Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng 303 ở lầu ba là phòng bệnh cá nhân nên trong phòng chỉ đặt một chiếc giường bệnh, một cái bàn, trước giường có ti vi, bên cạnh cửa là một giá gỗ, thau rửa mặt được đặt ở đây. Tuy bố trí ngăn nắp sạch sẽ nhưng quả thật có hơi đơn điệu đến phát chán. Cả phòng bệnh, từ trên tường xuống dưới sàn, đến giường nệm và chăn gối, toàn bộ chỉ mang một màu trắng toát. Ở lâu tại một nơi như thế này thì cho dù là người mạnh khỏe cũng phải phát điên.
Lúc tiếng trực thăng ầm ĩ ở bên ngoài cửa sổ vang lên, Elle Vân đang tựa đầu vào giường xem một chương trình ẩm thực trên tivi một cách nhàm chán.
“Cái gì mà ồn quá vậy?” Nghe tiếng động lớn, Elle Vân không nhịn được tò mò mà nghểnh cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tiếc là không thấy được thứ gì, điều này khiến nàng cực kỳ bực bội, cơn tức lại càng tăng khi nhìn thấy chân trái đang bị thương. Chỉ thấy Elle Vân lầm bầm nói: “Tiểu Văn chết tiệt, đều là tại ngươi cả. Tại sao giờ này vẫn còn chưa đến chứ?”
Vừa mới than ngắn thở dài, tiếng động bên ngoài cửa sổ lại càng thêm ầm ĩ, hình như còn kèm theo tiếng kêu kinh ngạc của rất nhiều người nữa.
Bản tính Elle Vân rất thích náo nhiệt, nghe động tĩnh lớn như vậy, sao có thể ngồi yên cho được. Nàng trượt xuống giường, co cái chân đang bị thương lên rồi nhảy lò cò tới cửa sổ.
“Ai da, sao ngươi lại xuống giường rồi.” Đột nhiên có tiếng nói kinh ngạc vang lên ở ngoài cửa.
Một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi bước vào, gã cao tầm một mét tám, trên người một bộ âu phục phẳng phiu, mặt mày thanh tú, đeo một cặp kính mát, thoạt nhìn có vẻ hào hoa phong nhã. Mặc dù người này khá cao to nhưng vẻ ngoài không hề thô kệch. Elle Vân vừa quay đầu nhìn, bấy giờ liền xấu hổ, nàng cúi đầu nói: “Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ đến vậy, ta muốn ra ngoài xem thử một chút.”
“À, bên ngoài có một chiếc trực thăng không biết từ đâu bay tới, nghe nói còn có người nhảy từ trên đó xuống nữa.” Thanh niên vừa nói vừa đi tới đứng sóng vai với Elle Vân: “Người kia chạy về phía phòng khám rồi, có lẽ là một vị đại gia nào đó cần xem bệnh gấp.”
“Đi trực thăng đến khám bệnh?” Elle Vân bĩu môi: “Thằng cha đại gia này quá khoe khoang rồi.”
“Đừng nhìn nữa, lên giường nghỉ ngơi đi.” Thanh niên tỏ ra quan tâm, nói tiếp: “Giờ cũng đã quá nửa đêm rồi, bạn trai của ngươi sẽ đến không kịp đâu.”
Elle Vân hừ một tiếng, trong lòng thì thầm nghĩ: “Hứ, hắn dám không tới à.” Nàng vừa nghĩ vừa xoay người về giường. Nhưng vì phân tâm nên Elle Vân quên chân mình đang bị thương, kết quả là chân trái lại chạm đất, tức thì đau đến mức phải kêu cha gọi mẹ, theo đó thân thể cũng loạng quạng muốn ngã. Thanh niên kia vậy mà thật nhanh mắt, lập tức nắm tay Elle Vân rồi kéo nàng vào trong ngực.
Lại nói về Ung Bác Văn, hắn dùng tốc độ của vận động viên điền kinh chạy một mạch lên lầu ba, đến lúc đã đứng trước cửa phòng bệnh số 303 thì đập vào mắt hắn là màn: Ngoài trời tối đen, sương mù phiêu đãng, bên cửa sổ, một thanh niên cao to anh tuấn đang ôm ấp một người con gái xinh đẹp, gương mặt nàng hơi đỏ bừng, tựa như xấu hổ, mà nam nhân thì đang nhìn chăm chú vào mắt nàng, ánh mắt có hơi xa xăm, suy tưởng…
Cái này thực sự là một cảnh tượng ấm áp, lãng mạn thường xuất hiện trong những vở kịch máu chó trên hình. Chỉ là trong mắt Ung Bác Văn thì chẳng chút lãng mạn nào, mà thay vào đó trong lòng chợt cảm thấy chua chua, như là có ai đó không cẩn thận làm đổ một bình dấm vào miệng hắn vậy.
Trời ạ, một tên xa lạ ở đâu lại xuất hiện rồi ôm ấp bạn gái của người khác vậy? Ung Bác Văn đứng ở cửa ngơ ngác một lúc, không biết mình phải làm gì cho phải.
Nộ khí xung thiên, đạp cửa xông vào, một tay cướp bạn gái về, một bên chất vấn hai người bọn họ? Hình như có hơi thái quá, đây cũng không phải là đi bắt gian phu dâm phụ gì...
Hay là, bình tĩnh gõ cửa rồi thật bình tĩnh hỏi xem bọn họ đang làm chuyện gì? Không được, lấy tâm lý kích động xen lẫn đau đớn của Ung Bác Văn, thật không dám bảo đảm trong lời nói còn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, để cho bọn họ bị giật mình, sau đó trốn sang một bên, giả bộ như không biết gì, như vậy hai bên liền tránh được một hồi bối rối? Cái này dường như là một chủ ý không tồi.
Ung Bác Văn suy nghĩ nhập thần, thậm chí cũng không để ý đến cánh cửa khép hờ của phòng bệnh đang chậm rãi mở ra.
“Cho dù giúp đỡ, cũng không cần phải kéo vào trong lòng chứ.” Elle Vân không đoán được tại sao đối phương lại làm ra cử động thân mật như vậy, trong lòng tuy hơi bất mãn, nhưng lại cân nhắc đến ý tốt của đối phương nên cũng không thể nói gã cố ý nhân cơ hội để sàm sỡ. Chỉ là trong lúc gã đang ngơ ngẩn, Elle Vân liền nhẹ nhàng giãy dụa. Nhưng ánh mắt của thanh niên đó vẫn cứ xa xăm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hệt như người mất hồn vậy, không hề chú ý giai nhân đang muốn thoát khỏi vòng tay của mình.
“Phanh” một tiếng động vang lên khiến ba người trong phòng lẫn ngoài phòng tỉnh lại. Đó chính là tiếng động do cánh cửa đụng vào bức tường.
Ba người khôi phục tinh thần, nhờ âm thanh này, ba ánh mắt liền tụ lại một chỗ.
Người thanh niên hơi sửng sốt, Ung Bác Văn thì lại mang ánh mắt sắc lạnh.
“A.” Elle Vân thở ra một hơi, giẫy mạnh khỏi vòng tay người thanh niên, lò cò nhảy tới phía Ung Bác Văn, bộ dạng gấp gáp. Cũng vì nhảy quá nhanh, làm cho thân hình mất cân bằng, té nhào tới trước.
Người thanh niên cất bước, đinh ôm người đẹp sắp ngã vào trong lòng. Nhưng Ung Bác Văn chắc chắn sẽ không cho gã có cơ hội. Bất chấp ba lô đang cầm trong tay sẽ rơi xuống đất, Ung Bác Văn phóng một bước đã đến bên cạnh Elle Vân, hai tay kéo nàng vào trong lòng.
Elle Vân chưa hết hoảng sợ, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhìn vào mắt bạn trai tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lại vì khẩn trương mà thở gấp đến độ không nói được thành lời.
Hơi thở ấm áp của giai nhân mang theo hương vị ngọt ngào lướt qua mặt Ung Bác Văn cũng khiến hắn ngây ngất tâm hồn, nhìn vào đôi mắt đen long lanh của nàng đang mở to, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một suy nghĩ: “Cho dù nàng giải thích chuyện vừa rồi như thế nào thì ta đều tin nàng, tuyệt đối không hỏi lại.”
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, Elle Vân đã thở đều lại, vừa ôm cổ hắn nàng vừa hung hăng kêu lên: “Sao bây giờ mới tới, định cho ta chết đói à?”
Ầy… Cái này cũng là bình thường, nếu nàng vội vội vàng vàng giải thích việc kia thì mới giống như là có vấn đề. Nghe được tiếng hét này, Ung Bác Văn đem bao nhiêu hoài nghi vứt ra sau đầu. Bấy giờ, hắn lại cảm thấy xấu hổ vì đã hoài nghi nàng nhưng đối với việc bị trách móc cũng không thể không bào chữa: “Bốn tiếng đồng hồ, còn nói ta tới muộn, vì để tới kịp ta phải mượn cả trực thăng của đoàn làm phim để tới đây đó nha.”
Ung Bác Văn vừa nói vừa bế Elle Vân, rồi đặt nàng lên trên giường bệnh. Sau đó, hắn đưa bao cánh gà nướng vẫn mang theo trên tay cho nàng. Ung Bác Văn thật không dám đem cánh gà bỏ vào ba lô, thứ nhất là vì trong đó có nhiều thứ, hắn sợ có đồ vật gì làm dính bẩn. Thứ hai, nếu để Elle Vân thấy những thứ công cụ tróc quỷ của hắn thì sẽ rất phiền phức.
“Ta cho ngươi bốn tiếng đồng hồ, chẳng lẽ ngươi không thể tới sớm hơn sao? Vậy ra cái trực thăng kia là chở ngươi tới. Đã quá nửa đêm rồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ người khác tố cáo ngươi quấy nhiễu nhân dân à?” Giọng Elle Vân đã dịu dàng hơn một chút, lại đem bao cánh gà đưa lại cho hắn: “Mở ra dùm ta, đúng rồi…”
Bỗng nhiên, nàng lại nhìn Ung Bác Văn với vẻ hoài nghi: “Sao ngươi lại bẩn như vậy, không phải là mới vừa lăn lộn dưới đất đó chứ?”
Lăn lộn dưới đất cũng nhẹ rồi, đánh một trận ở Phí gia, trên thân thể sao có lại không bị bẩn. Chỉ là lời này Ung Bác Văn cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể giải thích: “Lúc ở chỗ đoàn làm phim, ta làm mẫu cho bọn họ một ít động tác, không cẩn thận bị té thôi.”
“Cố vấn Đạo thuật mà còn phải làm động tác mẫu nữa à?” Elle Vân tỏ rõ vẻ nghi ngờ.
“Khụ, khụ…”
Người thanh niên bị hai người bỏ lơ, đến lúc này mới chịu không nổi mà phải ho khan hai tiếng, nhắc cho hai người nhớ sự tồn tại của mình.
Elle Vân chợt để ý đến thiếu sót của mình. Thì ra nàng đã ngang nhiên đem một người sống quên đi mất, bấy giờ mới cảm thấy xấu hổ, giới thiệu: “Tiểu Văn, để ta giới thiệu với ngươi, đây là Vương Ước Hàn, cháu trai của bác Vương ở đầu phố. Lúc ta bị ngất đi, chính hắn đưa ta tới bệnh viện.”
Ung Bác Văn đã từng nghe nói tới Vương tiên sinh này, hơn nữa lại có ấn tượng không tốt về hắn nên chỉ chào hỏi qua loa: “Chào Vương tiên sinh, lần này cảm ơn ngươi rồi.”
Hắn vừa đưa tay chào hỏi, vừa tỉ mỉ quan sát vị Vương Ước Hàn này.
“Ồ, so với ta thì cao to hơn một ít, đẹp trai hơn một ít, y phục đều là hàng hiệu, xem ra cũng rất có tiền. Chỉ là, đàn ông trưởng thành thì đeo nhẫn làm gì? Đã vậy còn là nhẫn đầu chó, thật không có mắt thẩm mỹ…”
Ung Bác Văn càng so sánh càng cảm thấy nhụt chí, so với đối phương, hắn mới nhận ra mình thua kém người ta một thứ một chút. Loại nhận thức này quả thật làm trong lòng Ung Bác Văn cảm thấy khó chịu, đành phải miễn cưỡng tìm khuyết điểm của đối phương để mà an ủi chính mình.
“không cần khách khí, đây cũng là chuyện ta nên làm.” Vương Ước Hàn nói: “Dù sao ta với Tiểu Vân đã quen biết lâu rồi.”
“À...” Ung Bác Văn cố ý kéo dài câu nói, rồi liếc mắt nhìn Elle Vân, trong mắt rõ ràng có ý hỏi: “Sao ta lại chưa từng nghe ngươi nói quen biết người này.”
Elle Vân chớp chớp mắt, ý nói: “Cũng chỉ biết sơ sơ, không thân.”
Ung Bác Văn không tin, kết quả là bị nàng nhéo một cái, ánh mắt đầy đe dọa: “Ngươi dám không tin ta, xem chút nữa ta thu thập ngươi.”
Vương Ước Hàn thấy hai người đầu mày cuối mắt, tự nhiên biết rõ hai người là đang thông qua phương thức này để tiến hành trao đổi thông tin. Hai người này không cần nói liền có thể để đối phương hiểu rõ của mình, loại tâm ý tương thông này quả thật khiến Vương Ước Hàn cảm thấy mình dư thừa mười phần, gã liền lập tức ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu như đã không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước.”
“A, đã phải đi sao, hay ngồi lại nói chuyện một chút đã.” Tuy Elle Vân nói như vậy nhưng trong giọng nói lại chẳng có một chút thành ý nào, đã vậy lại còn mang vẻ mừng rỡ nữa chứ.
Ung Bác Văn lại dứt khoát đứng lên nói: “Cứ đi thong thả, xuống lầu cũng phải cẩn thận một chút, đèn ở cầu thang bị hỏng rồi. Trời đêm hơi khó nhìn đường đó nha.”
Hắn nói xong những lời này, Vương Ước Hàn còn có cách nào ở lại đây?
Vương Ước Hàn lắc đầu mỉm cười, cũng rất có phong độ mà không tính toán với thái độ của hai người: “Hai người chậm rãi nói chuyện nhé, không cần tiễn.”
Nói xong liền ra ngoài. Ung Bác Văn cũng không muốn tiễn, nhưng Elle Vân lại đẩy hắn một cái làm hắn đành phải đứng lên, rảo bước theo sau.
Vương Ước Hàn vừa ra khỏi cửa, Ung Bác Văn mới thấy ba lô của mình còn nằm dưới đất. Bấy giờ hắn liền vội vàng nhặt lên Chỉ là khi vừa đưa tay ra, động tác của Ung Bác Văn đột ngột sững lại.