Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Được, được.” Đối với vấn đề xưng hô, Diệp Huyên không có ý kiến, hiện tại điều cô để ý nhất chính là nghi hoặc trong lòng mình.
“Như vậy, cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?”
“Tôi muốn hỏi… Vì sao đối với hai đôi mẹ con kia, anh lại đưa ra hai quyết định hoàn toàn trái ngược nhau?”
“Bởi vì bọn họ hoàn toàn khác nhau.”
“Hả?”
Đồng Hoa cười cười, tạm thời không trả lời vấn đề của Diệp Huyên, mà đặt câu hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy bọn họ là người như thế nào?”
“Người như thế nào sao?” Diệp Huyên ngây ngẩn người, nửa ngày sau mới không xác định trả lời, “Người…cần giúp đỡ?” Giúp người, chẳng lẽ còn phải để ý chuyện này sao?
“Ngoại trừ điều này ra?”
“… Thực xin lỗi, tôi không, không biết.” Nếu nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, có lẽ là… thân thể của hai mẹ con bị hắn từ chối cho gia nhập đoàn thoạt nhìn còn tương đối khỏe mạnh, mà được hai mẹ con được hắn cho phép gia nhập kia thì gầy trơ cả xương. Nhưng điều này thật sự có thể lấy làm lý do sao? Chẳng lẽ không nên đối xử bình đẳng với tất cả mọi người sao?
“Đừng khẩn trương.” Giọng nói của thanh niên vô cùng mềm mại, hắn vỗ vỗ xuống bãi đất tương đối sạch, “Chúng ta ngồi xuống nói, được không?” Bởi vì thân thể cao lớn hơn, khi đứng, hắn rất dễ dàng mang đến cảm giác áp bách đối phương. Có điều… thật sự là kỳ lạ, rõ ràng cùng là “Diệp Huyên”, nhưng A Diệp và A Huyên khác biệt quá lớn —— giống như thỏ trắng và sư tử mẹ vậy. Khụ, nếu ý nghĩ này để A Huyên biết được nhất định hắn sẽ bị đánh đi?
Diệp Huyên gật gật đầu, ngồi xuống đất, hai tay vòng quanh đầu gối, ánh mắt chăm chú, chuẩn bị nghe kĩ lời nói của đối phương.
“Trên người tôi có hai vết thương lớn, đây là do hai mẹ con mới gia nhập đoàn đội của chúng ta gây nên.” Đồng Hoa vừa nói, vừa xắn ống tay áo lên, trên cánh tay trái của hắn cũng có một vết sẹo, “Còn vết sẹo ở đây chắc cô cũng biết do ai gây ra.”
“Ừ.” Gật đầu xong, em gái Diệp lại càng thêm nghi hoặc, vì sao lại giúp người làm mình bị thương nặng chút nữa mất mạng, mà lại cự tuyệt người khiến mình bị thương nhẹ hơn?
“Vết sẹo trên cánh tay, là sau khi tôi chia cho bọn họ một phần thức ăn của mình, người mẹ thừa dịp đứa bé đang làm phân tán sự chú ý của tôi mà đánh lén, mục đích muốn cướp đi hành lý của tôi.” Khi thanh niên nói ra đoạn ký ức này, giọng nói rất lạnh nhạt, trong đó không có chen lẫn bất cứ mặt trái tình cảm nào. Ngay sau đó, hắn lại nói, “Vết thương ở bụng, là khi tôi đưa thức ăn cho người mẹ, bị đứa con bà ấy ôm trong ngực đâm bị thương.”
Nghe câu trả lời như thế, Diệp Huyên càng thêm khó hiểu: “Khác nhau ở chỗ nào?” Chẳng lẽ đơn giản là do trường hợp thứ nhất là người lớn ra tay, còn trường hợp sau là do đứa nhỏ đâm bị thương sao? Chuyện này cũng quá… kỳ quái đi? Ít nhất với loại lý do này, cô không thể tán thành.
“Người trước làm tôi bị thương, là vì tham dục, sau khi có được thức ăn, còn muốn được nhiều hơn nữa.” Đồng Hoa không nhử nữa, nói thẳng.
“Người sau chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
“Không phải.” Thanh niên lắc lắc đầu, “Lúc ấy khi đứa bé kia đâm tôi xong, hét lớn một câu —— ‘Tránh xa mẹ ta ra!”
“Tránh xa ra?” Diệp Huyên vẫn không hiểu, “Cho nên?”
“Có nhớ khi A Huyên cùng Dụ Ngôn luyện tập, có một lần khi vung đao không cẩn thận để nó bay ra bên ngoài, nhưng hiện tại tình huống này không xảy ra nữa, cô cho rằng nguyên nhân là vì cái gì?”
“Hả?” Em gái Diệp có chút không theo kịp cấp độ tư duy của đối phương, nhưng đồng thời lại cảm giác được, hắn hỏi vấn đề này cũng không phải ngẫu nhiên, ngược lại rất quan trọng, vì thế cô suy nghĩ một chút, thử trả lời, “Quen tay hay việc?”
“Không sai, đúng là đạo lý này.” Thanh niên mặt trẻ con cười gật đầu, Diệp Huyên nhận được đáp án của hắn, đắm chìm trong nụ cười của hắn, khẽ thở ra một hơi —— giống như nhận được sự khẳng định nào đó. Tiếp theo, lại nghe hắn nói, “Đã thuần thục việc dùng đứa bé phân tán đi sự chú ý của tôi, lại đâm người, cướp hành lý, hai mẹ con nhà kia phối hợp vô cùng ăn ý, nếu không phải tôi liếc nhìn thấy động tác của bọn họ, chỉ sợ bây giờ không có khả năng ngồi ở chỗ này nữa, dù vậy, bọn họ vẫn thừa dịp tôi ngây người, cướp đi hành lý rồi nhanh chóng trốn thoát, cô cảm giác là vì sao?”
Diệp Huyên sửng sốt, sau một lúc lâu, mới có chút gian nan nói bốn chữ: “Thục năng… sinh xảo*.”
*Thục năng sinh xảo: thành ngữ giống như câu “trăm hay không bằng quen tay” của Việt Nam mình.
“Ừ, chuyện như thế có lẽ bọn họ đã làm vô số lần.”
“Như vậy, đứa bé đuổi anh tránh xa…”
“Đứa bé đó vừa hét lên như vậy, vừa đem thức ăn tôi đưa ném trở về.” Đồng Hoa thoáng mím môi, không nói thêm gì nữa.
“…” Đến tột cùng là gặp phải hoàn cảnh như thế nào, mới khiến một đứa bé làm ra hành động như vậy? Bỗng nhiên, Diệp Huyên nghĩ tới một khả năng khiến lòng người chua xót, ở một thế giới chung quanh đều là nguy hiểm, một đôi mẹ con đau khổ giãy dụa đối mặt với sự sống cái chết, lại không thể đối kháng với tang thi, người mẹ kia rốt cuộc dựa vào cái gì để giúp hai mẹ con cùng sống sót? Mà đứa trẻ, vì sao vừa nhìn thấy nam tử trưởng thành đến gần mẹ mình, lại làm ra hành động như thế. Chẳng lẽ…
“Suỵt.” Đồng Hoa đưa ngón tay, ra hiệu “chớ có lên tiếng”, ý bảo cô không cần phải nói —— không phải nói ra chuyện khiến người trong cuộc và người biết chuyện đều cảm thấy đau khổ kia, đây là sự chà đạp lớn nhất đối với tôn nghiêm của một người mẹ.
“Vì sao lại như vậy…” Diệp Huyên có chút thất thần, “Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Là thế giới này sai lầm sao… Ôi xin lỗi, tôi sai rồi!”
Đồng Hoa có chút ngạc nhiên mở to hai mắt, hiếu kì hỏi: “Là… A Huyên sao?”
“… Ừ.” Em gái Diệp rơi lệ đầy mặt, không sai, khi cô chưa nói xong câu vừa rồi, đã bị người nào đó không khách khí vỗ một cái.
Lúc này Tô Lục đang ngồi ở trước màn hình, hai tay khoanh trước ngực không chút khách khí quát lớn: “Ngu ngốc! Không cần tùy tiện nói ra những lời kịch trong phim truyền hình như thế, thế giới sai lầm? Cô cho rằng mình mới mười bốn tuổi à?!” Cho dù thân ở nơi này, chỉ cần chưa triệt để rời khỏi thế giới kia, khi cô muốn truyền đạt lời nói, vẫn thành công.
Thanh niên nhìn chăm chú cô gái bộ dạng có chút đáng thương trước mặt, đột nhiên ôm bụng bật cười: “Thật không hổ là A Huyên.” Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng dường như có thể tưởng tượng bộ dạng hung hăng lúc này của cô nàng, ừm, có chút khiến người ta muốn vỗ tay khen ngợi.
Trên thực tế, dép xỏ ngón đúng là đang vỗ tay khen ngợi, sau đó bị vỗ.
Dép xỏ ngón: “…” Vì sao người chịu đánh luôn là hắn? QAQ
“Tôi cũng không biết thế giới có sai hay không, nhưng…” Đồng Hoa thu lại nụ cười, chân thành nói, “Mặc kệ sinh hoạt trong thế giới như thế nào, nên đi con đường thế nào, là do mỗi người tự thân quyết định. Những tác động bên ngoài có thể bức bách một người đi con đường không mong muốn, nhưng không thể trực tiếp thay đổi nhân tâm. Ừm, câu kia nói thế nào nhỉ? Đúng rồi…” Hắn nghiêm trang đọc nội dung trong sách giáo khoa, “Nguyên nhân bên trong quyết định nhân tố bên ngoài, nhân tố bên ngoài thông qua nguyên nhân bên trong mà có tác dụng… đúng chứ?”
Diệp Huyên: “…” Quả nhiên chuyện này đối với mỗi người mà nói đều là tâm lý bóng ma sao? Nhiều năm trôi qua như vậy, ký ức lúc trước vẫn còn nguyên vẹn.
Tô Lục: “…” Này này, phép biện chứng duy vật rốt cuộc vẫn tồn tại mạnh mẽ sao?
“A Diệp, A Huyên thấy thế nào?” Đồng Hoa đột nhiên hỏi.
Diệp Huyên ngẩn người một lúc, thuật lại lời nói của Tô Lục: “Thân ở vũng bùn, nhìn lên ánh nắng.”
“Ừ, chính là như vậy.” Không hổ là A Huyên, tổng kết thật là sắc bén.
Em gái Diệp gật gật đầu, giống như hiểu được cái gì, nhưng biểu tình vẫn có một chút do dự.
“Làm sao?”
“Không phải có câu ‘biết sai biết sửa, còn gì tốt hơn’ sao?” Cô chần chờ nói, “Nếu như…” Bọn họ hạ quyết tâm sửa lại lỗi lầm? Muốn một lần nữa quay trở về con đường lương thiện thì sao?
“Trừ phi có thể chứng mình điều này, nếu không tôi sẽ không sửa lại quyết định của mình.” Hắn khẽ thở dài, nhìn chăm chú vào Diệp Huyên: “Nếu, bây giờ chỉ có một thân một mình, như vậy tôi nhất định sẽ đồng ý tiếp nhận bọn họ, nhưng thực đáng tiếc, không phải vậy.”
“…”
“Tôi có trách nhiệm với tất cả mọi người.” Ngữ khí Đồng Hoa kiên định nói, “Có được lực lượng, trách nhiệm gánh vác, mọi người tín nhiệm giao thác cho tôi, cho nên tôi không thể tùy tiện đánh cuộc. Trên người những người đó đã nhuốm máu tươi của người khác, chỉ vì lòng tham của bản thân, nội tâm bị tham dục làm bẩn…”
“Cô ấy cũng từng nói… Một khi làm ra loại chuyện như vậy, không phải là người thì chỉ có thể là quái vật —— cứu một một người lương thiện, hắn sẽ đi giúp đỡ những người cần giúp khác; mà nếu cứu một quái vật, hắn sẽ chỉ hại càng nhiều người vô tội.” Giọng nói Diệp Huyên nặng nề. Rõ ràng đã có được đáp án, lại hoàn toàn không cảm thấy thoải mái, lòng của cô cũng trầm trọng như giọng nói của mình.
“A Huyên nói thế sao?”
“Ừ.”
“Đúng vậy.” Thanh niên đồng ý với cách nói của Tô Lục, “A Huyên nói đúng, ở sâu trong nội tâm bọn họ đã bước trên cảnh giới của quái vật, không phải dễ dàng trở về như vậy. Tôi không thể yên tâm mà đưa bọn họ đặt ở bên cạnh mọi người, bởi vì điều này rất có thể sẽ tạo ra thương tổn khó có thể đoán trước.”
“Vậy vì sao anh cho rằng hai mẹ con còn lại không bước trên con đường này? Đứa bé kia cũng gây tổn thương đến anh, không phải sao?”
“Loại chuyện này, nhìn ánh mắt là biết.” Đồng Hoa khẽ cười rộ lên, “Ánh mắt của quái vật và người, hoàn toàn không giống nhau. Càng sinh sống trong thế giới này lâu, lại càng có thể rõ ràng kiểm nghiệm và quan sát được. Nhưng…” Vẻ mặt của hắn hơi ảm đạm, “Nói đến cùng, cũng chỉ là phán đoán chủ quan mà thôi, thật ra tôi vẫn rất lo lắng mình sẽ phán đoán sai lầm, đem đến thương tổn cho mọi người, khiến người vô tội phải chết.” Phần trách nhiệm này, thật sự là rất nặng nề, cũng may hắn không phải đơn độc một mình. Có điều, mặc kệ là vì mình hay vì người, “Chúng ta cần phải thành lập một khu dân cư.”
“… Như vậy, sẽ tốt hơn sao?”
“Đến lúc đó, có thể tiếp nhận tất cả mọi người, không cần khiến cô đối mặt với tình cảnh thế này nữa.”
“Nhỡ đâu, vẫn có người xấu thì làm sao?”
“Cho dù là xã hội lúc trước, vẫn có người xấu đúng không?”
“… Ừ.” Diệp Huyên gật đầu, dường như hiểu được cái gì đó, “Chúng ta… có thể ràng buộc bọn họ không?”
“Có.” Thanh niên khẳng định trả lời, “Trong hoàn cảnh an toàn, vật tư sung túc, chữa bệnh hiệu quả, điều lệ hoàn thiện… Không ai lại muốn rời đi, cho nên họ cũng sẽ cố gắng không phạm sai lầm, thậm chí tự giác giám sát người khác.”
“Nghe có vẻ không tệ…”
“Làm được càng không tệ.” Đồng Hoa nở một nụ cười so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn, vươn tay với Diệp Huyên, “Cho nên, cùng nhau nỗ lực.”
“… Được.”
Nếu như ở bên cạnh người này, cô nhất định sẽ không còn hoang mang nữa, nhất định có thể thay đổi tốt hơn.
Diệp Huyên vô cùng khẳng định điều này.