Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chật vật từ xe ngựa ngước xuống, được Phan Bân đứng từ cửa đỡ lấy, đưa anh vào một đường hầm tối dưới hầm rượu của quán trọ.
"Dương Lâm là người của Tú, khi xảy ra chuyện ông ấy nói dưới đây là hầm băng, rất thích hợp thể trạng của Tú hiện giờ nên đã đưa bé xuống". Phan Bân không đợi Bạch Tình hỏi mà trực tiếp nói ra.
Đi hết hai tầng cầu thang tối, Phan Bân để anh dựa vào tường đá, mở cửa rồi mới đỡ Bạch Tình vào.
Tú nằm trên giường băng, vẫn là bộ váy màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn hay cười mỗi khi nhìn anh, bây giờ lại trắng bệch, không một chút huyết sắc nào, tình trạng của Tú rất tệ, hơi thở và nhịp đập mất đi kiểm soát, lúc có lúc không, lại càng ngày càng yếu.
"Anh ra ngoài đi, không có lệnh của tôi không ai được vào đây, bất kể là ai! Trễ nhất là ba ngày sau, nếu tôi vẫn không ra thì hãy đi vào". Giọng nói không mang chút cảm xúc nào, làm Phan Bân sững người, đây là lần đầu tiên anh thấy chủ nhân nhà anh lạnh nhạt với người khác như vậy.
Định lui ra ngoài, tiếng gõ cửa làm cả Phan Bân và Bạch Tình quay đầu lại, Nam Cung Thiên vẫn là một thân lam y, đứng tựa cửa nhìn về phía Bạch Tình.
Phan Bân hiểu ý, trực tiếp ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Bạch Tình và Nam Cung Thiên.
"Cho anh cái này", Nam Cung Thiên đưa cho Bạch Tình một lọ thủy tinh chứa chất lỏng đen huyền, cái mùi này làm Bạch Tình phải nhíu mày... là máu.
"Đây là có ý gì, mà tại sao anh lại biết...".
"Chuyện đó không quan trọng, cứu cô bé trước đi". Cái kiểu không để người khác nói chuyện này của anh khi nào thì bị cướp mất rồi.
Nam Cung Thiên đi rồi, căn phòng vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn, hơi thở của anh và Tú gần như không tồn tại, ngồi bên giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, nó làm tim Bạch Tình một lần nữa đau nhói.
Rõ ràng là giường băng lạnh lẽo, thế mà bàn tay nóng rực này là sao.
Cố áp chế sự mệt mỏi, lần nữa đứng lên đi về một góc phòng, nơi đó có một số đồ dùng anh có thể cần tới.
Hai cái bát nhỏ, lúc đầu anh đã thử hình dung cách mà có thể bảo đảm chắc chắc thành công: "Hòa lẫn cổ trùng trong máu Nam Cung Thiên đưa cho anh với độc có trong người Tú", nhưng thật sự là bất khả thi, bây giờ chỉ là cố gắng làm mà thôi, dụng cụ của anh đủ nhưng bây giờ phải kiểm tra trước đã.
Đem mọi thứ ra một lần nữa, dụng cụ trong túi của anh lúc trước gần như đầy đủ nên Bạch Tình cũng giảm đi một phần lo lắng.
'Lấy độc trị độc', nhưng có được hay không thì chỉ có thể thử mới biết, độc trong người Tú anh cũng trúng phải lúc hút độc lần trước nhưng có lẽ nhẹ hơn của Tú rất nhiều nên anh cần điều chế một chút.
Cắt thử cổ tay, máu chỉ chảy một ít nhưng như thế là đủ. Lắc nhẹ lọ máu Nam Cung Thiên đưa, nó lại hoàn toàn ngược với máu anh và Tú, cực kỳ loãng.
Nhỏ vài giọt vào chén máu, rõ ràng điều là màu đen thế nhưng chưa tới hai phút nó lại chuyển nhạt dần, nổi một ít bọt trắng, rồi sao đó biến thành màu nâu, đợi thêm một khoảng thời gian vẫn có như vậy.
Bạch Tình hơi nhíu mày, vẫn là không trị được tận gốc sao, thử một lần nữa vào cái bát thứ hai, vẫn chỉ là màu nâu, anh cảm thấy thật bất lực.
Một tiến sĩ y khoa như anh, đây là lần đầu tiên thất bại, lại cảm thấy tự trách lúc đầu tại sao lại chỉ chú trọng tây y mà bỏ qua đông y chứ.
Tại sao không hòa vào được, "hòa" Bạch Tình bỗng dưng nghĩ ra một ý, dùng dao phẫu thuật rạch một đường lên bàn tay nhỏ bé của Tú, ngậm lấy chỗ đó hút một ít máu rồi nhả vào bát máu lúc nãy.
Dần dần màu nâu nhạt cũng chuyển hẳn sang màu đỏ tươi, cũng không nổi bọt trắng nữa, nhìn như vậy Bạch Tình thật sự rất vui, có thể cứu được bảo bối của anh rồi.
Một hơi uống trọng lọ máu trên bàn, Bạch Tình cảm thấy có chút vô lực ngã xuống nền đất, lúc đầu cảm thấy cực nóng, như có lửa thêu đốt toàn thân, kế đến lại lạnh như có thể đóng băng người khác, rồi đau như hàng ngàn hàng vạn mũi đao đâm vào tim anh, Bạch Tình vẫn cố gắng chịu đựng, một tiếng cũng rên lên.
Răng cắn chặt vào nhau, mồ hôi từng giọt to bằng hạt đậu rơi không ngừng, một thân bạch y đã ướt đẫm, khuôn mặt anh từ lúc đầu đã tái nhợt, bây giờ còn nhợt hơn nhìn như trong suốt.
"Phốc", Bạch Tình phun ra một ngụm máu đen, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
"Ba ơi, ba làm sao vậy, ba hứa sẽ chỉ cho Tú làm bánh mới mà, sao ba còn không dậy, có phải ba không cần Tú nữa không?". Tiếng khóc nấc của Tú, làm Bạch Tình choàng tỉnh, tìm kiếm xung quanh, Tú vẫn đang nhắm nghiền mắt, cô bé chưa hề tỉnh, tất cả là do anh tưởng tượng ra thôi.
Người vẫn là không có sức nhưng không còn khó chịu như lúc trước, anh biết chắc nó đã hòa vào nhau, thật sự là rất tốt.
'Để Tú một lần nữa uống máu anh', chắc chắn không được.
'Truyền máu' có thể được. Tìm kiếm trong túi đúng là có dụng cụ do nhóm máu, môi Bạch Tình một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ.
Máu của anh và Tú điều là O, nhưng vẫn có chút bất an, Bạch Tình không có đủ dụng cụ nên chỉ có thể truyền máu trực tiếp, anh thật không chắc có thể xảy ra quá trình đào thải hay không? Bây giờ chỉ có thể liều thôi.
Dùng kim đâm vào ngón tay, máu anh cư nhiên vẫn có thể chảy, hoàn toàn không đông như của Tú.
Dây truyền, kim, dụng cụ sát khuẩn, chỉ có nhiêu đó nhưng đối với Bạch Tình anh là đủ, sát khuẩn da, lại lấy kim ghim vào tay mình, một bên kim vào tay Tú, cứ thế máu truyền qua tĩnh mạch, do lần này Tú hoàn toàn ngất nhưng không biểu hiện gì ra bên ngoài nên anh cũng không biết khi nào có thể hoàn toàn khỏi, chỉ cố gắng duy trì.
Nửa canh giờ, Bạch Tình không thể khống chế bản thân mà ngã xuống giường, không mặt nhợt nhạt của Tú đã có huyết sắc, anh thì hoàn toàn dựa vào sức lực cuối cùng để thu dọn mọi thứ, làm xong hết thảy Bạch Tình mới an tâm mà ôm lấy Tú ngủ một chút, anh đã làm hết tất cả mọi thứ có thể rồi.
***
Một giấc ngủ yên bình nhất từ lúc Bạch Tình tới thế giới này, không lo lắng, không phiền muộn vì bất cứ điều gì nữa, anh có thể bỏ qua mọi thứ, an tâm ôm bảo bối nhỏ vào lòng, Tú là tất cả của anh lúc này, dù thế nào anh cũng không thể mất bé.
_____
"Ba ơi, sao mình lại ở đây, ba dậy đi ạ, Tú lạnh lắm, dậy đi ba, với làm sao chật thế này ạ". Tú nằm trong lòng Bạch Tình ra sức lay anh nhưng Bạch Tình vẫn không tỉnh.
Tú chỉ đành bất lực nằm sát vào ngực Bạch Tình tiếp tục ngủ mà thôi.
Thật ra Tú không phải không muốn dậy mà hoàn toàn không dậy được, Bạch Tình ôm quá chặt bé không thể thoát được.
Với từ lúc tỉnh dậy Tú luôn cảm thấy có gì rất khác với trước đây, giống như là Ba của Bé anh ốm đi rất nhiều hay sao ấy, Tú có thể ôm gần hết được anh, cả chiều cao nữa, Tú gần bằng nha~~.
Vẫn là nên ngủ tiếp sao? Nhưng bây giờ rất tốt, thật không muốn ngủ nữa.
Tú vẫn là nằm đó cảm thán, nhớ rõ lần cuối là ôm ba ngủ, bao giờ lại nằm trên giường băng thế này, khó chịu, phi thường khó chịu nha~~.
"Con đang làm gì vậy?". Bạch Tình vừa tỉnh thì lại bắt gặp con nhóc nhà anh ra đang dùng tay chọt chọt, còn vẽ vòng tròn trước ngực anh.
Muốn nói thêm gì lại thấy cặp mắt to tròn đó, Bạch Tình hơi sững người, anh ngồi bật dậy theo quán tính.
"Tú, con... con đứng lên ba xem nào". Bạch Tình có hơi không tin vào mắt mình, bảo Tú đứng lên.
Mặt dù không hiểu ba muốn làm gì nhưng Tú vẫn rất nghe lời, nhảy khỏi giường băng, đứng dưới đất chớp mắt nhìn Bạch Tình vẫn ngồi trên giường ngẩn người.
"Làm sao vậy ba?". Trực giác của Tú mách bảo là có chuyện, nhưng bé thực vẫn chưa xác định là chuyện gì.
Bạch Tình thì vẫn đang nhìn thiên thần của anh, môi nhếch lên, tâm tình của anh bây giờ là cực tốt.
Tú của anh, thực có thể giống mọi người rồi, Bạch Tình chưa biết nói với Tú làm sao, lại nghe ngoài cửa có tiếng "ầm, ầm", Phan Bân, Nam Cung Thiên, Tiểu Lam Tử, Ba người đó nhìn thấy Tú thì cũng như hóa đá, không nói được lời nào.
"Mọi người, cuối cùng là có chuyện gì, sao lại nhìn con như vậy", Tú thật không biết sao mọi người cứ như thế nhìn bé, cảm giác như mọi người nhìn thấu hết tất cả vậy.
"Con tự xem đi", Bạch Tình chỉ về phía góc phòng, nơi đó có một cái gương bằng đồng rất lớn, Tú vừa nhìn thật có chút nghi hoặc, người trong gương có phải bé không?.
Trong gương đồng là hình ảnh một cô bé 13, 14 tuổi, tóc dài tới lưng tùy ý xõa, khuôn mặt không còn nét trẻ con nữa, dáng người cao, đặc biệt là bộ đồ rất bó, rất chật, thật sự rất khó chịu.
"Thật xinh đẹp nha, bé cưng nhà ba lớn nhanh thật". Bạch Tình đứng bên cạnh Tú vừa cười vừa chọc ghẹo bé, dáng người 1m88 của anh làm Tú lúc trước chỉ có thể ôm ấy chân, bây giờ bé có thể đứng ngang tầm ngực anh rồi.
"Ba ơi, Tú lớn thật rồi này, thật thích nha, sao này Tú sẽ bảo vệ ba thật tốt nha", Tú vui vẻ, vẫn là thích ôm lấy Bạch Tình không buông.
"Được rồi, được rồi, thả ba ra, mọi người đang nhìn kìa".
Nghe Bạch Tình nói Tú mới thực chú ý đến ba người bị bỏ rơi ngoài cửa kia.
"Phan thúc thúc, Nam Cung thúc thúc, Tiểu Lam tử", Tú vừa gọi rồi cũng lao ra chỗ ba người đó.
"Tiểu thư... người thật xinh đẹp".
"Tú là đáng yêu, xinh đẹp nhất".
"Đúng là tiểu thiên thần mà".
Ba người lần lượt là Tiểu Lam tử, Phan Bân và Nam Cung Thiên nói.
Thay đổi của Tú làm mọi người rất vui, như vậy đồng nghĩa với việc độc đã được giải hoàn toàn, thật sự ông trời rất có mắt.
"Con ra ngoài với mọi người đi, ta dọn dẹp chỗ này rồi sẽ ra sau". Bạch Tình nói cũng chính là ra lệnh, Tú vẫn là nghe lời liền đi ra, Tiểu Lam Tử cũng chạy theo bé.
Nam Cung Thiên nhìn Bạch Tình một lần song vẫn là bước ra ngoài.
"Chủ Nhân, người cần ta làm gì không?". Phan Bân vẫn là không đi, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Anh đỡ giúp tôi lên giường, tôi hơi mệt". Bạch Tình vừa nói vừa vịnh lấy tường đá cho người không ngã xuống đất.
Phan Bân đỡ lấy Bạch Tình lên giường, thân nhiệt của Bạch Tình làm Phan Bân nhíu mày.
Cả người anh lạnh toát, nhưng sao đó nóng đến kinh người, rồi lại tiếp tục lạnh.
"Chủ nhân, cuối cùng là có chuyện gì".
"Lấy cho tôi hai cái chén trên bàn lại đây". Bạch Tình không trả lời câu hỏi của Phan Bân mà chỉ kêu anh lấy hai chén máu lúc trước.
Khi nhìn thấy nó, Bạch Tình thật sự biết thế nào là độc.
Cái chén thứ nhất bây giờ nó lại biến thành màu trắng tinh khiết, nhưng bên trong lại như có một tiểu trùng màu sắc kì dị, nó đổi từ màu này sang màu khác, nhìn rất là vô hại.
Chén thứ hai là màu máu đỏ, chứng minh nó hoàn toàn bình thường.
Vẫn là có biến dị, nhưng chỉ cần cứu được Tú là tốt rồi, tiểu trùng anh vẫn là tìm cách giải quết nó sau.
"Hôm nay là ngày thứ mấy khi tôi bước vào đây?".
"Là ngày thứ 3".
3 Ngày, Bạch Tình nhớ lại khi anh dọn dẹp đồ, hai chén này vẫn bình thường, nhưng đến ngày thứ 3 nó lại sinh ra tiểu trùng như thế này.
Nghĩ mãi vẫn không được, Bạch Tình tiện tay đổ cả hai chén vào cái lọ lúc trước để quan sát, phân phó cho Phan Bân lo mọi chuyện, một mình bước ra ngoài trước.
Anh cứu được Tú là có lời rồi, mọi thứ khác không nghĩ nhiều được, bất quá thì liều một lần nữa thôi, vả lại mạng này anh cũng vì Tú mà tồn tại, nên mọi chuyện anh làm đều xứng đáng.