Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mộ Tú! Con còn không mở cửa ta xông vào đấy, đừng tưởng không ra khỏi phòng ta sẽ không mắng con, con định tuyệt thực mấy ngày đây? Phan thúc thúc của con nói con đã không ăn cơm từ hôm qua rồi, mở cửa ra cho ba".
Bạch Tình vừa đập cửa vừa la, bé con của anh mới ba hôm không quản đã thành thế này rồi, nếu anh rời đi cô có thể tự chăm sóc bản thân không?
Gọi một hồi vẫn một khoảng im lặng, Bạch Tình một chân đá văng cách cửa phòng Tú, nhìn xung quanh mới thấy được bên giường cô cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra một khe hở để nhìn anh.
"Bé con, cuối cùng con muốn làm gì?"
Tú vẫn không nói gì, chỉ là lần này chị hé ra khe hở đủ lớn để nhìn Bạch Tình, cô vẫn không nói gì, cứ quấn cái chăn lấy cỡ nào cũng không lấy được, khuôn mặt có chút hồng nhạt dị thường.
Thấy khuôn mặt đó của cô, Bạch Tình có chút giật mình.
"Bị làm sao?"
Anh vén chăn lên nhìn tú một thân tử y vẫn như thường, cũng không có sốt, chỉ có tóc hơi rối một tí mà thôi.
"Con không sao! Ba ra ngoài đi mà, con muốn ngủ!"
Tú kéo cái chăn trong tay Bạch Tình trùm lên người, ý tứ lời nói lại rất rõ ràng: "Con không muốn ba ở đây, ra ngoài đi!"
Đây là lần đầu tiên Tú nói với Bạch Tình những lời đó, hoàn toàn không giống cô của ngày thường, Bạch Tình một lần nữa kéo chăn ra khỏi người Tú, vứt xuống đất, cô bé này hôm nay muốn làm loạn với anh mà.
Trong lòng buồn bực không rõ ràng, khi thấy rõ trên giường có vết sẫm màu, kết hợp với dáng ngồi cứ nhất quyết của Tú chút lo lắng của Bạch Tình không còn lại gì, trong mắt hiện lên nét cười rõ ràng, cô bé của anh chính thức là thiếu nữ rồi.
"Tiểu Lam Tử chuẩn bị chút nước nóng cho tiểu thư của ngươi đi".
Ý cười vẫn còn hiện rõ trên mặt anh, cầm lấy bàn tay có chút lạnh của Tú xoa nhẹ, lại ôm lấy cô vào lòng, Tú không rõ ba cô muốn làm gì, cũng không nguyện ý nghe theo, hiện tại trong người rất khó chịu chỉ muốn ngủ mà Bạch Tình lại sử sự như thế này.
Bất chấp sự phản đối của Tú Bạch Tình ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, Tú không chịu được liền liên tục dùng tay đánh Bạch Tình, không hề có chút nể tình nào.
"Khụ... khụ" Bạch Tình không hề cản Tú, mặt cô đánh cũng không chịu buông ra.
Thả Tú vào trong phòng tắm, anh còn muốn tiếng lên Tú đả dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, Bạch Tình chỉ nghe một âm thanh "rầm" thanh thúy vang lên, cô bé của anh hôm nay thật không dễ dàng gì mà.
"Giúp con bé tắm đi, chỉ là sinh lý bình thường của thiếu nữ mới lớn, ta đi sắc chúc thuốc cho nó".
Dặn dò Tiểu Lam Tử xong Bạch Tình rời đi, Tú liền hé cửa ra nhìn, dù anh đi xa rồi cô vẫn cứ nhìn theo, Tú cũng không biết hôm nay sao lại đối sử với ba cô như thế, cô hoàn toàn không thể điều khiển được tâm trạng của mình.
"Tiểu thư, vẫn ổn chứ?"
Tiểu Lam Tử bước tới đỡ lấy Tú, đưa vào phòng tắm, lệnh của Bạch Tình cũng không thể không nghe theo.
"Mắt của ta đừng cho ba biết, sức khỏe của ba mấy hôm nay hình như không tốt".
"Vâng ạ".
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Tình từ một góc đi ra, ánh mắt thâm trầm, không ai biết anh đang nghĩ gì. Một vị tanh từ cổ họng xông lên, Bạch Tình muốn áp chế nó nhưng không được, đưa khăn tay che lấy miệng, chiếc khăn nhỏ vốn trắng bây giờ vì vậy mà đỏ một màu, anh phải vịnh lấy cửa mới giúp mình đứng vững.
"Chủ Tử!"
Phan Bân vừa đi ngang qua thấy vậy thì hốt hoảng, Bạch Tình cũng mau chóng cất khăn đi, khuôn mặt trắng bệch lại hiện lên ý cười.
"Trời nóng quá nên hơi chóng mặt, không sao đâu, đi mua những thứ này rồi sắc theo cho Tú uống, ta đi gặp vị khách kia".
Bạch Tình đưa cho Phan Bân một tờ giấy rồi xoay người rời đi, đơn thuốc này Phan Bân vừa nhìn tới mặt liền hơi đỏ lên.
- Xuyên tiêu, can khương, đại táo. Thuốc đơn giản, Phan Bân liền biết nó chữa trị thứ gì...
***
Trong quán trà nhỏ bên cạnh bờ sông, một ông lão đang ngồi nhổ đám cỏ bên sông, đầu tóc rối bời, hai mắt hõm sâu, mặt mày bặm trợn, làm da lồi từ trong tay ra lỗ chỗ lở loét, còn có cả máu chảy xuống đất. Những gia đình xung quanh sợ con nhỏ bị ông ta làm hại không ai dám để trẻ nhỏ ra ngoài đường.
"Tiền bối là Lục Tam Thiên - Lục Độc Thiên Nhân?"
Bạch Tình một thân bạch y đứng thẳng người nhìn lão nhân kia, mặt anh có chút nhợt nhạt, ánh mắt lại một tần âm lãnh không dễ nhận ra.
Lão nhân kia nghe Bạch Tình hỏi cũng không ngẩn đầu lên nhìn, vẫn tiếp tục làm công việc của ông ta, giọng nói đầu trào phúng trả lời Bạch Tình.
"Hình như công tử tìm lầm người rồi, lão già ta chỉ là một lão già bình thường gần đất xa trời mà thôi, hôm đó chỉ đi ngang qua nên vào xem thử, trùng hợp cứu được công tử mà thôi".
Bạch Tình hơi xoay tay, một kim châm vô thanh vô thức được phóng ra, nó ngắm gáy của lão nhân kia bay tới. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, lão nhân kia lại hoàn toàn bình tĩnh, nhẹ nhàng xoay một lá thuốc, chỉ thấy xoẹt qua, ngân ch6m của Bạch Tình thì rơi xuống đất, chiếc lá đó lại vô thanh vô thức cắt một đường dài trên cổ tay Bạch Tình.
Lão nhân kia nhìn Bạch Tình, cái nhìn rõ ràng lạnh thấu xương, âm trầm, lãnh đạm.
"Công tử muốn như thế nào?"
Lạnh! chỉ là lơi nói lại có sát thương, Bạch Tình lùi lại sau hai bước mới đứng vững thâm mình, lồng ngực một trận đau thắt, cổ họng truyền tới mùi vị tanh tưởi, dù cố kìm nén khóe môi cũng có một vệt đỏ chảy ra.
"Cầu xin tiền bối hãy cứu nữ nhi của ta, có trách thì trách người thụ thân này không làm tốt bổn phận của một người cha mà thôi?"
"Phụ thân? Nếu đã nói như thế xem ngươi thật sự là chỉ xem là nữ nhi thật sao? Nếu vậy hôm đó ngươi đã không uống chén thuốc đó, hoặc đơn giản vẫn giả là không biết chuyện gì mà nói ra chuyện năm xưa ngươi không cứu cà hai, mặc dù ngươi có thể làm chuyện đó. Đơn giản là ngươi muốn nữ nhi ngươi hận ngươi, dể rồi có cơ hội dù một lần cũng muốn làm một người đặc biệt mà không phải người phụ thân trên danh nghĩa".
Bạch Tình hơi lặng người, những lời ông ta nói hoàn toàn đúng. Anh là một tên khốn nạn, Tú mới có mười ba tuổi, anh lại có tâm niệm khác với cô, thậm chí những lời Mộ Tinh nói vẫn còn đọng trong tâm trí anh.
"Xin anh hãy chăm sóc nữ nhi giúp tôi!"
Lại một lần nữa lồng ngực dội lên cảm giác tê dại, Bạch Tình nhắm chặt mắt, vị tanh lại lần nữa xông lên cổ họng anh, Bạch Tình gian nan nuốt nó vào. Một lúc sau mới chầm chậm mở mắt ra, vị đau nơi lồng ngực đã giảm bớt, chỉ là thay vào đó là cơn choáng váng ập đến, bao phủ lấy toàn bộ cơ thế anh.
Dù vậy, Bạch Tình không muốn đứng lâu ở đây, anh sợ những lời nói đó, rõ ràng là con dao đang cắm vào tim anh, gặm nhắm nỗi đau đó.
"Tiền bối cần gì mới có thể cứu con bé? Tiền, thế lực, hay bất cứ thứ gì?"
Lão nhân kia cũng không vì những lời nói kia mà tức giận, còn mang theo vẻ xấu xa cười cười rồi chậm rãi nói với Bạch Tình.
"Tiền và thế lực, người phụ hoàng kia của công tử đều có thể cho ta được, chỉ duy nhất một thứ mà ta không có, công tử có nguyện cho ta không?"
"Là gì?"
"Mạng của cậu!".
Khi nghe ông ta nói vậy, Bạch Tình không hề suy nghĩ mà trả lời "được". Dù không được tính là anh đã hại Tú, nhưng anh lại là cha nuôi của cô, và ngược lại vị trí của Tú trong lòng Bạch Tình đã cắm rễ rồi. Thế giới này, hay là thế giới kia, có lẽ cũng sẽ không có ai muốn bên cạnh anh ngoài Tú, thì cần gì phải chú ý chứ.