Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết từ khi nào lại có một thêm người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng Ung Bác Văn. Người này mặc tây phục, chân đi giày da, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ đeo cà vạt rất ngay ngắn, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận, lại còn đeo một cặp mắt kính, thoạt nhìn rất giống người có trí thức. Chỉ là ở giữa bụng hắn lại có một lỗ hổng. Từ nơi này, máu thịt lẫn nội tạng đều lộ hết ra ngoài không khí, trông rất đáng sợ. Đây đúng là một con quỷ to gan, lớn mật. Gặp Thiên Sư đã không thèm trốn đi mà còn dám hiện hình hù dọa. Quả nhiên là thời thế thay đổi, tác phong hành động của loài ma quỷ cũng không giống như xưa. Hỡi ơi! Thiên lý còn đâu?
Ung Bác Văn hơi hoảng sợ nhưng ngay lập tức đã trấn định lại, quát lớn: “Mật của loài quỷ này thật là lớn!”
Con quỷ vừa nghe nói như vậy, liền đưa tay vào trong bụng, xoay xoay mấy cái đã móc ra một cái túi mật. Chỉ thấy, gã nhìn chằm chằm vào túi mật của mình, vẻ mặt dần trở nên ngơ ngẩn rồi nói: “Mật của ta đâu có chỗ nào to, rõ ràng vẫn bình thường mà. Nếu không tin thì ngươi cứ lại xem thử đi.” Nói xong, gã duỗi tay đưa cái túi mật đến trước mặt Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn là Thiên sư, không phải bác sĩ, hơn nữa, từ trước tới giờ hắn mới thấy được hai con quỷ mà thôi. Dù sao hình dáng đám quỷ nọ cũng khá rõ ràng nên lúc xử lí hoạt thi cũng không thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, trước mắt Ung Bác Văn là một túi mật chảy máu đầm đìa. Tuy hắn không ngửi thấy mùi vị gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhộn nhạo một hồi. Ung Bác Văn đưa tay lên che miệng, cố gắng không nôn ra, sau lại gầm lớn:
"Muốn chết!"
Vừa nói vừa lấy ra một lá bùa ném về phía trước.
Con quỷ bị bất ngờ nên né không kịp, lá bùa dính ngay vào trán nó. Mà lá bùa vừa dính vào trán con quỷ, những họa tiết trên bùa liền tỏa ra ánh sáng màu vàng kim rồi hóa thành hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ lấp lánh ánh vàng rồi bao kín con quỉ thành một cái kén.
Hình như con quỷ này không được thông minh cho lắm. Đã ở trong tình hình như vậy mà vẫn còn hồ đồ hỏi lại: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Đương nhiên là bắt ngươi!” Ung Bác Văn khoái trá cười lớn, liền tìm đạo cụ thu hồn, lục lọi một hồi mới biết do mình đi vội nên để quên ở trong ba lô.
Đến lúc này, con quỷ mới nhận ra mình đang gặp chuyện không hay. Nó liền vội vàng kêu la inh ỏi: “Cứu ta, cứu ta với, có người muốn bắt ta!”; Vừa gọi vừa trườn người ra xa, nhìn từ xa thật giống một con giun lớn óng ánh sắc vàng đang bò trên mặt đất.
“Vẫn còn muốn chạy sao?” Ung Bác Văn nhanh chân đuổi theo. Sau khi vung chân dẫm lên trên lưng con quỷ, hắn hỏi lại: “Nói mau, là ai sai khiến các ngươi? Còn có bao nhiêu con quỷ nữa?”
“Cứu ta, cứu ta với!” Con quỷ vẫn gân cổ gào thét, hoàn toàn không để ý gì đến Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn không kìm được cơn tức, cả giận kêu lên: “Ngươi đã chết rồi, làm gì còn mạng mà cứu, không thể gọi như vậy được.”
“Á!” Lúc này, con quỷ mới ngẩn người rồi hỏi lại: “Vậy phải kêu như thế nào cho đúng?”
“Ngươi phải gọi là cứu quỷ mới đúng.” Ung Bác Văn chợt há miệng kêu to: “Cứu quỷ với, có Thiên sư muốn siêu độ cho ta! Như vậy mới đúng.”
Con quỷ chợt tỉnh ngộ, gật gù rồi hô to: “Cứu quỷ với, có Thiên sư muốn siêu độ cho ta!”
“Đúng rồi, phải như vậy.” Ung Bác Văn gật gù hài lòng: “Ta chính là truyền nhân chính tông kiêm đương kim chưởng môn của Thiên Sư Bắc Phái, Thiên sư Ung…”
“Người xấu!” Phía sau đột nhiên có tiếng nói non nớt vang lên, một thân hình nhỏ nhắn chợt hiện ra rồi hung hăng bóp cổ Ung Bác Văn, miệng kêu: “Mau thả chú bác sĩ ra, đồ xấu xa.”
Tuy con quỷ này khá nhỏ nhưng sức mạnh lại thật lớn, Ung Bác Văn bị bóp đến độ hai mắt trợn trắng, chẳng còn hơi sức đâu mà tự giới thiệu. Bấy giờ, hắn vội vàng vòng tay ra phía sau, định tóm lấy con quỷ nhỏ to gan này. Đến khi đưa tay ra thì liền bị một bàn tay vừa to lớn vừa lạnh lẽo bắt được.
“Hừ, bây giờ chúng ta đã ở trong tình trạng như thế này. Các người còn muốn thế nào nữa?” Một âm thanh gầm gừ trầm thấp đột nhiên vang lên. Cùng lúc đó, sức mạnh ở cổ tay chợt tăng lên.
Người nọ muốn bẻ gãy cánh tay của Ung Bác Văn!
Ung Bác Văn đau đến chảy nước mắt, khó khăn lắm mới có thể quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trước mắt mình là một người đàn ông cao to lực lưỡng đang trợn mắt nhìn mình. Tay của hắn đang bị người này giữ chặt.
Người đàn ông này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Thân hình của gã vừa cao lớn vừa vạm vỡ, tóc húi cua, mặc một cái áo ba lỗ để lộ ra từng khối từng khối cơ bắp. Tên này đứng ở đâu cũng có thể khiến người khác càm thấy gã là một tòa núi nhỏ. Chỉ là gần một nửa cơ thể của tên này dẹp lép như tờ giấy, cánh tay mang máu thịt bầy nhầy dính lủng lẳng ở trên thân. Thỉnh thoảng, từ nơi này lại rơi xuống một ít máu me, thịt nát các loại.
“Á... Á...” Ung Bác Văn bị con quỷ nhỏ kẹp cổ, không nói được thành tiếng. Theo phản xạ, hắn định dùng cánh tay còn tự do để gỡ nó ra nhưng cánh tay vừa nhấc lên lại bị bắt lại.
Lần này, người nắm lấy tay của hắn chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc theo kiểu lão nông dân. Tuy bề ngoài lành lặn, không bị sứt mẻ gì cả nhưng lại quá gầy yếu nên khi nhìn thấy lão, Ung Bác Văn liền ngỡ rằng đó là một bộ xương. Cũng bởi vì lão ta quá gầy khiến cổ tay của hắn càng đau nhức hơn, cảm giác này thật giống như bị tra tấn bằng hình cụ thời cổ vậy.
“Anh bạn trẻ... Khụ... khụ... khụ... Lần này, ta... tha cho ngươi! Khụ... khụ... khụ..., tha cho ngươi…” Ông lão này cũng ra vẻ già cả, nói một câu liền thở hồng hộc một hơi, nói hai câu liền ho sù sụ vài tiếng... Thiếu điều làm người khác sợ lão nhổ luôn lá phổi ra ngoài.
“Không thể tha cho hắn được!” Người cao to lực lưỡng hét lên: “Chẳng mấy khi có người xông vào đây! Hôm nay lấy mạng hắn, để cho bọn khốn kia biết chúng ta không phải là kẻ dễ chơi. Có câu "Người tốt hay phải chịu thiệt, quỷ tốt rất dễ bị bắt". Ta không chịu nổi nữa rồi!”
“Đúng, không thể tha cho hắn.”
“Giết hắn”
“Có oán báo oán, có thù báo thù mà lại.”
“Phanh thây hắn, mỗi người ăn thử một miếng!”
Một loạt những tiếng kêu thần bí vang lên khắp mọi ngóc ngách làm Ung Bác Văn giật mình hoảng sợ. Hắn cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đang có từng nhóm, từng nhóm quỷ hồn hiện ra. Con nào con nấy đều có hình dạng kỳ dị, đáng sợ. Trong hoàn cảnh này, nếu một người nhát gan đứng ở đây, chỉ sợ đã chết vì sợ mất thôi.
Một đám ma quỷ bị hiệu ứng đám đông cảm nhiễm, con nào con nấy mang những cảm súc bị dồn nén bấy lâu nay phát tiết ra ngoài. Bên nọ có một người đàn ông lao đến nắm chân Ung Bác Văn, trên đầu gã còn cắm một thanh đao, ở bên kia lại có một người đàn bà chạy tới nắm tóc hắn, trên tay ả cầm theo một đầu, tóc dài lòa xòa. Lại có con quỷ cụt mất hai tay há mồm cắn vào tai hắn... Xung quanh dần trở nên ầm ĩ náo loạn. Trong lúc này, cũng không biết Ung Bác Văn đã được bao nhiêu cánh tay, bao nhiêu cái miệng chụp, kéo, cắn lên người hắn. Ung Bác Văn thật đáng thương! Bản thân là một đại Thiên sư có pháp thuật và bùa chú đầy người nhưng vì một phút sơ sẩy mà rơi vào tay bầy quỷ nên chỉ đành bó tay chịu nỗi khổ phân thây thành từng mảnh nhỏ.
“Con mẹ nó, chẳng lẽ ta lại chết như thế này?” Trong lòng Ung Bác Văn cảm thấy rất ấm ức, nhưng hắn chẳng có cách gì. Bấy giờ, hắn chợt nẩy ra suy nghĩ: “Nghe nói, Thiên sư bắt quỷ cuối cùng đều bị quỷ hại chết... Không ngờ Ung Bác Văn này cũng phải chịu chung số phận, chỉ tiếc không thể cứu được Tiểu Vân tỷ. Cũng tốt, như vậy không chừng hai ta là đồng mệnh tương liên, đường xuống âm phủ cũng đỡ cô đơn…”
Chợt có tiếng tụng kinh vang lên: “Vạn vật trên đời. Cho dù đẻ con hay đẻ trứng, sống dưới nước hay ở trên cạn, là vật vô hình hay là thứ hữu hình, cây cỏ vô tri hay động vật có suy nghĩ, dù muốn hay không thì ngàn ngàn vạn vạn sinh mệnh đều phải chịu sinh tử luân hồi. Nếu muốn thoát khỏi sinh tử, phải làm sao, phải làm sao? Tu bồ đề! Như tấm lòng bồ tát, có ta, có ngươi, có chúng sinh, mỗi người một vẻ...”
Cùng lúc tiếng niệm Phật vang lên rất trang nghiêm. Quanh hông của Ung Bác Văn chợt tỏa ra từng vòng ánh sáng màu vàng nhạt, khung cảnh âm u bất chợt sáng bừng lên.
“Là kinh Kim Cương!”
“Người này vừa tu cả phật lẫn đạo ư?”
“Mau tránh ra.”
“Bà nội nó, chuyện gì vậy.”
“Hắn bị bóp cổ rồi mà? Sao còn niệm kinh được…”
Lúc này, bầy quỷ lập tức rời khỏi Ung Bác Văn rồi vừa kêu gào thảm thiết vừa bỏ chạy. Ung Bác Văn ngã xuống nền nhà đến ê cả mông, cột sống cũng hơi đau nhức. Bấy giờ, hắn sờ cổ, ho sù sụ vài cái mới thở lại được. Sau khi lấy điện thoại ra nhìn, cùng với tiếng niệm kinh đang phát ra, màn hình đang nhấp nháy hình ảnh của Elle Vân.
“Là Tiểu Vân gọi?” Ung Bác Văn mừng như điên, đang định bắt máy thì chợt khựng lại, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy đám quỷ bị tiếng niệm kinh hù dọa nên không dám chạy đến mà chỉ trốn ở xa xa. E rằng tiếng niệm kinh không còn, chúng sẽ lại lao tới báo thù. Chẳng qua, Ung Bác Văn đã không còn bị khống chế nên chẳng dại gì cho bọn chúng có cơ hội. Chỉ thấy, hắn cầm sẵn một đống bùa ở tay trái, tay phải vừa cầm điện thoại vừa vội vàng bắt máy: “A lô, Tiểu Vân tỷ à? Có sao không?”
“Xin lỗi, ngươi là Ung Bác Văn à?” Tiếng nói đầu dây bên kia là của một người đàn ông!
“Ủa?” Ung Bác Văn bị bất ngờ, trong lòng đâm ra nghi ngờ, lạnh lùng hỏi lại: “Đúng rồi, ngươi là ai? Muốn gì ở ta?”
Đầu dây bên kia im lặng. Đúng lúc này một con quỷ bị mất chân trái liều mạng xông lên. Ngay lập tức, Ung Bác Văn ném ra một lá bùa, trói buộc con quỷ này ở yên tại một chỗ. Bởi vì trong sách của La Uyển Lam có ghi rằng: “Giết quỷ là phạm vào đạo trời” thế nên khi đi tới đây hắn chỉ mang theo những lá bùa có uy lực nhẹ là định quỷ phù, và thu quỷ phù. Nhưng mà Ung Bác Văn lại quên mất không mang theo đạo cụ thu hồn nên không thể sử dụng thu quỷ phù, chỉ có thể sử dụng được định quỷ phù mà thôi.
“Tiểu Văn, ngươi đang ở chỗ nào vậy?” Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có tiếng nói, chính là tiếng của Elle Vân, nhưng mà trong tiếng nói lại còn xen lẫn với tiếng khóc, không mạnh bạo dứt khoát giống như ngày thường. Ung Bác Văn nghe được tiếng nói của nàng, trong lòng lại cảm thấy áy náy. Lần trước, khi hắn tiêu diệt một con quỷ cổ, Elle Vân đã bị shock nặng, không biết trong lòng đã nàng khó chịu tới nhường nào rồi. Một mặt Ung Bác Văn liên tục ném bùa cố định những con quỷ xông lên, một mặt lại quan tâm hỏi han: “Tiểu Vân, ngươi không sao chứ?”
“Ta vẫn ổn, ngươi ở đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Elle Vân vô cùng nhẹ nhàng.
“Đừng lo, ta tới chỗ ngươi ngay đây, ngươi đang ở đâu vậy?” Trong lòng Ung Bác Văn nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể ngay lập tức chui qua điện thoại để tới chỗ nàng.
“Cứu ta?” Rõ ràng ở đầu dây bên kia, Elle Vân đang rất ngạc nhiên: “Ta đang ở bệnh viện Minh Nhân”.
“Bệnh viện Minh Nhân? Ta biết rồi, ta sẽ tới cứu ngươi ngay!” Ung Bác Văn vừa nói xong mới chợt nhận ra có điều không hợp lý: “Ủa… Sao lại ở trong bệnh viện, có người cứu ngươi hả? Bọn khốn kiếp bắt cóc ngươi ra sao rồi?”
“Cái gì mà bắt cóc? Ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Phía bên kia, Elle Vân cũng không hiểu gì cả.
Aizzz, đúng là ông nói gà bà nói vịt. Nhầm lẫn ở chỗ nào rồi? Ung Bác Văn không hiểu gì cả: “Tiểu Vân, không phải ngươi bị bắt cóc sao?”
“Ta không có bị bắt cóc.” Elle Vân dở khóc dở cười: “Ta bị thương do té ngã, hiện giờ đang ở bệnh viện Minh Nhân.”
“Bị té?” Ung Bác Văn hoảng hồn: “Sao lại té? Buổi sáng, lúc chúng ta đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của ngươi bị tắt. Ta không thể gọi lại được, đến chỗ phòng khám ngươi làm việc cũng không tìm thấy ngươi. Chỉ thấy trong phòng khám bừa bộn như là có người đánh nhau trong đó, ta còn tưởng ngươi đã bị kẻ xấu bắt cóc đi mất.”
Nói chuyện được một lúc, ở xung quanh đã có một đống quỷ bị trói buộc lại thành một đám nằm xếp chồng lên nhau giống như một bức tường xây bằng quỷ vậy, thế nhưng ở phía sau vẫn có quỷ không ngừng nhảy tới. Ung Bác Văn ném bùa như ném tuyết. Trong không trung, bùa chú bay loạn xạ, nhìn lại có chút vui mắt.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy?” Elle Vân nhẹ nhàng nói: “Bóng đèn ở phòng khám bị hỏng, ta đứng lên ghế để thay bóng đèn mới thì bị ngã. Trong lúc hôn mê bất tỉnh, cũng may đúng lúc đó lại có người quen đi tới nên đưa ta vào bệnh viện luôn. Đều là do ngươi, ta đang thay bóng đèn thì gọi điện thoại đến làm cho ta bị phân tâm, nếu không làm sao ta lại bị ngã được.”
Hóa ra là như vậy, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi. Mối lo lắng trong lòng Ung Bác Văn cũng giảm được hơn nửa: “Vậy hiện giờ ngươi sao rồi? Bị thương có nặng không? Bị thương những chỗ nào?”
“Cũng tạm ổn, não bị chấn động nhẹ, chân bị bong gân, cổ tay bị trật khớp nữa, đại khái là trong vòng một tháng không đi được.” Elle Vân có vẻ buồn bã nói: “Ngươi đang ở đâu, mau đến chỗ ta đi.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Ung Bác Văn thở phào nhẹ nhõm: “Ta đang ở ngoại ô thành phố, chờ ta xong việc sẽ tới ngay, đúng rồi, ngươi muốn ăn gì không?”
Từ bốn phía, đám quỷ tiếp tục nhào tới một cách hung hăng, càng lúc càng đông, bức tường quỷ đã lung lay sắp đổ sụp rồi. Elle Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, ta muốn ăn cánh gà nướng.” Ung Bác Văn do dự một chút rồi hỏi lại: “Bị thương mà ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ thì có sao không? Hơn nữa ăn cánh gà dễ mập lắm.”
“Mặc kệ, ta muốn ăn cánh gà nướng, nhanh đi mua cho ta. Giờ ta đói rồi, chờ ngươi mang đến đó.” Elle Vân ngọt ngào nói, ra vẻ nũng nịu với hắn.
Tim Ung Bác Văn đập mạnh, máu nóng dâng trào, suýt nữa thì chảy máu mũi, liền nói không kịp nghĩ ngợi gì cả: “Được, ngươi chờ ta, ta đi mua ngay… Ai da.” Mới nói được tới đây, bức tường quỷ cuối cùng cũng đổ sập, đại quỷ, tiểu quỷ tất cả đều trước sau đem hắn đè xuống, trên mặt đất lập tức chất thành một “đống quỷ” cao ngất.
“Nhanh lên, đè chết hắn ta.” Một trong những con quỷ không bị trói buộc cất tiếng gọi, đám quỷ vô cùng hào hứng, lao lên trên, làm cho “đống quỷ” càng cao hơn nữa.
Đột nhiên, ánh điện lóe lên, tiếng lách tách vang lên, từng tia lửa điện bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, cả đống quỷ bị bắn tung ra, đám quỷ bị điện giật bắn tung lên trời kêu la than khóc liên hồi giống như có một trận mưa quỷ từ trên trời đổ xuống, ngay cả những con quỷ đang định xông tới cũng bị đập cho lăn quay hết trên mặt đất.
“Khốn kiếp, hổ không ra uy các ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh à!” Từ dưới đất, Ung Bác Văn nhảy dựng lên, khói xanh mù mịt bốc ra từ trên người hắn, còn mang mùi cháy khét: “Bản Thiên Sư vốn tuân theo đạo trời. Mà trời cao có đức hiếu sinh, vốn ta cũng muốn siêu độ cho các ngươi, không ngờ các ngươi lại không biết tốt xấu, bây giờ ta đem các ngươi tiêu diệt toàn bộ. Cho các ngươi biết cái gì gọi là ngựa của nhà Vương gia có bốn con mắt!.” (Đây là thành ngữ Trung Quốc đại ý cho biết thế nào là lợi hại, ở đây Ung Bác Văn đã nói sai)
Một con quỷ treo cổ vừa rớt xuống ở gần hắn không chịu được sửa sai cho hắn: “Là ngựa của nhà Vương Gia có ba con mắt!”
“Khốn kiếp, ta nói bốn con mắt là bốn con mắt. Mắt ngươi bị cận thị không nhìn rõ à?” Ung Bác Văn liền tung chân đá một phát, đáng thương cho con quỷ treo cổ bị đá bay đi như sao băng rơi ra xa.
“Tiểu Văn à, sao ngươi lại chửi tục? Ngươi đang làm cái gì đó, sao lại nói lung tung như vậy, lại đi bắt quỷ rồi hả?” Đột nhiên tiếng nói của Elle Vân ngân cao lên mấy lần.
Ung Bác Văn sợ đến co rụt cổ lại, bấy giờ mới nhớ ra điện thoại vẫn chưa tắt máy, vội vàng cười lấp liếm: “Không phải, Tiểu Vân tỷ, ta có một người bạn ở đoàn làm phim, bọn họ đang đóng một bộ phim ma kinh dị, nên mời ta về làm cố vấn về đạo thuật, không tin ta gọi nàng lại cho ngươi hỏi nha.”
Nói xong liền bỏ điện thoại vào túi áo, tay trái bắt lấy một con quỷ nước ở bên cạnh, tay phải rút ra thanh kiếm gỗ đào đang đeo ở bên hông, sau đó đưa kiếm kề cổ nó rồi thầm thì: “Giúp ta nói dối một chút thì ta sẽ không giết
ngươi, còn giúp cho ngươi được siêu độ. Nếu ngươi dám nói lung tung ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.” Mới rồi, con quỷ nước này ở bên cạnh nghe ngóng tự nhiên biết được vị Thiên sư có bản lĩnh cao cường này đang nhờ nàng giúp đỡ, liền gật đầu như gà mổ thóc, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, tin tưởng vào ta.”
Bấy giờ, Ung Bác Văn mới đưa điện thoại cho con quỷ nước. Quỷ nước vội vàng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Hi hi, Tiểu Vân tỷ đấy à! Ta là bạn học của Tiểu Văn, chúng ta đang làm một bộ phim ma, cần một vị giỏi đạo thuật để cố vấn nên mới đặc biệt mời hắn tới…”
“Các ngươi là bạn học ư? Thế ngươi tên gì?” Elle Vân tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ta là Tào Minh Minh, đã từng học chung đại học với hắn, quan hệ của chúng ta cũng tốt. Lúc ở trường, còn bên nhau như hình với bóng, có cơm cùng ăn, có nạn cùng chịu, bình thường ta cũng hay nghe hắn kể chuyện về ngươi…”
Khả năng ăn nói của quỷ nước quả nhiên rất tốt, đối với vị Thiên sư này ngay cả tên họ còn không biết thế mà lại có thể đem quan hệ của bọn họ ba hoa chích chòe thành ra vô cùng thân thiết.
“Ngươi đưa điện thoại cho Tiểu Văn đi.” Elle Vân không để cho quỷ nước lảm nhảm, đột nhiên thanh âm trở nên rất bình tĩnh.
Quỷ nước vừa nghe được, tự nhiên cho rằng mình đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, còn ra vẻ đắc ý, giơ hai ngón tay làm thành hình chữ “V” về phía Thiên sư đại nhân. (Ngón tay hình chữ V tượng trưng cho từ "Victory" - Chiến thắng hoặc thành công)
Ung Bác Văn vô cùng mừng rỡ, nhận lấy điện thoại nói ngay: “Tiểu Vân tỷ, ta nói thật mà.”
“Hừ hừ…” Tiếng cười nhạt từ bên kia truyền đến, Ung Bác Văn vừa nghe thấy liền giật nảy mình, đột nhiên có cảm giác không ổn. Dường như là giông bão đã sắp đổ đến, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Ung Bác Văn, ngươi thật là giỏi!” Đột nhiên âm thanh bạo phát tới mức to nhất có thể, làm cho cả cái điện thoại cũng muốn rung lên: “Ngươi thật là bản lĩnh. Bao nhiêu năm như vậy mà ta lại không biết ngươi lại có một người bạn gái học chung đại học. Đã vậy tình cảm thân mật đến như vậy.”
Lúc nói tới ba tiếng “Bgười bạn gái” nàng còn nghiến răng nghiến lợi, từ đó có thể tưởng tượng ra được vị mỹ nữ ở phía bên kia đầu dây điện thoại đã nổi trận lôi đình rồi.
“A?” Ung Bác Văn ngây người ngơ ngẩn, bấy giờ mới nhìn kỹ quỷ nước, quả nhiên là một đại mỹ nữ có dáng người nóng bỏng. Lại nhớ đến một vài câu nói lúc nãy, tiếng nói quả thật cũng rất ngọt ngào, dễ nghe... Đây thật sự là có bệnh thì vái tứ phương, nước tới chân mới nhảy, ngày thường không thắp hương nhưng khi cuống lên mới ôm chân phật lại không cẩn thận ôm phải Diêm vương. Lần này thế là toi đời rồi.
Quỷ nước vừa nhìn thấy đại sự không ổn, hét lớn lên một tiếng: “Không liên quan tới ta”. Ngay lập tức, nó cũng bỏ chạy mất dạng.
“Ung Bác Văn, ngươi là đồ vô lương tâm. Ta ngã bị thương, phải nằm viện còn ngươi thì tốt rồi. Chạy đi tìm người tình cũ, coi như ta nhìn thấu cái tên sở khanh nhà ngươi rồi. Ngươi đi chết đi, ta không bao giờ… muốn gặp lại ngươi nữa.” Elle Vân tức đến nỗi khóc to lên rồi, vừa nức nở vừa la lên.
Trên trán Ung Bác Văn đổ đầy mồ hôi, vội vàng giải thích: “Tiểu Vân, ngươi nghe ta nói đã.”
“Không nghe, không nghe, ngươi đi chết đi, ta không bao giờ muốn nghe ngươi nói nữa.” Tuy nói như vậy nhưng nàng cũng không tắt điện thoại đi.
Chẳng qua Ung Bác Văn cũng không để ý tới điều này, hắn chỉ vừa than thầm 'Nữ nhân đã ghen thì thật không chịu nói lý', một mặt lại tập trung biên tập một lời nói dối: “Ậy, ngươi không biết đâu. Lúc đại học kẻ này là con trai, gần đây mới sang Thái chuyển đổi giới tính…”
Loại lý do vừa thối tha vừa sơ hở này vậy mà Ung Bác Văn cũng có thể nghĩ ra. Chẳng qua vừa nghe giải thích, giọng nói Elle Vân đã dịu dàng hơn hẳn: “Thật vậy à?”
“Tất nhiên là thật, ngươi không biết được đâu. Hồi còn đi học, thằng nhóc này đã rất ẻo lả. Đến lúc vừa tốt nghiệp liền vội vàng vung đao tự cung rồi.” Ung Bác Văn càng nói dối càng nhập thần, nói năng lung tung hết cả lên, chỉ còn thiếu điều còn mang Đông Phương Bất Bại đại hiệp cùng Quỳ hoa bảo điển ra hù dọa bạn gái nữa chứ.
“Ai biết được ngươi nói thật hay giả?” Elle Vân hừ lạnh: “Trừ khi bây giờ ngươi chạy ngay tới đây.”
“Ngay bây giờ? Nhưng mà ta đang ở ngoại ô thành phố a, chạy xe tới cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ đó!” Ung Bác Văn chảy mồ hôi hột, đối phó với đám quỷ quái ở đây cũng không thấy đau đầu như vầy.
Elle Vân cơ bản là không thèm nghe lời hắn nói: “Ta chẳng cần biết, nói chung ngươi phải tới đây ngay, không phải ngươi nói học được một thân pháp thuật hay sao? Những loại phép thuật súc địa thành thốn, phi thiên độn địa hẳn cũng phải biết một chút chứ…”
Ung Bác Văn sắp ngất rồi, chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Ta đâu phải là thần tiên, cũng chẳng phải là yêu đạo phái Mao Sơn, sao biết được những thứ này! Tỷ tỷ, người tha cho ta đi mà!”
“Như vậy đi… Ta cho ngươi bốn tiếng đồng hồ, nếu như sau bốn tiếng mà còn chưa đến đây, vậy…” Đột nhiên Elle Vân hạ giọng, nói một cách tàn bạo: “Tự ngươi cân nhắc xem nên làm như thế nào đi.”
“A, bốn tiếng đồng hồ cũng không đ, ngươi gia hạn thêm…” Ung Bác Văn còn đang định mặc cả một chút, chưa kịp nói hết lời đã thấy một cỗ gió lạnh thổi tới. Hắn vội vàng lùi về phía sau nhưng cũng không tránh thoát con quỷ đói này. Va chạm này khiến Ung Bác Văn ngã ngửa ra phía sau, điện thoại di động cũng rơi khỏi tay, rớt ra xa xa. Con quỷ đói kia đè được Ung Bác Văn xuống đất thì cảm thấy rất đắc ý. Bấy giờ, nó vừa cười lên ha hả, nước bọt nhầy nhầy như cháo chảy vừa đầy người Ung Bác Văn.
“Cút!” Ung Bác Văn tức giận gầm lên một tiếng, tay bắt ấn đánh ngay vào mặt con quỷ, đó chính là một cái trục quỷ ấn. Con quỷ đói kia cũng bị đánh văng ra ngoài. Lúc này, Ung Bác Văn mới chống tay xuống đất để đứng dậy. Sau khi nhìn quanh một chút, hắn mới thấy được cái điện thoại đã vỡ thành mấy mảnh rơi tán loạn ra.
"Xong rồi, không cò kè mặc cả được gì nữa, lại thêm một cái tội dám tùy ý ngắt điện thoại nữa. Lần này thảm rồi."
Ung Bác Văn cầm điện thoại di động đứng im một chỗ. Ở xung quanh, đám quỷ nhìn thấy tình cảnh này thì vui mừng hết sức, có con to gan còn hô lớn: “Điện thoại của hắn bị hư rồi, không thể niệm kinh phật được nữa. Các huynh đệ, chúng ta hãy cùng tiến lên giết hắn thôi!”
Có lẽ lúc còn sống, tên này thường hay lăn lộn trong xã hội đen nên cách thức kêu gọi cũng có hơi hướng chém giết. Mà cũng có thể nói đám quỷ này nhất hô bách ứng (Một tiếng gọi, trăm lời hưởng ứng), một lần nữa lại xông lên thật dũng mãnh.
Đột nhiên, Ung Bác Văn vứt điện thoại, ngửa mặt lên trời hét lên: “Đám vương bát đản các ngươi, ta liều mạng với các ngươi, hôm nay không tiêu diệt hết các ngươi không được rồi.”
Hét xong, tay phải bắt quyết, tay trái cầm bùa, miệng quát nhanh: “Đô lạt ma sát hống!”
Mặc dù Ung Bác Văn không đem theo những lá bùa phù hợp nhưng tự vẽ ra một lá bùa cũng không phải việc gì khó. Chú ngữ vừa đọc ra, dương khí quanh người hắn trở nên cực thịnh, cuồng phong gào thét, đầu ngón tay đang tạo ấn quyết còn tỏa ra ánh sáng vàng khắp bốn phía.
-------------------
(Vương bát đản: Trứng con rùa - Một câu mắng chửi thông dụng của TQ)