Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em gái, áo phông đen in hình nấm nhỏ, số đo M…”
“Quần đùi màu xanh nhạt, số đo cũng là M, đúng, chính là cái ngoài trừ vùng mông còn lại chỗ nào cũng rách te tua đó, con gái thời này đều thích mặc loại quần này sao?”
…
Thanh niên vẫn không có thực thể lơ lửng ở giữa không trung, nhìn vào những đơn hàng đã đánh dấu đỏ trên bàn sau đó hô lên, còn Tô Lục ở trong kho hàng theo nhắc nhở của hắn, nhanh chóng đóng gói quần áo.
Dưới sự hợp tác của hai người, công tác soạn hàng rất nhanh được hoàn thành.
Tô Lục đem những thùng hàng chất đống ở một bên, lau mồ hôi, đứng lên lười biếng duỗi eo: “Xong rồi!”
Trải qua thế giới lần trước, sự đồng bộ giữa thân thể và linh hồn của cô đã đạt tới 10%, cho nên đã ba ngày nay cô đều không bị cách hồn. Mà không biết có phải bởi vì ở bên cạnh em gái Diệp Huyên lâu ngày hay không, vận may của cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều, nó trực tiếp thể hiện trong chuyện làm ăn buôn bán —— đây là muốn phát tài a!
Không chỉ như thế, thân thể của cô so với trước đây cũng tốt hơn nhiều, gần như có thể so sánh với tố chất của thân thể Diệp Huyên ở thế giới kia sau khi đã được rèn luyện, vì thế cô đặc biệt tìm đến cửa hàng của một người quen mua về đao và cung nỏ, đúng như Cố Thích nói, thứ này nếu không sử dụng thường xuyên, đụng vào sẽ ngượng tay. Tô Lục có lý do để tin tưởng, vài ngày nữa khi đến thị trường bán sỉ tranh mua hàng hóa, cô sẽ đi trước làm gương một trận thành công!
Còn một chuyện nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Lục cảm giác dép xỏ ngón dường như cũng phát sinh một chút biến hóa. Tuy rằng vẫn là trạng thái du hồn, nhưng có vẻ chân thật hơn trước kia một chút, nhưng có hỏi, có lẽ tên gia hỏa cũng nói mập nói mờ, cho nên cô lười hỏi.
“Em gái.”
Dép xỏ ngón bay tới bay qua vòng quanh Tô Lục…
“Chuyện gì?”
“Mấy hôm nay tôi nghe lời như vậy, có được thưởng hay không?”
“… Anh lại có âm mưu gì?”
“Cũng không có gì.” Thanh niên da mặt dày nở một nụ cười nịnh nọt, liếc trái liếc phải, thoạt nhìn vô cùng chột dạ.
“Nói thật!”
“Chỉ là…” Cào cào hai má, “Hình như cô lại sắp… Khụ.”
“…”
Vì thế, Tô Lục lại xuyên không.
Trong khoảnh khắc rời đi, cô thấy thân thể của chính mình ngã vào chồng thùng hàng cao ngất, đè bẹp một núi đồ —— lần trước sau khi trở về là thu dọn mì xào dưới đất, lần này trở về phải đóng gói một lần nữa sao?
Tên – gia – hỏa này!
Nếu nói vốn trong lòng có một chút tức giận, khi Tô Lục dùng thân thể mới mở to hai tròng mắt, tâm tình còn lại cũng chỉ có thể 囧 囧 —— bởi vì nguyên chủ lần này là… Khụ, một nhân vật vô cùng kỳ ba.
Khổ chủ tên là Trác Gia, khi bố mẹ đặt cho cô cái tên này hình như tương đối nhìn xa trông rộng, bởi vì em gái này sau khi lớn lên quả thật suốt ngày ở trong nhà [theo ý nghĩa nào đó mà nói, cô có thể coi như là “chiến hữu” của Tô Lục]. Ở nhà thì ở nhà đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, cha mẹ và anh trai đều yêu thương chiều chuộng, cho dù ở nhà đến già cũng không thành vấn đề. Cho nên cô nàng này liền yên tâm thoải mái cả ngày sinh hoạt trong không gian của ngôi nhà, đồ dùng hằng ngày dường như đều là chờ người đưa tới cửa, sinh hoạt có thể nói vui khôn cùng.
Cho đến một ngày…
Cô gặp được tình – yêu – đích – thực!
Đó là một mùa hạ nóng bức, căn nhà nơi Trác Gia đang ở bởi vì nguyên nhân tu sửa đường bộ, tạm thời mất điện.
Không có điều hòa?
Có thể chịu đựng.
Không có Internet?
Chết cũng không thể chịu được!
Đồng dạng là trạch nữ, Tô Lục có đồng cảm sâu sắc với chuyện này.
Vì thế, “trạch nữ” Trác Gia dứt khoát mang theo sách vở âu yếm của mình bước ra khỏi nhà, đi vào quán nước gần nhà nhất, mục tiêu chỉ có một —— WiFi miễn phí!
Ở trong nhà thường xuyên khiến cho Trác Gia không quá am hiểu tiếp xúc với cùng người xa lạ [đương nhiên, Tô Lục là ngoại lệ, bởi vì hai người hiện tại bị vây trong một tình huống vô cùng đặc thù, cho nên trạch nữ tiểu thư đối với Tô Lục không hề có chút khúc mắc nào]. Cũng bởi thế, sau khi gọi một ly nước trái cây, Trác Gia yên lặng lựa chọn một góc vị trí ngồi yên tĩnh, bắt đầu lên mạng. Thời gian chơi đùa luôn trôi qua rất nhanh, ngay khi cô ngẩng đầu muốn nghỉ ngơi một chút thì ánh mắt lại thấy được… người kia, ngồi cách cô chỉ một chiếc bàn tròn
Trái tim yên lặng hơn hai mươi năm, “thình thịch thình thịch” nhanh chóng đập loạn lên.
“Tình yêu, tình yêu đích thực đến rồi! Trong nháy mắt đó, trái tim của tôi điên cuồng hét lên như vậy!!!”
Tô Lục nghe người nào đó hô to, không kìm lòng được mà muốn bóp trán. Sau khi trải qua nguy cơ sinh tử mà vẫn có tinh thần như vậy… Đây là lần đầu cô gặp được.
“Nếu có được ký ức của tôi, nhất định cô có thể hiểu được cảm thụ của tôi khi đó đúng không?” Đại khái là bởi vì một xác hai hồn, Trác Gia hoàn toàn không coi Tô Lục là người ngoài, giống như nói chuyện với người nhà bắt đầu lải nhải, “Thật giống như thức trắng ba đêm rốt cục cũng đánh chiếm được tất cả mỹ thiếu niên… Không, so với điều này còn tốt hơn! Cái loại cảm giác ấy… Không thể diễn tả bằng lời… A a, giống như ở trong đời thực thấy hắn một lần, một lần là tốt rồi!”
Tô Lục yên lặng co giật khóe miệng.
Làm một nữ thanh niên độc thân, cô thật sự khó để hiểu loại tình cảm này.
Có điều, có thể khiến một trạch nữ nói muốn gặp mặt ngoài đời thực, như thế tất yếu là tình yêu đích thực không thể nghi ngờ.
“Nhưng, tôi gặp được anh ấy thì làm được gì cơ chứ?” Giọng nói của Trác Gia hạ thấp xuống, “Anh ấy đã có vợ rồi.”
Tô Lục nhìn trời: “Nói đúng hơn, là vợ trong trò chơi.”
“Không phải giống nhau sao!” Trác Gia phẫn nộ, “Dù sao tôi cũng không thể trở thành kẻ thứ ba được!” Rồi sau đó lại buồn bực: “Tôi theo đuổi anh ta như vậy, vì sao anh ta vẫn lựa chọn người con gái khác?!”
Tô Lục trầm mặc một lát, rốt cục không nhịn được nói: “Có lẽ là… phương thức theo đuổi có vấn đề.”
Đây không phải lời nói khích lệ.
Ngày đó, sau khi Trác Gia bị dính tiếng sét ái tình với vị “đại soái ca vô địch vũ trụ”, liền đi… thổ lộ, đó là chuyện không có khả năng, ngay cả đến gần cũng không làm được. Cô chỉ còn cách vô cùng mất mặt là chờ khi người ta đi toilet, mới lén lút chạy tới nhìn màn hình máy tính. Vì chuyện này mà cô phát hiện ra soái ca mình thầm mến đang chơi một trò chơi có tên “Long Chi kiếm”, nhân vật là chiến sĩ, tên “Nhất Kiếm Phong Tình”.
“Thật là một cái tên tiêu sái.” Trong hồi ức, Trác Gia lại si mê, “Cái tên đó và ngoại hình thật sự thực xứng đôi.”
Những bất đắc dĩ trong nội tâm Tô Lục quả thực có thể chất thành núi, cô dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng ôm mặt bấn loạn của người nào đó, nhưng cái tên tục tằng đến cực điểm này rốt cuộc tiêu sái ở chỗ nào? Hơn nữa… Ngoại hình xứng đôi?
Nếu tên gia hỏa được em gái trạch nữ thầm mến thật sự là đại soái ca thì đã đành, vấn đề là…
“Hắn rốt cuộc đẹp trai ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp trai!” Em gái trạch nữ tự khoe khoang ngoại hình ‘xuất chúng’ của người trong lòng, “Tóc mái rủ xuống, là vì che khuất đi ánh mắt nhất định vô cùng sắc bén!”
“…” Đó đơn thuần chỉ là lười đi cắt tóc đi?
“Chỉ mặc áo sơmi trắng và quần bò, chứng tỏ anh ấy không đi theo trào lưu!”
“…” Đó đơn thuần chỉ là tìm được gì mặc nấy đi?
“Trước ngực áo có vết sốt cà chua, chứng tỏ anh ấy không câu nệ tiểu tiết!”
“…” Đó đơn thuần chỉ là không gột rửa… Hoặc là hoàn toàn không giặt quần áo đi?
“Trước mặt là một đống đồ ngọt, chứng tỏ anh ấy vẫn còn tính trẻ con!”
“…” Đó đơn thuần chỉ là thích ăn ngọt đi? Hơn nữa, ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ không đắc bệnh tiểu đường chứ?
“Gập đầu gối ngồi ở trên ghế, chứng tỏ anh ấy có một loại hào khí coi bốn phía là nhà!”
“…” Không, ở nơi công cộng mà bày ra cái tư thế đó trông thế nào cũng không thích hợp.
“Đi dép lê ra bên ngoài… Bởi vì chân anh ấy rất dễ nhìn! A a a, thật muốn sờ thử xem!”
“…” Quá đủ rồi!
Tô Lục quả thật muốn hộc máu, không thể không nói, em gái Trác Gia thật sự là ví dụ điển hình của chân lý: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”! Rõ ràng chỉ là một trạch nam phổ thông mà thôi, ở trong mắt cô nàng lại là hóa thân của thần, mặt trời cũng không sánh bằng một nửa rực rỡ của hắn.
Nhất kiến chung tình chính là không giảng đạo lý như vậy!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trạch nữ coi trọng trạch nam, là điều bình thường đúng không?
Quả thực hợp lý đến nỗi khiến cô sắp rơi lệ đầy mặt?
Nhưng, vì sao nội tâm của Tô Lục lại mỏi mệt như vậy?
Nói tóm lại, Trác Gia vì theo đuổi vị nam thần trong lòng, vô cùng không khoa học hằng ngày đi đến quán nước kia, đáng tiếc… rốt cuộc không thể gặp lại.
Cô không cam lòng bỏ qua như vậy, vì thế, cô nương luôn chỉ chơi game offline đã hạ quyết tâm, tải xuống “Long Chi kiếm”, quyết tâm bước vào trò chơi thời đại mới.
Không thể không nói, vận khí của cô cũng không tệ. Bởi vì trò chơi vừa mới mở, thời điểm đăng kí tài khoản được cấp cho một khí cụ dò tìm, bằng không muốn tìm một người thật sự là quá khó khăn. Kinh nghiệm chơi game nhiều năm khiến Trác Gia vô cùng thấu hiểu đạo lý “Mài đao sắc không mất công đốn củi”, sau khi cẩn thận đọc giới thiệu trên diễn đàn, cô quyết định lựa chọn chức nghiệp pháp sư.
Trác Gia nghĩ vô cùng tốt đẹp, trò chơi này chiến sĩ là chức nghiệp cân bằng nhất, có thể tấn công, cũng có thể làm khiên đỡ, cho nên cô liền chọn chức nghiệp thuần tấn công, tương lai chuyển thành hệ hỏa, theo đuổi sự tấn công tối cao. Đến thời điểm, tổ đội hai người, hắn ở phía trước đánh kẻ địch, cô ở phía sau đề phòng bắn lén, tốt đẹp biết bao nhiêu?
Vì sao không chọn chức nghiệp hồi máu?
Thứ nhất, chiến sĩ máu nhiều, điều này không vội cần;
Thứ hai, so với cứu một mạng, cô càng thích tiễn người lên đường.
Vì thế, tất cả được quyết định vui vẻ như vậy.
Sau khi thiết kế bộ dáng của nhân vật, cẩn thận chọn một gương mặt mĩ lệ và một dáng người nóng bỏng, Trác Gia vui sướng gia nhập vào trò chơi, chuyện thứ nhất cần làm chính là tìm kiếm “Nhất Kiếm Phong Tình”, mới phát hiện đối phương đã mãn cấp.
Trong lòng nhộn nhạo: Không hổ là người đàn ông mà ta nhìn trúng, đúng là nhân trung hào kiệt! Xem, cô vừa mới vào hắn đã mãn cấp!
Đến đây thì Tô Lục có muốn ôm đầu cũng không nổi nữa, cô không hiểu nổi thẩm mỹ của trạch nữ! Thật sự không hiểu!
Trác Gia là một người chơi tự hạn chế, đương nhiên không làm được chuyện trực tiếp nhắn tin cho người ta, kêu: “Ca ca, ca ca, hãy kéo muội với”, cũng không tốn tiền tìm người cày cấp thay, không phải không bỏ được tiền, mà là muốn thông qua quá trình để rèn luyện kỹ năng, như vậy tương lai mới có thể hiệp trợ tốt cho “Kiếm Tình” —— không sai, đây là tên gọi thân mật mà cô đặt cho đối phương, phát âm rất giống “gian tình” càng là thể hiện tình yêu cháy bỏng của mình!
Sau đó, Trác Gia khổ luyện ba ngày ba đêm.
Đến khi pháp sư của cô mãn cấp, Trác Gia cũng mang đôi mắt gấu trúc thâm quầng, nở nụ cười mãn nguyện với nhân vật pháp sư trên màn hình máy tính trước mặt, rồi sau đó, ngã xuống đất không dậy nổi…
Thực may, không chết.
Sau đó, cô bắt đầu quá trình quyến rũ “nam thần” của mình.
Mà phương thức đó là…
“Phương thức theo đuổi của cô là tìm hắn PK?” (PK: Thuật ngữ trong game ám chỉ việc giết người chơi khác)
“Tôi chỉ muốn chứng minh thực lực của bản thân! Cho hắn biết tôi hoàn toàn có tư cách đứng ở sau lưng hắn!”
“… Không phải là cô nhanh chóng gọn gàng giết chết hắn đấy chứ?” Cho dù Trác Gia có thiên phú trên phương diện trò chơi, nhưng dù sao cũng chỉ là một người mới chơi ba ngày. Mà cái kẻ bị một người mới chơi thoải mái giết chết rốt cuộc mạnh ở chỗ nào?
“Anh ấy nhất định là cố ý.” Trác Gia tự tin nói, “Tôi vừa nhìn thấy đôi tay thon dài của anh ấy liền biết thực lực nhất định rất mạnh, cho nên liên tục chết ở trên tay tôi, chỉ là vì muốn hiểu rõ hơn thực lực của tôi mà thôi!”
“Cho nên cô dùng những phương pháp khác nhau liên tiếp giết hắn hơn mười lần?”
“Là anh ấy không ngừng khiêu chiến tôi!”
“…” Không, là đối phương bị giết đến phát giận đi? Cho nên nói, “Cô để hắn thắng một lần cũng không được sao?”
“Đương nhiên không được! Nhường là sỉ nhục đối với anh ấy! Hơn nữa, anh ấy chỉ đang thử thách tôi mà thôi, nếu thật sự muốn đánh bại tôi, chẳng tốn bao nhiêu thời gian!”
Tô Lục: “…” Bảo sao người ta không thích cô!