chuyện đã như thế này, vì sao cô còn muốn nhìn bóng dáng hắn?
Lời nói không rõ ràng, nhưng dường như Bạch Tuyết Văn lại hiểu được hàm nghĩa trong đó, ngữ điệu của cô rất lạnh nhạt: “Bởi vì em không yên lòng để bóng lưng của mình lại cho anh.”
“…”
Cho đến nay, hắn đã không còn khả năng có được một chút tín nhiệm của cô… Không, phải nói một nửa ánh mắt Tuyết Văn cũng không muốn bố thí cho hắn.