Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
( * ) Quân: ở đây nói về người trong lòng ( nhắc đến Cố Thường Y ).
Cố Nguyệt Mẫn tựa vào vai Nguyên Thương, nói: ” Nay biện pháp duy nhất, chính là đi tìm cô cô. ”
Nguyên Thương nói: ” Trưởng Công chúa đang cùng Hung Nô giao chiến, chúng ta đi qua ngược lại tương đối nguy hiểm, không bằng xuôi theo Hoàng Hà, đi quân doanh của phụ hoàng. Bang chủ Hoàng Hà bang cùng Giang Vương là bạn tốt có quen biết, hẳn là an toàn hơn nhiều. ”
” Đến chỗ phụ hoàng, ta nói thế nào đây ? Chẳng lẽ nói lo lắng Ngũ Ca giết ta ? Phụ hoàng cùng huynh đệ bất hòa, nhưng lại hy vọng người thân hòa thuận. Chúng ta tùy tiện đi đến, phụ hoàng biết nguyên nhân, tất nhiên sẽ mất hứng, nói không chừng còn cho rằng chúng ta ác ý phỏng đoán huynh trưởng. Hơn nữa… Thái tử ca ca nay… Ta cùng Thập Nhất ca còn mặt mũi nào đi gặp phụ hoàng ? ”
Cố Nguyệt Mẫn rưng rưng than thở một tiếng, nói, ” Nếu như đi tìm cô cô, liền mang theo thị vệ của ta và ngươi, lấy danh nghĩa đánh Bắc thượng chống lại Hung Nô, danh chính ngôn thuận. Đến quân doanh cô cô, mới là an toàn nhất. ”
Nguyên Thương sẽ không nói lời an ủi, chính là hơi ôm nàng, nói: ” Cũng tốt, chúng ta đi tìm Trưởng công chúa. ”
Các nàng đứng ở ngoài điện, nhìn trên trời mùa thu vạn dặm không mây, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh còn chưa tan đi. Một Công chúa hoàng thất tâm cơ thâm trầm, một sát thủ giết người như ngóe ở hiện đại. Từ chỗ đề phòng nhau, lừa gạt lẫn nhau, đến gặp dịp thì chơi, hoài nghi nhau, đến bây giờ gắn bó sinh tử, không rõ là dài lâu hay là ngắn ngủi. Sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón út càng ngày càng căng, đem hai người kéo càng lúc càng gần, không biết là nhân duyên hay là nghiệt duyên.
Đối với các nàng mà nói, đi Bắc thượng chỉ là vì tìm kiếm một cái núi dựa, là thế ngoại đào nguyên trong thế gian. Nhưng để các nàng — một cái giỏi về tính kế, mưu lược, võ nghệ cao cường ; Một cái sát phạt quyết đoán, thủ đoạn ám sát cao siêu, am hiểu sâu hành quân đặc chủng, quen thuộc khí hậu địa hình — Hai vị nữ tử như vậy dắt tay đi lên thảo nguyên, thảo nguyên nhất định không yên bình.
Trong điện bỗng nhiên truyền đến tiếng gào khóc, Nguyên Thương biết, Thái tử đã đi. Tất cả hạ nhân ngoài cửa, có thể hầu hạ người hoàng gia ai không tâm tư khéo léo tinh tế, một đám đều quỳ xuống.
Cố Nguyệt Mẫn vùi đầu vào ngực Nguyên Thương, lặng lẽ rơi lệ.
Thật lâu sau, Cố Duệ từ trong đại điện đi ra, đi theo phía sau là đại thái giám bên cạnh Thái tử đã lâu, bốn thị vệ áo trắng, trong tay đều bưng một cái khay nhỏ, phía trên là ấn tín của Giang Vương, ấn tín của Thái tử, ngọc tỷ giám quốc, cùng với lệnh bài điều binh Long Võ Quân.
Đại yến Hoàng đế ngọc tỷ có ba loại, ngọc tỷ truyền ngôi, ngọc tỷ giám quốc, cùng với ngọc tỷ của Hoàng đế. Ngọc tỷ giám quốc có thể xen vào tình hình Đại Yến quốc thời kỳ đầu, lúc trước hai vị Hoàng đế đều thích thân chinh, vì thế giám quốc vì Thái tử mà đúc riêng. Lệnh bài Long Võ Quân bình thường là giao cho tôn thất thân vương tín nhiệm nhất chưởng quản, vốn trong tay Trưởng công chúa — Long Võ Quân chuyên phụ trách an toàn hoàng thất, tự nhiên để người hoàng thất chưởng quản. Nhưng Trưởng công chúa trường kỳ ở biên cương, sau khi Hoàng hậu qua đời rất ít trở về, lệnh bài điều binh Long Võ Quân này vốn nên cấp Minh Huy, nhưng Minh Huy chưa trưởng thành, cũng không có danh phận, cho nên tự nhiên rơi vào tay Thái tử.
Hiện tại, Thái tử qua đời, Cố Duệ dựa vào ấn tín của Thái tử cùng ngọc tỷ giám quốc có thể tạm thời trong khoảng thời gian đặc thù này chưởng quản hoàng cung, lại có thể dựa vào lệnh bài Long Võ Quân chưởng quản hoàng thành.
Cố Duệ sau khi từ trong điện đi ra, ánh mắt thay đổi rất nhiều. Trên đầu hắn tựa hồ có trọng lực ngàn quân đè nặng, trọng lực nặng trịch này, đem ngoạn nháo, cợt nhã, thần sắc sáng rỡ của hắn đều áp chế xuống đáy lòng.
” Truyền Hàn lâm đại học sĩ Trương Sĩ Cát – Trương Thái Phó, Thượng Thư Tỉnh, Trung Thư Tỉnh, nhóm đại nhân môn đệ Tỉnh Lưu trong kinh thành, cùng với bốn vị thủ lĩnh đóng quân các môn, cùng nhau đến đây, liệm di thể Thái tử ca ca ! ”
Đại thái giám bên cạnh Cố Duệ lĩnh chỉ, lại phân phó một nhóm tiểu thái giám đi mời nhóm đại nhân đang ở điện nghỉ ngơi phía sau Thành Cực điện.
Hiện tại Cố Duệ học cử chỉ trước kia của Thái Tử, đã có chút dáng vẻ Thái tử. Hắn không thể để cho hoàng thành coi khinh hắn.
Cố Duệ tiến đến đây, nói: ” Tiểu muội, muội phu ! Thái tử ca ca đã đi… chúng ta cùng nhau… cùng nhau đem di thể Thái tử ca ca đưa đến từ đường hoàng gia, sau đó đi qua nghị sự cùng các đại thần. Thái tử ca ca thông báo với ta một chuyện, muốn ta mau chóng nói với các đại thần. Nay hoàng cung hoàng thành còn loạn thành một đống, tiểu muội, muội phu, chuyện ở hoàng thành liền giao các ngươi xử lý. ”
” Thập Nhất ca yên tâm, ta biết ! ” Minh Huy hiếm khi thấy ca ca từ nhỏ cùng chính mình vui đùa ầm ĩ ra dáng vẻ tiểu Vương gia, ” Ca, ngươi đừng buồn, có ta cùng Phò mã ở đây ! ”
Cố Duệ cười mệt mỏi, nhưng thần sắc an định hơn nhiều.
Minh Huy Công chúa khẽ nói: ” Thập Nhất ca , ta cùng Thập Tam đã bàn bạc, có một số việc muốn nói cho ngươi. ”
Cố Duệ thấy nàng thần sắc trịnh trọng, lại nở nụ cười: ” Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Chúng ta là song bào huynh muội, tuy rằng ta lãnh binh không bằng ngươi, nhưng ở nhân sự, ngươi biết, ta cũng không phải thiếu niên giang hồ lỗ mãng cái gì cũng không biết. Hơn nữa, một khi tiếp nhận vị trí này, ngược lại sẽ càng thêm can đảm cẩn thận, mẫn cảm, nghi ngờ. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào. Chờ thương nghị xong, ta sẽ đem chính sự giao cho Tể tướng đại nhân chủ trì, cất ngọc tỷ giám quốc, rời khỏi hoàng thành. ”
Minh Huy Công chúa kinh ngạc thấy hắn phản ứng nhanh nhạy như vậy, Cố Duệ có chút thương tâm nói: ” Thái tử ca ca vừa mới uyển chuyển đề cập qua, ta sao có thể không rõ ? ”
Cố Duệ buồn bã đi an bài hậu sự của Thái tử. Minh Huy lo lắng nói: ” Thập Nhất ca cho tới bây giờ tính tình lười nhác nhàn rỗi, nay phải lo chính sự rối loạn, ta thật lo lắng hắn ứng phó không nổi. ”
Nguyên Thương lại quay đầu, từ trên xuống dưới đánh giá nàng.
Cố Nguyệt Mẫn không rõ, sẳng giọng: ” Nhìn cái gì ? ”
Nguyên Thương còn thật sự nói: ” Ta xem ngươi không giống muội muội của Giang Vương, mà giống như tỷ tỷ của hắn. ”
” Nói hưu nói vượn ! ” Cố Nguyệt Mẫn mày nhíu chặt cùng ưu sầu trong mắt hòa hoãn chút, thản nhiên nói: ” Chẳng lẽ ngươi thấy ta rất già ? ”
Nguyên Thương không biết nàng vì sao cười, nói: ” Ta không nói bậy ! Hắn đã mười sáu mười bảy tuổi, trong lịch sử ở tuổi này làm Hoàng đế nhiều đếm không xuể, hắn có Tể tướng, Trương Thái Phó còn có đại thần giúp đỡ, cái gì làm không được ? Ngươi không cần quan tâm loạn. Ta không phải nói ngươi tướng mạo, ta là nói tâm tính của ngươi. ”
Minh Huy Công chúa không khỏi thầm than người này không hiểu phong tình. Trước đó sao không thấy Phò mã thông minh, nghiêm túc này, bộ dáng ngốc nghếch hồ đồ, có chút đáng yêu đây ?
Minh Huy Công chúa gọi hạ nhân đến, hỏi thương thế của Cổ Nghiên. Người vừa được hỏi đi không bao lâu, Cổ Nghiên tự mình trở lại, cười chắp tay nói: ” Công chúa, thuộc hạ cũng không phải là người yếu đuối không thể ra gió, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, Phò mã dược vô cùng thần kỳ, nửa ngày đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ khoảng ba ngày sẽ không đáng ngại. ”
Minh Huy Công chúa nói: ” Ngươi đi tĩnh dưỡng đi ! Sáng mai triệu tập bọn thị vệ không bị thương, chúng ta đi Bắc thượng chi viện cô cô. ”
Cổ Nghiên ánh mắt sáng ngời, hắn chờ một ngày này đã lâu ! Xác thực mà nói, toàn bộ tướng sĩ Công chúa phủ đã đợi lâu lắm rồi !
” Công chúa, những lời này của người đủ khiến cho toàn bộ quý phủ tối nay khó có thể chợp mắt ! ”
Minh Huy Công chúa khẽ mỉm cười, nói: ” Các ngươi mặc kệ có bị thương hay không, đều nghỉ ngơi cho tốt ! ”
Cổ Nghiên chắp tay nói: ” Vâng ! ” Nói xong khẩn cấp đi tìm các huynh đệ. Vị đầu lĩnh thị vệ vô cùng trầm ổn này lại trở nên như thế.
Cố Duệ đi an bài hậu sự, Nguyên Thương cùng Công chúa quỳ gối bên di thể Thái tử. Cố Nguyệt Mẫn thần sắc hoảng hốt, tựa hồ nhớ đến chuyện trước kia. Nguyên Thương đối với vị Thái tử vừa qua đời này một chút đồng cảm cũng không có.
Trong cảm nhận của nàng, thế giới này chính là một cái thế giới tràn ngập tranh đấu, trải qua kiếp trước đã nói cho nàng biết, không đi tranh, cái gì cũng không có, đi tranh, có lẽ vẫn cái gì cũng không có. Cho nên chẳng những phải tranh, còn muốn dùng toàn lực đi tranh !
Thái tử này muốn làm một vị hiền quân nhân đức, lại muốn bảo hộ đệ muội vẹn toàn đôi bên, sao có thể được ? Hắn không làm được, đó là bởi vì hắn không dốc hết toàn lực, không có làm tốt, chỉ như vậy thôi ! Hắn thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do hắn. Đối với việc Thái tử chết, nàng không có chút nào thương tâm, trên đời này duy nhất khiến nàng quan tâm chính là Minh Huy Công chúa, những người khác, đã chết thì là đã chết !
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, ẩn ẩn còn có tiếng khóc. Nguyên Thương lạnh lùng nhìn phía ngoài cửa, nói: ” Ai lớn gan như vậy, dám đến quấy rầy Thái tử ? ”
Một cái tiểu thái giám tiến vào, hồi bẩm nói: ” Công chúa, Phò mã, là Trường Nhạc Công chúa ở ngoài điện khóc ! ”
Minh Huy còn không có phục hồi tinh thần lại, có chút mỏi mệt nói: ” Trường Nhạc sao lại ở chỗ này ? Đem nàng mang đến Phù Dung Viên của Đan Phi đi ! ”
Ngoài cửa bỗng nhiên một tiếng khóc kêu bén nhọn, nói: ” Minh Huy tỷ tỷ ! Minh Huy tỷ tỷ ! ”
Minh Huy rốt cục phản ứng lại, hỏi: ” Đã xảy ra chuyện gì ? ”
Tiểu thái giám nói: ” Chúng hộ vệ nói, Trường Nhạc Công chúa là muội muội của phản nghịch Sở vương, là gian tế của hoàng cung, còn nói là Sở vương giết Thái tử điện hạ, làm bị thương Công chúa Điện hạ, cho nên… ”
” Cho nên cái gì ? ” Đối mặt tiểu thái giám ấp a ấp úng, Minh Huy lơ đễnh, bình tĩnh hỏi.
Làm thái giám cùng cung nữ, có rất nhiều thứ phải học. Tỷ như ở phương diện trả lời vấn đề này có rất nhiều thứ phải để ý, cho dù ngươi không chút khẩn trương cũng không nói lắp, hồi bẩm loại chuyện này, cũng phải làm bộ như khó có thể mở miệng. Thử nghĩ, nếu là chuyện tình liên quan đến chủ tử, ngươi vẻ mặt thoải mái nói ra, chủ tử có thể cảm thấy nô tài này lớn mật vô lễ hay không ?
Tiểu thái giám nói: ” Cho nên, Hạ tướng quân muốn đem Trường Nhạc Công chúa giam lại. Trường Nhạc Công chúa nghe nói người ở chỗ này… ”
Nguyên Thương từng ở dưới tường cung đối với Sở vương nói qua, Minh Huy nếu có tổn thương, sẽ đối với Trường Nhạc Công chúa và Đan Phi bất lợi. Nàng nói như vậy, cũng nghĩ như vậy. Nếu Minh Huy xảy ra chuyện gì, chắc chắn đem toàn bộ thiên hạ quậy đến hỗn loạn không ngừng. Nàng là sát thủ đời sau cũng sẽ không quản người Hán hay là người Hung Nô, cho dù Đại Yến quốc bị diệt, người Hung Nô xuôi Nam, cùng nàng có quan hệ gì đâu ?
Minh Huy thở dài: ” Trường Nhạc mới có chín tuổi, cũng đừng làm khó nàng ! Sở vương phản loạn, một đứa nhỏ như nàng làm sao hiểu rõ ? ” Sở vương vì phòng ngừa bị lộ, căn bản không có đem nàng đưa đi, hoàn toàn không để ý sống chết của nàng. Cũng có lẽ, hắn cảm thấy, hoàng cung sẽ nhanh chóng bị hạ, không cần vì đi đón Trường Nhạc mà làm hỏng đại sự.
Nguyên Thương lại nói: ” Nàng là muội muội Sở vương, vì sao phải giúp đỡ nàng ? Ca ca nàng làm ngươi bị thương, liền bỏ qua cho nàng ? Không bằng đem nàng đi qua, nói đi tìm Sở vương, ta sẽ khiến nàng ở trên đường vô thanh vô tức biến mất ! ” Nguyên Thương đối với Sở vương động sát tâm, đừng nói là muội muội hắn, nữ nhi của hắn Nguyên Thương cũng sẽ không mềm lòng. Nếu không phải Đan Phi đã đi, nàng đầu tiên sẽ từ Đan Phi kia xuống tay trước.
Minh Huy Công chúa lòng bàn tay ấm áp đặt trên mu bàn tay của nàng, nói: ” Thập Tam, đừng lo lắng, ta đã không có việc gì. Vị Trường Nhạc Công chúa này, mới chín tuổi, ta… làm sao nhẫn tâm ? Nàng là một đứa nhỏ đáng yêu, sẽ không có tâm cơ gì, ngay cả hạ nhân cũng thích nàng. Nếu không, nàng sao có thể vượt qua lớp lớp ngăn trở để đến nơi này ? ”
Nguyên Thương đành phải gật đầu. Trong lòng nghĩ, vị Công chúa Điện hạ này, vẫn như cũ không đủ nhẫn tâm. Hoặc là do nàng đem sự tình nghĩ rất đơn giản, trừ bỏ giết người, không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để giải quyết.
Một lát sau, Cố Duệ mang theo các đại thần tiến đến cấp thái tử tiễn đưa, liệm nhập quan, nâng nhập linh đường. Huynh muội hai người, còn có chúng huynh đệ tỷ muội chưa thành niên trong hoàng cung đều quỳ xuống túc trực bên linh cữu Thái tử. Hai người thúc thúc già của Hoàng đế tiến đến chủ trì phúng viếng.
Đêm đến, nửa đêm nhóm tiểu Hoàng tử tiểu Hoàng nữ đang ngủ, Minh Huy phân phó người đem bọn họ ôm đi, Minh Huy Công chúa quỳ tròn suốt một đêm. Đến gần sáng, Minh Huy khóc mệt mỏi, cũng dựa vào Nguyên Thương ngủ thiếp đi.
Nguyên Thương nói khẽ với Cố Duệ bên cạnh: ” Giang Vương Điện hạ, đi càng sớm càng tốt, chúng ta ngày mai liền xuất phát đi ! ”
Cố Duệ nhẹ giọng nói: ” Ta để cho thị vệ của Thái tử ca ca cùng nhau hộ tống các ngươi đi Bắc thượng, ta sẽ không đi. ”
Nguyên Thương nhíu mày nói: ” Điện hạ muốn như thế nào ? ”
Cố Duệ kiên định nói: ” Tuy rằng Thái tử ca ca muốn ta không tranh, nhưng chỉ là không cùng Hoàng tử tranh đấu. Nếu ta là một Hoàng tử bình thường, phụ hoàng sao có thể vô duyên vô cớ lập ta ? Lần này cùng muội muội và ngươi, bình định phản loạn, xem như công thứ nhất. Ta muốn đi Hoàng Hà, hiệp trợ phụ hoàng đả bại Lữ đế, lập công thứ hai ! Ta muốn để cho Thái tử ca ca biết, hắn không còn, ta cũng có thể bảo vệ tiểu muội ! ”
Nguyên Thương cảm thấy người trong ngực hơi động, vạt áo lại có chút ướt át, thở dài: ” Điện hạ… ”
” Gọi ta Thập Nhất ca đi ! Ngươi so với Minh Huy nhỏ hơn nửa tuổi, coi như là muội muội của ta, lại là muội phu của ta. ” Cố Duệ nói, ” Ta xem, ngươi cùng cô cô ta rất giống. Từ lúc ta có trí nhớ, cô cô cùng mẫu hậu cảm tình đã vô cùng tốt. Khi đó, thiên hạ đại loạn, phụ hoàng cùng hoàng gia gia phụng bồi Tần đế đi Bắc cương chống đỡ Hung Nô, mẫu hậu tính tình ôn hòa, trong nhà có chút khinh thường nàng. Nhưng lúc cô cô ở nhà, toàn lực bảo vệ, đường huynh đường tỷ trong nhà, mặc kệ ngày thường bao nhiêu ương ngạnh, cũng không có người dám khi dễ huynh muội chúng ta. ”
Cố Duệ thở dài một tiếng, nói: ” Ta còn nhớ rõ, lúc mẫu hậu qua đời, cùng cô cô nói qua những lời này. ”
○○○○○○○○○○○○
Lúc Hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, dặn dò Hoàng đế. Khi sắp chết, sắc mặt đã tái nhợt vô sắc, nhưng vẫn như trước đẹp động lòng người.
Cố Thường Y đứng ở trong điện, mắt lạnh nhìn Thần Cơ Tử, sắc mặt u tối giống như muốn ăn hắn, Cố Thường Y võ nghệ bất phàm, một phen kéo lấy râu Thần Cơ Tử, Thần Cơ Tử bị ánh mắt nàng dọa, lại bị nàng cầm trụ, chỉ có thể ” Ôi ôi ” kêu đau: ” Ôi, xú nha đầu, ngươi làm gì ? Râu ! Râu của lão đạo râu rất quý giá ! ”
Cố Thường Y một tay bắt lấy chòm râu hắn, một tay rút ra trường kiếm để ở cổ hắn, trầm thấp thanh âm như là sư tử kiềm chế gào thét, cắn răng nói: ” Cứu nàng ! ”
Thần Cơ Tử ngửa đầu, chỉ hy vọng chòm râu dưới cằm có thể nới ra một chút, nói: ” Tiểu Công chúa của ta ! Lão đạo nếu có thể trị, có thể không trị sao ? Sinh lão bệnh tử là đạo trời ! Nàng nếu trúng độc, bị thương, lão đạo còn có thể giúp nàng sống lâu một chút, bệnh này của nàng, từ xưa không thể cứu, lão đạo có biện pháp gì ? ”
Cố Thường Y gắt gao nhìn thẳng hắn nói: ” Cứu không được Duyệt Dung, ta diệt Thần Y Môn của ngươi ! ” Nói xong lại lộ ra vẻ mặt khẩn cầu nói, ” Lão thần y, ngươi cứu nàng đi ! Chỉ cần ngươi có thể cứu nàng, chẳng sợ sống thêm vài ngày cũng được ! Ta thề, kiếp này giết hết người Hung Nô cho ngươi, chó gà cũng không tha ! ”
Thần Cơ Tử nói: ” Biện pháp kéo dài tuổi thọ từ trước nàng đã dùng hết, nàng thân thể đã suy yếu, không được không được ! ”
Cố Thường Y suy sụp buông bảo kiếm, bỗng nhiên lại lôi kéo áo hắn nói: ” Ta nghe nói nội công có thể kéo dài tuổi thọ, ta đem nội công truyền cho nàng được không ? ”
Thần Cơ Tử nói: ” Lão đạo đều nói qua một trăm lần ! Nàng thân thể đã suy yếu, ngươi cấp nàng nội lực, sẽ chỉ làm nàng chết nhanh hơn ! ”
Cố Thường Y ném bảo kiếm, suy sụp nhìn Túc Sa Duyệt Dung, bi thương ngay cả nước mắt đều chảy không ra, lẳng lặng nhìn người trên giường gầy yếu trắng nõn, cực kỳ bi thương.
Hoàng đế ngồi ở bên giường, vẫn gạt lệ. Túc Sa Duyệt Dung tay hướng về phía nàng nói: ” Thường Y, ngươi lại đây. ”
Cố Thường Y đi qua, quỳ gối bên giường, cầm lấy tay nàng.
” Duyệt Dung, ông trời bất công ! Toàn bộ người thiên hạ cũng không bằng nửa phần của ngươi, vì sao ngươi muốn đi sớm ? ” Cố Thường Y trên mặt kiên nghị hiện ra thần sắc nhu hòa, nói: ” Ta sẽ không cho ngươi bỏ lại ta, ta sẽ cùng ngươi đi ! Hoàng huynh tâm gánh thiên hạ, bồi không được ngươi, ta làm sao nhẫn tâm để ngươi cô đơn một mình ? ”
Hoàng đế kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn muội muội duy nhất của mình.
Túc Sa cười nhẹ, nói: ” Thường Y, hài tử ngốc này ! Ta dương thọ đã hết, liền ở trên cầu nại hà chờ các ngươi , cần gì phải vội vã đến ? Ngươi phải sống thật tốt ! ”
Cố Thường Y híp mắt, gắt gao giữ chặt tay nàng, nói: ” Túc Sa Duyệt Dung, ngươi là nữ tử lòng dạ độc ác nhất mà ta từng gặp ! Ngươi đối với ta thật tốt, lúc còn sống thì dằn dặt ta hơn hai mươi năm, tại sao lúc sắp chết, còn muốn tiếp tục để ta chịu đủ tra tấn ? ”
Túc Sa Duyệt Dung nhìn thoáng qua Hoàng đế bên giường, Hoàng đế cũng ôn nhu nhìn nàng. Than nhỏ một tiếng, Túc Sa Duyệt Dung nói: ” Ta đối với ngươi như thân muội muội. ”
Cố Thường Y cười lạnh nói: ” Những lời này, mấy năm nay ngươi đã nói rất nhiều lần. ” Cố Thường Y đưa lưng về phía Hoàng đế, nhìn Túc Sa Duyệt Dung, không tiếng động nói: Những lời này chỉ có thể lừa gạt hoàng huynh ta.
Túc Sa Duyệt Dung không tiếng động nở nụ cười, nói: ” Thường Y, ta nhờ ngươi một chuyện. ”
Cố Thường Y nói: ” Ta chuyện gì cũng không quản ! Ngươi đừng đem di chúc bắt ép ta sống trên đời này ! Ngươi có việc gì thì nhờ hoàng huynh, hắn miệng vàng lời ngọc, sẽ nhất ngôn cửu đỉnh. ”
Túc Sa Duyệt Dung như trước nói: ” Ngươi nhẫn tâm để hai hài tử chịu người khi nhục ? ”
Cố Thường Y hung hăng cắn răng, nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Mẫn bên cạnh, trong mắt do dự.
Cố Nguyệt Mẫn thấy Cố Thường Y vẻ mặt yêu thương, lập tức đi qua. Cố Thường Y cắn môi dưới, đau khổ lại không muốn xa rời, nói: ” Túc Sa Duyệt Dung, ngươi là nữ nhân giảo hoạt nhất thiên hạ ! ”
Túc Sa Duyệt Dung híp mắt mỉm cười, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói được một lời, chỉ đưa ngón tay ra, ở trong lòng bàn tay Cố Thường Y viết xuống vài từ, để cho nàng lệ như suối trào.
Một lát sau Cố Thường Y chợt thấy tay nàng buông lỏng, nhất thời tâm lạnh như băng.
Đại Yến quốc, Hoàng hậu hiền thục, thiện lương nhất qua đời, Hoàng đế đình triều nửa tháng, cả triều văn võ bi thương khóc lóc.
Nghe Cố Duệ nhớ lại, cùng với hiểu biết trước đó, Nguyên Thương có thể ở trong lòng hình dung đại khái hình dáng của vị Trưởng công chúa này. Huynh đệ hai người này, đối với chuyện cô cô cùng mẫu thân, kỳ thật trong lòng tựa như gương sáng. Nhưng mà, ở trong lòng bọn họ, từ nhỏ cô cô cùng mẫu thân đã yêu thương bọn họ, có thể so với phụ thân gặp mặt không mấy lần kia thân hơn nhiều lắm. Khó trách, Cố Nguyệt Mẫn biết nàng là nữ tử, nhưng không có một kiếm giết nàng, chỉ sợ bởi vì chính mình cùng Cố Thường Y kia có vài phần tương tự đi !
——————————–
P/S: Quà đây ♪~ ᕕ(ᐛ)ᕗ, cuối tuần vui vẻ !!!