Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
  3. Chương 4 : Thật sự là không biết xấu hổ
Trước /26 Sau

[Dịch]Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 4 : Thật sự là không biết xấu hổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“…”

Trong phút chốc sắc mặt Hứa Bân biến thành màu gan heo.

Nữ nhân này!

Nữ nhân này dám… Sao cô ta có thể làm như vậy?!

Ra đi? Nói đùa sao?

Nhưng, hắn biết, chuyện này không phải vui đùa, bởi vì một chiếc chìa khóa đang lẳng lặng nằm ở trên tấm kính dày —— cô ta đi thật rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn Hứa Bân có chút sững sờ, bởi vì hắn tuyệt đối không thể ngờ Bạch Tuyết Văn lại có thể làm đến nước này, dựa theo lý giải của hắn, bởi vì Bạch Tuyết Văn từ nhỏ đã được bảo vệ quá mức, quả thực giống một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, cho nên một khi đã nắm được trong tay, cô ta sẽ rất khó hạ quyết tâm chia tay, mà trong lòng càng tràn ngập các loại ý tưởng “lãng mạn” không thực tế, nếu như thế —— chỉ cần hắn còn trở về nơi này, cô ta sẽ không hoàn toàn hết hy vọng, vẫn luôn chờ đợi hắn “lãng tử quay đầu”.

Nhưng hiện tại, tình hình dường như phát sinh ngoài dự kiến của hắn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tình huống bất thình lình thế này khiến không khí giữa mấy người bỗng trở nên xấu hổ.

Tiểu Lý thật hận không được thể vả vào miệng mình, tuy rằng chỉ cần vào trong nhà sẽ nhìn thấy cảnh này, nhưng vì sao lại là hắn khen “sô pha đẹp”?

Mà Phương Thư Duy cũng thật sự giật mình, trong trí nhớ của hắn Tuyết Văn luôn dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt luôn tràn ngập sức sống như màu nắng, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến cô giận dỗi, rốt cuộc đã gặp phải tình huống gì, mới khiến cho Tuyết Văn làm ra hành động thế này?

Đúng vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Đinh đông! Đinh đông!…”

Âm thanh này thành công phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

Hứa Bân nhẹ nhàng thở ra, vội vã đi ra ngoài, vừa mở cửa vừa âm thầm nghĩ: Không phải là Tuyết Văn trở lại chứ? Tốt nhất là cô ta giải thích cho tốt, nếu không… A, người này là ai?

Hắn nghi hoặc nhìn chăm chú vào người đàn ông xa lạ đang đứng ngoài cửa, tuy rằng đối phương chỉ mặc một bộ âu phục thông thường thêm một đôi giày da, phối hợp với cặp kính mắt, nhưng luôn có một loại người, cho dù ăn mặc đơn giản như thế nào, vẫn luôn lộ ra một loại hương vị người ta gọi là “tinh anh”, Phương Thư Duy là một, Hứa Bân cảm giác chính mình cũng coi như một, mà người trước mắt này cũng nằm trong số đó. Có thêm bạn bè càng dễ quan hệ, hắn đương nhiên không ngại kết giao bạn bè với người như thế này, nhưng vấn đề là, bọn họ chưa từng gặp nhau.

Hơn nữa, cho dù có vô ý gặp một lần, cũng không thể trực tiếp tìm đến tận nhà như vậy, thật đường đột.

“Anh là?”

“Hứa tiên sinh có phải không?” Đối mặt với biểu hiện đầy nghi vấn của Hứa Bân, người đàn ông kia khẽ mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh đưa qua một tờ danh thiếp, “Xin chào, cho hỏi Bạch tiểu thư có ở đây không?”

Hứa Bân tiếp nhận danh thiếp nhìn một chút, khẽ nhướng mi: “Tuân Hiên… Anh là luật sư?”

“Đúng vậy.”

“Anh tìm Tuyết Văn có chuyện gì?”

“Xin lỗi, chuyện này tôi cần trực tiếp nói chuyện với Bạch tiểu thư.”

Tuy rằng lời nói có chút không khách khí, nhưng ánh mắt khi nói lời xin lỗi của Tuân Hiên khiến người ta cảm giác thực sự chân thành, hơn nữa hắn lại là luật sư, tất yếu phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, cho nên Hứa Bân cũng không để chuyện nhỏ ấy vào trong lòng.

“Tuyết Văn, cô ấy… có chuyện phải đi ra ngoài.”

“Vậy sao.” Vị luật sư trẻ tuổi dường như đã dự liệu đến loại tình huống này, mỉm cười hỏi lại, “Như vậy, có phiền không nếu tôi vào trong đợi?”

Hứa Bân lắc lắc đầu, vô luận thế nào hắn cũng không thể để ai nữa nhìn thấy cái bàn kia: “Xin lỗi, hôm nay tôi có mời đồng nghiệp về nhà chơi, có chút không thích hợp…”

“Tôi hiểu rồi.” Tuân Hiên gật gật đầu, “Như vậy, có thể phiền anh chuyển lời tôi đã tới đây tìm với Bạch tiểu thư được không?”

“Chuyện này không thành vấn đề.” Hứa Bân sảng khoái gật đầu, lại giống như vô tình hỏi, “Là cha mẹ Tuyết Văn bảo anh đến sao?”

Tuân Hiên chỉ cười, không mở miệng.

Thực hiển nhiên, miệng hắn rất kín, loại lời nói khách sáo sơ cấp này không đủ để dụ hắn.

Mà Hứa Bân vốn cũng chỉ thử xem mà thôi, sau khi nhìn đối phương rời đi, hắn cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, địa điểm ở nơi làm việc của hắn đúng là thành phố nơi cha mẹ Bạch Tuyết Văn đang sống. Trong nhà không thu dọn, vội vàng rời đi, không trở về, chẳng lẽ… Hứa Bân đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, khiến tâm tình hắn nhảy lên.

Không, bây giờ còn chưa phải lúc suy nghĩ những chuyện này, trước tiên phải lừa gạt được hai người trong phòng mới là chuyện đúng đắn.

Khi Hứa Bân đang lấy lý do “Tuyết Văn lại nổi tính đại tiểu thư ” lừa dối người thì Tô Lục đã xuống xe, nơi đi đến đầu tiên chính là bệnh viện.

Cha mẹ Bạch Tuyết Văn chết do tai nạn xe cộ, vừa đưa vào bệnh viện thì đồng thời ngừng hô hấp, thi thể đã hơi biến hình đặt trong nhà xác lạnh lẽo, chờ đợi con gái đến. Nếu như không có “dòng lũ Vị Diện”, chỉ sợ vĩnh viễn bọn họ không đợi được.

Theo sát phía sau hộ sĩ, trước mắt Tô Lục mơ hồ —— nước mắt sớm đã yên lặng rơi xuống.

Đây không phải cảm xúc của cô, mà là Bạch Tuyết Văn.

Đột nhiên, trong lòng có một loại dao động kỳ dị truyền đến, như là đang nói “Xin cô, có thể để tôi khống chế thân thể hay không?”.

Đây là lời khẩn cầu của Bạch Tuyết Văn, cô thỉnh cầu… ít nhất có thể tự mình nói lời từ biệt với cha mẹ.

Đối với chuyện này đương nhiên Tô Lục sẽ không phản đối, nhưng vấn đề là, cô không biết nên làm như thế nào, đúng lúc này ——

“Hắc hắc, gặp rắc rối sao? Gặp vấn đề khó khăn sao? Gặp phiền toái sao? Mau mau bí mật gọi đường dây nóng xin giúp đỡ đi, hiện tại gọi một phút đồng hồ chỉ mất ba văn tiền, hàng đẹp giá rẻ đây!”

“…” Tô Lục co rút khóe miệng, tên • gia • hỏa • này!

Giọng nói của dép xỏ trực tiếp truyền đến trong đầu, nhưng Bạch Tuyết Văn dường như không hề có phản ứng với chuyện này, Tô Lục suy đoán, có lẽ giọng nói của hắn chỉ mình cô mới có thể nghe được, đây chính là cái gọi là “bí mật gọi đường dây nóng xin giúp đỡ sao”?

“Em gái thật thông minh, tôi sẽ cộng điểm cho cô!”

“… Rốt cuộc anh tới đây làm gì?”

“A, chút nữa quên, em gái thật sự có thể tạm thời trao đổi thân thể với Bạch Tuyết Văn, chỉ là, thời gian cô ấy sử dụng thân thể càng dài, thời gian cần tĩnh dưỡng sau đó càng nhiều, điều này có nghĩa là, cô phải nghỉ ngơi tại thế giới này càng lâu, cô xác định muốn làm như vậy sao?”

Tô Lục chỉ tự hỏi một chốc, liền đưa ra kết luận. Dù sao ở lại thế giới này bao nhiêu lâu, thời gian ở “thế giới thật” của cô cũng không trôi qua, quyết định này đối với bản thân không có hại gì. Hơn nữa, tuy rằng Tô Lục không phải là kẻ sĩ, nhưng cũng không thể nào nhắm mắt làm ngơ với yêu cầu hợp lý của một cô gái yếu đuối.

“Đúng thế, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể của cô, ngược lại còn có vài điểm tốt.”

“…” Hừ, cái tên gia hỏa thả ngựa sau pháo* này, “Tôi xác định.”

*Thả ngựa sau pháo: chỉ những việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả, ý ở đây là Tô Lục đã quyết định rồi anh dép xỏ ngón mới nói chen vào, nên chị cảm thấy lời nói vô nghĩa.

“Tôi hiểu rồi.”

Trong đầu dường như truyền đến những tiếng vang vọng, giây tiếp theo, Tô Lục cảm thấy cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến hóa. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, cô đã trở về “tiền xu” nói đúng hơn chính là trong không gian mà đồng tiền xu kia khống chế. Nơi này bị một luồng ánh sáng trắng toát soi rọi mỗi phút mỗi giây, dường như là rộng lớn đến vô bờ vô tận, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, giới hạn tầm mắt có thể đạt được cũng chỉ có ánh sáng trắng xóa, nhìn lâu, sẽ khiến cảm thấy mắt đau nhức.

Khí Linh, cũng chính là người khống chế nơi không gian này, vẫn bộ dạng quần đùi dép xỏ ngón như trước, hắn đang ngồi xếp bằng ngồi ở trước mặt Tô Lục, một tay chống trên đùi gác vào cằm, nhìn cô cười hì hì nói: “Tấm lòng của em gái thật tốt, tôi thật sự cảm động.”

Tô Lục khẽ cười rộ lên: “Đợi sau khi trở về, tôi đưa cho anh một tấm vé đi Hàn Quốc.”

“Hả?”

“Thần kinh trên khuôn mặt của anh hỏng hết rồi, nên đi bảo trì lại.” Nói là “cảm động”, nhưng biểu tình một chút cũng không giống.

“… Này này, em gái thật không phúc hậu.” Thanh niên than thở lắc đầu liên tục, “Rõ ràng đối với một em gái khác dịu dàng như vậy, mà đối với tôi lại độc miệng, cầu đối xử công bằng!”

“Hay là một tấm vé máy bay đi Thái Lan.”

“Làm gì?”

“Đổi giới tính trước.”

“…”

Tuy rằng trên thực tế gặp mặt còn chưa được bao lâu, nhưng bởi vì giữa hai người đã có quan hệ “khế ước”, cho nên Tô Lục cũng lười khách khí với tên gia hỏa này. Theo cách nói của em gái họ của người nào đó, thì Tô Lục chính là điển hình của kiểu “im ỉm giết chết người quen”, người xa lạ gặp qua sẽ có cảm giác em gái này thật sự là dịu dàng hiền thục, nhưng người quen mới hiểu được thật ra cô ta là người độc miệng thế nào.

Nói ngắn gọn, dép xỏ ngón đã trực tiếp bị Tô Lục ném vào phạm vi “người quen”, thật không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Cho nên Tô Lục không chút khách khí mà ngồi xuống đối diện hắn, cẩn thận suy nghĩ vài chuyện, một ly cà phê nóng hổi nháy mắt xuất hiện trước mặt, Tô Lục bưng lên ngửi một cái, ừ, hương vị cà phê sang quý, thơm ngon, vị Điểu Oa.

Điều thần kỳ trong không gian này chính là muốn cái gì đều có thể “tưởng tượng” được. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nhất định phải hiểu rõ sự vật suy nghĩ đến. Giống như Tô Lục, tuy rằng cô cũng từng uống cà phê Khai Huân, nhưng bình thường uống nhiều nhất vẫn là Điểu Oa, hương vị cà phê tất nhiên đúng như cô suy nghĩ…

Đương nhiên, ở trong này không thể tưởng tượng ra bất cứ người hoặc sự vật sống nào, mà những thứ có thể tưởng tượng được cũng không thể mang ra ngoài, hơn nữa, tưởng tượng chính là tưởng tượng, cho dù có chân thật đến đâu, cho dù ăn uống nhiều thế nào, cũng không thể giải khát, không thể hết đói bụng.

Ánh mắt thanh niên sáng lên: “Em gái, giúp tôi tưởng tượng ra một ly Khả Nhạc được không.”

“Chính anh cũng có thể tự tưởng tượng mà?” Chuyện này là lúc trước là hắn dạy Tô Lục.

Dép xỏ ngón gãi gãi hai má, gượng cười: “Ở trong này quá lâu, đã sớm quên hương vị của mấy thứ này, vì lẽ đó cho dù có nghĩ ra được, cũng chỉ giống bề ngoài, uống vào vẫn chỉ như nước trắng.”

Bàn tay cầm ly cà phê của Tô Lục hơi dừng một chút, cô nâng mắt liếc nhìn đối phương một cái, giây tiếp theo, trước mặt hắn đã xuất hiện một ly cà phê Khả Nhạc, bên trong có đá lạnh, cắm ống hút, mép chén còn dắt một miếng chanh nhỏ.

“Ồ, thật chu đáo.” Thanh niên vui vẻ, cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, bưng chén đến bên miệng uống một ngụm lớn, gật đầu cảm khái, “Không ngờ em gái nhìn có vẻ hung tàn nhưng trong lòng lại mềm mại như vậy, thật cảm động!”

Tô Lục “ha ha” cười, ngón tay khẽ nhúc nhích một cái, thanh niên đang uống từng ngụm từng ngụm lớn Khả Nhạc không hề chú ý tới, đột nhiên đá lạnh trong chén tan sạch, giây tiếp theo, thanh niên đột nhiên quay đầu lại phun ra một ngụm lớn nước trong miệng, người phía sau ung dung cầm lấy chiếc quạt đã chuẩn bị sẵn từ trước che nửa khuôn mặt để tránh màn “mưa nước miếng” của người đối diện, mỉm cười nhìn đối phương mãnh liệt phun nước.

“Phụt!… Cô cho tôi uống cái gì?”

“Khả Nhạc, không phải anh đã uống thử rồi sao?”

“… Đá lạnh! Đá lạnh làm từ cái gì?”

“Yên tâm đi, không phải cái gì kỳ quái đâu, chỉ là giấm trắng mà thôi.” Tô Lục nghiêng nghiêng đầu, cười đến hai hàng mi cong cong, “Dấm trắng là chuyên gia điều trị bệnh miệng tiện, một bình một đợt trị liệu, nhớ phải dùng đều đặn nha.” Cái này cũng không nên trách cô, hắn vốn có thể hạnh phúc uống hết một ly Khả Nhạc, ai bảo hắn lắm miệng?

“…” Dép xỏ ngón trầm mặc một lát, tự động cho chính mình một cái tát, “Ai bảo ngươi miệng tiện.” Sau đó cười hì hì ghé lại, “Em gái, xem thái độ nhận tội thành thật của tôi mà rộng lượng một chút được không, cho thêm một ly nữa, khụ khụ, đương nhiên, thêm vài miếng gà rán càng tốt.”

Tô Lục: “…” Tột cùng của không biết xấu hổ chỉ có thể như thế mà thôi, tên gia hỏa này đang đứng ở đỉnh cao nhất, không người nào có thể vượt qua.

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hòa Nữ Hữu Nhất Khởi Trùng Sinh Đích Luyến Ái Nhật Thường

Copyright © 2022 - MTruyện.net