Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Công Chúa Tha Mạng
  3. Chương 48 : TÌNH CÀNG SÂU CÀNG LO ĐƯỢC MẤT
Trước /118 Sau

[Dịch]Công Chúa Tha Mạng

Chương 48 : TÌNH CÀNG SÂU CÀNG LO ĐƯỢC MẤT

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tám người này, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đều rất quen thuộc, đúng là thị vệ trưởng cùng đầu lĩnh mà chính mình đã chọn.

Bốn người bên trái đại sảnh, là thị vệ trưởng và ba đầu lĩnh của phủ Công chúa, theo thứ tự là Cổ Nghiên, Trình Duyên, Lục Minh, Trương Hoa. Bốn người bên kia, là thị vệ trưởng của phủ Phò mã Mộ Sính, cùng với Phong Lão Nhị, Chu Đại Phong, Vương Hoài. Mộ Sính là một trong hai mươi ngự tiền cao thủ của Hoàng đế, sinh ra ở Mộ gia, Mộ lão gia tử cũng là thuộc hạ cũ của Triệu quốc công Tô Phong, bản thân hắn cũng coi như là người Tô môn, cho nên hai mươi cao thủ cùng lão binh đều nguyện ý nghe lệnh hắn. Nửa năm huấn luyện này, hắn trợ giúp Công chúa chủ trì, rất có uy vọng. Mặt khác, Chu Đại Phong cũng là ngự tiền cao thủ. Phong Lão Nhị cùng Vương Hoài xuất thân từ Tô binh.

Từ xa, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương nghe thấy âm thanh Chu Đại Phong: ” Ngươi xuất thân là ngự tiền, chúng ta chẳng lẽ không phải ? Đứng ở đây, ai không phải từng là ngự tiền, còn từng trong rừng đao Bắc cương lăn lộn. Đi Bắc Cương, địch nhân là Hung Nô, chúng ta phủ Phò mã đối với Bắc cương quen thuộc hơn nhiều so với các ngươi, đương nhiên phải để phủ Phò mã làm chủ. ”

” Lời này sai rồi ! ” Lục Minh không chút hoang mang nói, ” Lần này đi Bắc thượng không phải là đi đánh giặc, mà là hộ tống Công chúa đến doanh trại Trấn Bắc đại tướng quân của Trưởng Công chúa. Chuyện đánh giặc, đến doanh trại, tự có Trưởng Công chúa an bài. Trên đường đi, chủ yếu vẫn là bảo vệ Công chúa và Phò mã, chúng ta là hộ vệ của Công chúa, làm hộ vệ hoàng gia nhiều năm, các ngươi phần lớn đến từ trong quân, nửa năm trước vẫn còn là hán tử rong ruổi sa trường, đối với việc bảo hộ, so với chúng ta vẫn còn kém. ”

Trình Duyên đại hán mặt đen này vỗ thật mạnh trên vai Lục Minh một cái, cười hắc hắc nói: ” Lục tú tài, cũng là ngươi biết ăn nói ! ”

Vương Hoài nghe hắn hạ thấp lão binh Tô gia, lập tức châm chọc nói: ” Ồ, đã huấn luyện nửa năm, còn không biết ai thua ai đâu ! ”

Trình Duyên mặt đen lập tức hung tợn tới gần: ” Ngươi nói cái gì ? Có phải muốn cùng lão Trình ta so quyền cước một chút không ? ”

Vương Hoài bản lĩnh đều từ trong quân đội luyện ra cả, từng làm thân binh hộ vệ cho Tô Sách, cơ thể giống như sắt đá, không chút nào yếu thế nói: ” Như thế nào, muốn so chiêu ? ”

Lục Minh vội ngăn Trình Duyên lại. Nhao nhao nói không quan trọng, phủ Công chúa, phủ Phò mã đều là người một nhà. Nếu đánh nhau, sẽ phạm vào điều cấm kỵ nội đấu giữa hai phủ, dựa theo quy củ Công chúa đặt ra, đánh ba mươi trượng, muốn đi Bắc Cương cũng không có phần nữa.

Lão Trình cũng không phải đứa ngốc, tuy rằng hay nóng nảy, lại biết nặng nhẹ, Lục Minh cản lại, hắn liền thuận thế nhịn xuống.

Lục Minh nói: ” Mọi người, cũng nên theo thứ tự trước sau đi ? Theo ta biết, đến bây giờ, Phò mã gia cũng chưa đồng ý cho các ngươi đi Bắc thượng, vậy sao có thể tranh vị trí thống lĩnh ? ”

” Tại sao không thể ? Đi Bắc Cương, đương nhiên có phần chúng ta, Phò mã không có khả năng không mang theo chúng ta, các ngươi chỉ là nhận được lệnh từ Công chúa trước thôi ! Hành binh đánh trận là dựa vào bản lĩnh thật sự, chưa từng nghe nói qua cái gì thứ tự trước sau ! ” Phong Lão Nhị nói xong lấy cùi chỏ huých vào người Mộ Sính, nói: ” Mộ thủ lĩnh, sao ngươi không nói a ! ”

Mộ Sính cùng Cổ Nghiên ở đối diện giống nhau, lẳng lặng đứng không lên tiếng. Hai người đều là thị vệ trưởng đứng đầu phủ, đương nhiên sẽ không gào thét tranh giành.

Phong Lão Nhị ở phía sau đập hắn một cái, thấp giọng nói: ” Mộ thủ lĩnh, sao ngươi không nói lời nào ? Phủ Phò mã chúng ta không thể yếu thế hơn ! ”

Mộ Sính thản nhiên nói: ” Chờ Phò mã gia phán quyết đi ! ”

Phong Lão Nhị nói: ” Mặc kệ Phò mã gia phán quyết như thế nào, ngươi phải đem kiêu ngạo của đối phương đè xuống ! ”

Mộ Sính quay đầu trừng hắn, nói: ” Ta là thủ lĩnh, ta quyết định ! Ngươi cho rằng làm thị vệ trưởng đơn giản như vậy ? ”

” Đúng đúng ! Làm thị vệ trưởng quả thật rất khó ! ” Phong Lão Nhị vẻ mặt đồng ý gật đầu, ” Thủ lĩnh, để ngươi làm thủ lĩnh đúng là làm khó ngươi, không bằng ngươi thoái vị nhường cho người tài, để cho ta tới làm thị vệ trưởng đi ! ”

Mộ Sính lập tức một cước đem hắn đá văng trên đất, hung hăng ở trên người hắn đạp, ” Ta cho ngươi làm thị vệ trưởng ! Ta cho ngươi soán quyền ! Ta cho ngươi tiêu tan ý nghĩ muốn làm thị vệ trưởng ! ”

Phong Lão Nhị một phen nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ, nhưng Mộ Sính cũng không quan tâm, tiếp tục đánh.

Phong Lão Nhị xuất thân trinh sát, là một trong những lão binh láu cá cũng kiên nghị nhất. Vì để có được tình báo, hắn có thể một ngày không ăn không uống ở phụ cận địch doanh quan sát tình hình, nhưng một khi bị bắt, hắn lập tức khóc cha gọi nãi nãi [ bà nội ] cầu xin tha thứ, sau đó thừa dịp đối phương lơi lỏng chạy trốn. Người như vậy, ở đời sau, có thể bồi dưỡng thành nhân viên tình báo ưu tú.

Sáu người bên cạnh đều lui ra, miễn cho người vô tội bị vạ lây, sáu người vây quanh một chỗ, coi như hai người không tồn tại, tự mình thương nghị, giống như đã tập mãi thành thói quen.

Chu Đại Phong của phủ Phò mã mỉm cười nói: ” Ai làm thống lĩnh, do Phò mã định đoạt, chúng ta nói cũng không tính. ”

Lục tú tài cũng mỉm cười, nói: ” Phò mã nghe lời Công chúa, ai làm thống lĩnh, đương nhiên là Công chúa định đoạt. ”

Chu Đại Phong cười có thâm ý khác, nói: ” Cũng không nhất định là vậy. Công chúa tuy rằng cao quý, nhưng dưới màn phù dung * cũng không biết ai định đoạt ! ”

———————–

( * ) Dưới màn phù dung: Chỉ chuyện chăn gối, xuất xứ từ câu thơ: Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu ( Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân ).

___Trong bài Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị. ___

———————–

Lục Minh phản kích nói: ” Trong kinh thành ai không biết Phò mã sợ vợ, vì Công chúa tự mình xuống bếp. ”

Chu Đại Phong còn muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh.

” Công chúa Điện hạ ! ”

” Phò mã gia ! ”

” Gia ! ”

Mộ Sính dừng lại quyền cước, Phong Lão Nhị cũng trở mình đứng lên, vẻ mặt chính trực, một chút cũng không nhìn ra là người vừa rồi nói lời tục tĩu. Tám người quy củ khom mình hành lễ. Quy củ của phủ Công chúa cùng phủ Phò mã đều do Cố Nguyệt Mẫn định ra, lấy quân quy trị gia, không chút qua loa, nếu không, hơn hai trăm thị vệ cùng năm trăm Thành vệ binh làm sao ngăn được công kích của ba ngàn binh mã Sở vương ở cửa cung ?

Nguyên Thương mặt lạnh, cùng Công chúa Điện hạ ý cười trong suốt bên cạnh vô cùng đối lập. Nguyên Thương vừa mới phá thân, lần đầu đã miệt mài quá độ, hiện tại cả người đau nhức, có thể không mặt lạnh sao ? Còn có trên cánh tay, vị Công chúa Điện hạ này cầm tinh con chó mà, dấu răng trên cánh tay này có trị tốt cũng sẽ lưu lại vết tích suốt đời.

” Đi chuẩn bị một chút, hôm nay xuất phát đi Bắc thượng. ”

Tuy rằng bốn người biết hơn phân nửa không có vấn đề – Công chúa đi Bắc thượng, Phò mã nào có đạo lý không đi theo hộ tống ? Nhưng chân chính nghe thấy mệnh lệnh, bốn người vẫn là vẻ mặt kinh hỉ đáp: ” Vâng ! ”

” Đúng rồi ! ” Nguyên Thương nói, ” Ta giao cho các ngươi những thứ như, mai phục ám sát thích hợp, sa trường chỉ huy, Cổ Nghiên đã theo Công chúa học qua, biết được nhiều hơn một chút, liền để hắn thống lĩnh. Thị vệ phủ Phò mã và phủ Công chúa đều tập hợp ở phủ Công chúa chuẩn bị nhân mã, lập tức xuất phát ! ”

Cổ Nghiên không gợn sóng không sợ hãi chắp tay nói: ” Vâng ! ” Mộ Sính cũng không nhiều lời, mang theo ba người vội trở về báo tin tức.

Nửa canh giờ sau, đại môn của phủ Phò mã Công chúa đóng lại, thị vệ hai phủ thân đeo vũ khí, tinh thần phấn chấn, tất cả mọi người đều đã trải qua sinh tử chi chiến, sát khí tận trời.

Đợi nửa ngày, bọn thị vệ chỉ thấy có hai công tử thiếu niên đi ra cửa. Một người quen thuộc là Phò mã gia, còn người kia… thì ra là Công chúa. Công chúa xuất môn, vì để thuận tiện, cũng mặc nam trang. Hậu duệ hoàng tộc, khí phách bất phàm, trường bào trắng viền kim sắc, mão bạc ngọc trai, phối với thanh kiếm nhìn không có gì đặc biệt, đây là đoạn bảo kiếm bị gãy lưỡi mà Trưởng công chúa Cố Thường Y tặng cho nàng. Có thuật hóa trang của Nguyên Thương, người bình thường nhìn không ra nàng là nữ tử.

Nguyên Thương trên lưng đeo kiếm thích khách, bên hông là trường đao rộng khoảng hai ba ngón tay, mô phỏng theo Đường đao. Thế giới này chưa có Đường đao, là Nguyên Thương cùng thần y lăn lộn trong giang hồ tìm được một môn phái chế đao, dựa vào giao tình với Thần Cơ Tử liền lừa gạt được thanh bảo đao này, được chế tạo từ huyền thiết, độc nhất vô nhị. Nguyên Thương tinh thông cách thức ám sát, bình thường dùng là kiếm thích khách, uy lực của thanh đao này còn chưa thể hiện qua. Lần này đi Bắc thượng, vừa lúc dùng tới.

Kiếp trước thanh Đường đao của đại tỷ, giá trị trăm ngàn đô la mỹ, là thanh đao cứng rắn sắc bén nhất của kiếp trước, gọi là ‘ Minh Hồng ‘, ý là thiên nga khinh minh, nhất phi trùng thiên ngạo thị thiên hạ [ thiên nga nhẹ nhàng, một bước bay vọt lên trời, ngạo nghễ nhìn thiên hạ ]. Thanh đao này của Nguyên Thương, xuất phát từ đại sư đúc đao đệ nhất thiên hạ, kết hợp với một ít phương pháp chế tạo trong trí nhớ của Nguyên Thương, đây là thanh đao cứng cỏi sắc bén nhất ở thế giới này, gặp người giết người, gặp thần giết thần, bởi vì khi đúc cần lôi điện rèn thành, vì thế Nguyên Thương gọi nó là ‘ Kinh Lôi ‘.

Hai người đi ra, còn chưa tuyên bố khởi hành, phía sau đại môn một thân ảnh nhỏ chạy ra, phía sau là nha hoàn, người hầu gọi: ” Tiểu quận chúa ! ” Tô Hinh là trưởng nữ của Cố Nguyệt Mẫn, có lẽ Hoàng đế bệ hạ nhìn Nguyên Thương thân thể nhỏ yếu cũng ‘ sinh ‘ không được, Tô Hinh về sau coi như là trưởng nữ, vì thế lúc Nguyên Thương không có đây, đã phong Tô Hinh làm Quận chúa. Tô Hinh còn chưa lớn, đã có bổng lộc, đất phong cùng trang viên được ngự ban.

” Phụ thân, mẫu thân ! ” Bé nắm lấy gấu quần của Cố Nguyệt Mẫn không buông.

Nguyên Thương đối với nhi nữ càng ngày càng hoạt bát này đau đầu vô cùng. Lúc trước thấy nàng an tĩnh, nhu thuận mới cứu về, kết quả không nghĩ tới so với lúc trước một chút cũng không giống, ngược lại lanh lợi hết sức y như bản sao Cố Nguyệt Mẫn. Sớm biết phiền phức như vậy lúc đó nên để nàng tại sơn trang không quan tâm tới.

Nguyên Thương hừ một tiếng, trừng mắt liếc nàng một cái. Tô Hinh run run một chút, vẫn như cũ nắm lấy gấu quần Cố Nguyệt Mẫn không buông tay, có chút sợ hãi cong môi gọi: ” Mẫu thân… ”

Cố Nguyệt Mẫn khom mình, nắm tay nàng, ôn nhu nói: ” Tâm nhi ngoan, phụ thân và mẫu thân phải ra ngoài làm việc, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ, theo Trúc di cùng Ấm thúc đọc sách, luyện võ. ”

Tô Hinh hai mắt rưng rưng, nói: ” Phụ thân cùng mẫu thân đừng đi. ”

Cố Nguyệt Mẫn sờ mặt nàng, nói: ” Phụ thân mẫu thân có chuyện quan trọng phải xuất môn, ngươi ngoan ngoãn đọc sách, tập võ, chờ phụ thân mẫu thân trở về. ”

Tô Hinh nghe thấy Cố Nguyệt Mẫn nói chuyện dịu dàng, ánh mắt yêu thương trìu mến, ngược lại khóc lên, nói: ” Phụ thân phải đi, có phải bởi vì Tâm nhi không có cao tới thềm cửa sổ không ? ”

Cố Nguyệt Mẫn nghe lời này, nhịn không được trong lòng đau xót.

Nửa năm trước, Nguyên Thương rời đi, nàng hỏi Nguyên Thương khi nào thì trở về, Cố Nguyệt Mẫn nói, chờ nàng cao đến thềm cửa sổ, Nguyên Thương sẽ về. Cố Nguyệt Mẫn khi đó còn không biết Nguyên Thương là nữ tử, nghĩ rằng Nguyên Thương bởi vì nghe thấy lời nói của nàng và Trần thần y nên nản lòng thoái chí một lòng muốn thoát đi, đi rồi hẳn sẽ không trở lại, chờ đến khi Tô Hinh cao đến thềm cửa sổ có lẽ cũng đã sáu bảy tuổi, có thể hiểu được Nguyên Thương sẽ không trở về, sẽ không hỏi lại vấn đề này. Không ngờ Tô Hinh lại nhớ rõ ràng như vậy.

Tiểu hài tử trí nhớ rất tốt, hơn nữa trong thế giới đứa nhỏ, sự vật rất đơn giản, chuyện tiếp xúc cũng rất ít, đối với bọn chúng chuyện gì trọng yếu sẽ nhớ đặc biệt rõ ràng, đặc biệt lâu dài.

Cố Nguyệt Mẫn tuy tâm cơ thâm trầm, quyền mưu quyết đoán không do dự, nhưng ở chuyện tư tình nhi nữ, dù sao vẫn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tuổi mới biết yêu, dễ dàng động tình, nếu không cũng sẽ không dễ dàng đối với Nguyên Thương tình cảm sâu đậm như vậy. Các nàng nếu gặp nhau ở mười năm sau, khi phát sinh chuyện ở Bạch Mã Tự, Cố Nguyệt Mẫn nhất định sẽ không chút do dự giết Nguyên Thương, Nguyên Thương cũng sẽ không vì kìm lòng không đặng nhảy sông trở về.

Cố Nguyệt Mẫn nhìn Tô Hinh vẻ mặt như bị vứt bỏ, không đành lòng, nhất thời vị Công chúa cơ trí lại có chút luống cuống, quay đầu nhìn Nguyên Thương.

Nguyên Thương thấy Tô Hinh mặt đầy nước mắt, thản nhiên nói: ” Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì ? ” Nhớ ban đầu, khi nàng lớn như vầy, đã bắt đầu ở doanh sát thủ nhận huấn luyện tàn khốc, làm sao còn khóc nháo ? Thậm chí còn trăm phương nghìn kế lấy lòng huấn luyện viên để có cơm ăn. Nàng nhìn Tô Hinh, gằn từng chữ nói: ” Người ta nói lệ của nam nhi không dễ rơi, ngươi nếu là nữ nhi của ta, thì phải so với nam nhi còn kiên cường hơn, vì chút việc nhỏ, sao lại rơi lệ ? ”

Tô Hinh đối với lời nàng nói không phải hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được bảy tám phần, biết Nguyên Thương không thích nàng khóc nháo. Nhưng tiểu hài tử khóc không thể một chốc là ngưng được ? Nên nhỏ giọng nức nở.

Cố Nguyệt Mẫn đem Tô Hinh ôm vào trong ngực, liếc mắt trách cứ nhìn Nguyên Thương. Nguyên Thương tiến lên một bước, chỉ vào một gốc cây đại thụ bên đường nói: ” Ngươi đọc sách tập võ thật tốt, chờ ta trở lại sẽ kiểm tra [ Ngôn Ký ] của ngươi. Nếu ngươi có thể chém đứt cây đại thụ kia, chúng ta lần sau sẽ mang ngươi xuất môn. ”

Tô Hinh ánh mắt sáng lên một chút, nói: ” Thật sự ? ”

Nguyên Thương gật đầu.

Tô Hinh lập tức hướng phía sau hô: ” Vĩnh Đình ! ”

Một nữ hài tử mười một mười hai tuổi từ phía sau chạy lên, trong tay cầm một thanh bảo kiếm điêu khắc bằng vàng, đúng là một thanh kiếm tốt trong kho vũ khí của Cố Nguyệt Mẫn. Nguyên Thương từng đi vào kho vũ khí của Cố Nguyệt Mẫn mấy lần, mỗi một kiện binh khí đều nhớ rõ ràng.

Tô Hinh chỉ vào cái cây Nguyên Thương nói, nói: ” Ngươi chém nó cho ta ! ”

Nữ hài tử gọi là Vĩnh Đình nói: ” Vâng, Quận chúa ! ” Sau đó cầm bảo kiếm vọt tới. Nguyên Thương kỳ quái nhìn Tô Hinh. Cố Nguyệt Mẫn nói: ” Đó là thư đồng của Tâm nhi. ”

Trong khi đó Vĩnh Đình rút kiếm, một kiếm chém về phía trước, mũi kiếm xuyên vào một phần ba đại thụ thì bị kẹp lấy, Vĩnh Đình hai tay rút ra, lại chém xuống kiếm thứ hai, kiếm thứ hai lại chém vào sâu thêm một chút, tiếp tục rút ra, lặp lại năm sáu lần như thế, cuối cùng cũng chém đứt đại thụ. Thanh bảo kiếm hoàng gia này, giá trị ngàn kim, vậy mà lại trở thành đao chặt cây.

Tô Hinh ngửa đầu, vui vẻ nói: “Phụ thân, đại thụ con đã chém đứt. ”

Nguyên Thương từ lúc thấy nàng gọi Vĩnh Đình ra liền biết nàng giở trò, nhưng cũng không ngăn cản, chờ nàng cho rằng đã hoàn thành, lúc này mới lên tiếng: ” Ta là bảo ngươi tự mình chặt đứt, người khác ai cũng không được ! ”

Tô Hinh vội la lên: ” Vì sao không được ? Nàng là thư đồng của con ! Con đi chỗ nào, nàng đi chỗ đó, đời này đều đi theo con. ”

Nguyên Thương lạnh lùng nói: ” Ta khảo giáo ngươi nàng có thể thay thế sao ? Hoàng gia gia khảo giáo ngươi nàng cũng có thể thay sao ? Nàng có thể thay ngươi làm Quận chúa sao ? ”

Tô Hinh từ nhỏ thông tuệ, tự cho là có vài phần khôn vặt, thêm nữa được phong là Quận chúa, nửa năm qua dần dần dưỡng thành bệnh Quận chúa, nhìn nàng đối với thư đồng vênh mặt hất hàm sai khiến thì biết. Nguyên Thương là muốn áp chế khôn vặt của nàng. Đây cũng là vì tốt cho nàng, hoàng thành là nơi nguy hiểm, còn nhỏ thì không có gì, lớn thêm vài tuổi, ai dám chắc sẽ không đưa đến họa sát thân.

Mấy câu nói xong làm Tô Hinh sửng sốt. Tô Hinh không phải là Quận chúa chân chính, nàng biết, toàn bộ hạ nhân của phủ cũng đều biết, tuy rằng phủ Công chúa quy củ nghiêm ngặt, hạ nhân không dám nói huyên thuyên, nhưng Tô Hinh là một đứa nhỏ sâu sắc, ánh mắt người bên ngoài cũng làm cho nàng hiểu được chút ít. Cho nên một câu cuối cùng của Nguyên Thương, nói đến chỗ đau của nàng – nếu Nguyên Thương có thể nhặt nàng về, cũng có thể ném nàng đi, nàng dù sao cũng không phải là con ruột của Nguyên Thương.

Cố Nguyệt Mẫn là một người tinh tế, thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hinh thoáng chốc trắng bệch, lập tức hiểu được tại sao, ôm Tô Hinh an ủi nói: ” Phụ thân không phải không thích ngươi, chỉ là hy vọng ngươi kiên cường hơn, muốn ngươi về sau mọi chuyện không cần ỷ lại vào người khác. ”

Tiểu quận chúa ngoan ngoãn gật đầu, tinh thần cũng không còn như trước.

Cố Nguyệt Mẫn lại nhìn Nguyên Thương, Nguyên Thương nghĩ mình ngữ khí quá nặng, dọa sợ Tô Hinh, liền mềm giọng nói: ” Mặc di vài ngày nữa sẽ trở về với ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ chúng ta mang lễ vật về cho ngươi. Nếu bản thân có thể chém đứt cây đại thụ như vậy, về sau đi đâu đều mang theo ngươi. ”

Tô Hinh thất hồn lạc phách gật đầu, nhìn Nguyên Thương và Cố Nguyệt Mẫn lên ngựa rời đi. Vĩnh Đình đẩy nha hoàn người hầu vây quanh Tô Hinh ra đến gần bên nàng, hỏi: ” Quận chúa, là nô tỳ làm không tốt sao ? ”

Tô Hinh mắt đỏ hồng lắc đầu, đối với Vĩnh Đình cùng nhóm nữ đồng tuổi không chênh lệch lắm nói: ” Các ngươi về sau đừng gọi ta là Quận chúa, gọi ta là Tô Hinh hay Tâm nhi đều được. ” Nàng đối với những lời Nguyên Thương nói lòng vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn thương tâm thầm nghĩ: Ta là đứa nhỏ được nhặt về, tính là Quận chúa cái gì chứ ?

Xa xa Cố Nguyệt Mẫn nói: ” Phò mã, ngươi làm tổn thương lòng nàng. ”

Nguyên Thương lại lắc đầu nói: ” Thế giới này không thích hợp với người ngây thơ. Có thứ, vốn không thuộc về mình, chỉ có tranh đoạt chém giết, mới có thể có được, nếu không, chỉ có hai bàn tay trắng… Giá ! ” Nói xong kẹp bụng ngựa, phóng ngựa về phía trước.

Cố Nguyệt Mẫn trong lòng đau xót.

Nguyên Thương nói câu đó, không giống như đang nói Tô Hinh, ngược lại như nói chính nàng. Chẳng lẽ, nàng đối với những thứ mình có, cũng lo được lo mất như vậy ? Đêm qua nàng ở trên giường điên cuồng như vậy, lại chết cũng không kêu ra tiếng, thậm chí giống như cấp bách muốn hiến thân, có phải hay không bởi vì, trong lòng nàng vẫn lo lắng mất đi mình, mất đi thứ hiện tại có được ?

Thập Tam, rõ ràng ở dưới ánh mặt trời ngươi tự tin như thế, mạnh mẽ như thế, vì sao trong đêm tối lại trở nên lo được lo mất như vậy ?

——————————–

P/S: Tô Hinh tội nghiệp quá, càng sâu sắc, càng hiểu chuyện, càng dễ tổn thương !!!! ~ o ~

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luyện Dục

Copyright © 2022 - MTruyện.net