Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mở mắt ra, Bạch Tình có chút mơ hồ, ánh sáng hơi chói mắt làm anh không cách nào nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ là mùi thuốc sát trùng đó anh không thể không nhận ra nơi này là nơi nào được, không biết từ lúc nào trên mặt anh lại xuất hiện hai hàng lệ, cảm giác tức ngực cũng không cách nào làm cho sự đau lòng biến mất trong tim anh, là gì chứ? Bây giờ sẽ xa Tú, sẽ không thấy nụ cười của cô, sẽ không nghe cô hát nữa...
***
"Công tử muốn biết nguyên nhân vì sao những người công tử yêu thương đều rời xa hay ghét bỏ chính mình không?, vì một người bị lời nguyền từ khi đã sinh ra vốn dĩ đã là bất hạnh rồi, cậu cũng không được lựa chọn sinh mệnh hay cuộc sống của chính mình".
Bạch Tình đang đứng dựa người vào gốc cây gần đó để không cho mình ngã xuống đất, khi nghe ông ta nói vậy thì không chống đỡ nổi mà khuỵu xuống, một tay ôm chặt ngực không ngừng thở dốc, cố gắng lấy thuốc từ trong người nuốt xuống một cách khó khăn, lúc sau mới ổng định được chút, khuôn mặt anh trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhìn ông ta, muốn nói gì lại thôi.
"Công tử khi bình tĩnh rồi hãy đến gặp ta".
Ông ta đi lướt qua Bạch Tình, bất ngờ anh nắm lấy tay ông ta, tay còn lại phải dùng hết sức bình sinh mới có thể đứng dậy được, còn nở nụ cười nhẹ nhàng với ông ta.
"Nói xong hãy... đi".
"Không phải công tử không biết mà là không muốn biết mà thôi!"
Ông ta không nhìn Bạch Tình, chỉ bỏ bàn tay đang nắm lấy tay ông ta của anh, đạt vào đó một viên ngọc bích chỉ nhỏ bằng viên bi.
"Ảo ảo thực thực, tốt nhất nên quay về đi, quay về nói rằng công tử yêu ông ta rất nhiều, ông ta không có lỗi gì cả, lỗi duy nhất của ông ta là đã đánh mất một hài tử tốt như công tử mà thôi.
Câu nói đó của ông ta là như giáng một đòn chí mạng với Bạch Tình, anh suy sụp ngồi dưới đất, trước mắt đần mờ nhạt, trời hình như đổ mưa, cũng hình như có tuyết rơi, anh chỉ cảm thấy rất lạnh như một ngày nào đó rất xa trước ngày anh cứu Bạch Lang.
Hôm đó rõ ràng trời rất nắng, công trời lại đổ mưa rất to, trên đường đi không một bóng người, Bạch Tình bước đi như một cái xác không hồn, khuôn mặt nhợt nhạt đến dọa người, một tay ôm lấy ngực, lê từng bước chân không biết nên đi về đâu!
Nhà sao? Anh mới từ nước ngoài về muốn tạo cho ông một bất ngờ, còn đem về từ mỹ một hồ cá chỉ bằng cái tô, bên trong còn có vô vàng cá nhỏ và những viên đá và ngọc đủ màu sắc, nhưng khi đến cửa lại nghe được cuộc nói chuyện của hai người đó...
"Có phải ba biết chuyện trước đây cô ấy làm rồi không?"
"Anh còn muốn biết cái gì chứ?"
"Ba không biết thì tốt? Con về!"
Bạch Tình nghe thấy tiếng bước chân, sau lại nghe thấy giọng nói của ông ngoại anh.thì tiếng bước cân dừng hẳn.
"Là con bé đã có lỗi với cậu, chuyện của Lỗi Lỗi rõ ràng cậu không hề liên quan, có chăn chỉ là do hai người không hợp, con bé lại vì thế mà đồng ý cưới cậu, lại tự hủy đi hạnh phúc của chính mình, đến con của hai đứa..." Hàn Vân nói đến đây có chút suy tư nhìn Bạch Lang rồi quay đi không nhìn tới ông ta mới nói tiếp.
"Hãy trân trọng người trước mặt của mình quên đi quá khứ, chỉ như vậy mọi người mới có thể cùng nhau sống tiếp... khụ khụ".
Trong lời nói cuối cùng, cũng không biết là do xúc động hay không được khỏe mà Hàn Vân lại bắt đầu ho không ngừng, Bạch Lang nhịn không được mà đến bên xoa dịu lồng ngực giúp ông.
"Trước đây con chưa bao giờ trách cô ấy, con cũng không nên làm tổng thương Lỗi Lỗi đó là con sai, con nhận, nhưng cô ấy cũng không có quyền giết đi đứa bé của hai đứa chúng con, Tình không có lỗi, có có Tuyết nhi nữa, bọn chúng đáng lý ra nên được sinh ra trên cõi đời này!"
"Vì thế... nên cậu mới hận đứa bé kia sao, vì nó chỉ là một thế thân? Tình nhi nó có lỗi sao? lỗi vì không nên sinh ra làm con nuôi của con gái ta?"
Dù cố gắng cách mấy trong giọng nói của Hàn Vân vẫn chứa đựng nỗi xót xa, tuyệt vọng. Ông muốn nói hết, nói rằng dù đã rất khó khăn nhưng Bạch Tình vẫn sống, anh không đáng để bị đối sử như thế, ông biết trong thâm tâm anh vẫn mong muốn tình cảm của gia đình, có một người cha thương yêu anh mà không phải vừa gặp đã muốn giết như thế này.
"Xoảng" Hồ cá trên tay Bạch Tình rơi xuống đất, , mọi thứ vỡ tan tành, bên tai anh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở cửa chính mình, mắt mờ nhạt cũng không nhìn rõ mọi thứ, anh cứ thế bước đi.
Trước đây khi có chuyện không vui từ lúc bé, mẹ hay cười rồi bảo Tình nhi ngoan không khóc mẹ mới thương, thứ mẹ trước khi chết mẹ chỉ nắm chặt viên ngọc bích trên tay rồi mãi ra đi. Bạch Tình cũng thường hay thấy bà nhìn nó rồi khóc. Anh chỉ biết đó là một thứ rất quan trọng với bà, mẹ cũng từng nói anh từng có một người em gái, chỉ là việc chính bà đã nhẫn tâm giết đi đứa bé còn chưa chào đời, vì sao nếu đã như thế còn sinh anh ra trên đời này làm gì chứ.
Một người mẹ mà anh tôn quý vì trả thù chính cha ruột của mình vì một người bạn thân mà nhẫn tâm với chính con của mình, dù khi bà ra đi cũng không nguyện ý nói ra sự thật, bà có biết hay không những hiểu lầm đó đã giết chết đi tình cảm còn sót lại của anh. Còn ông, một người cha anh xem là không ra gì, vì hiểu lầm nên mới như vậy, anh có quyền trách ông ta hay sao? Nếu có trách, cũng là trách mình không nên sinh ra trên cõi đời này mà thôi.
***
"Tình nhi hôm nay thế nào?"
Bạch Tình đang nhắm mắt muốn ngủ một chút, lại nghe được giọng nói của ông ta, cố gắng mở mắt ra một lần nữa, mọi thứ cũng không mờ nhạt như lúc đầu, anh thấy rõ người trước mặt mình. Người trước đây anh biết là một người lạnh lùng, quả đoán, luôn là một người chỉnh chu về mọi mặt như ông ta, bây giờ lại có khuôn mặt hốc hác, quần áo xộc xệch, người đàn ông hoàn hảo trong mắt mọi người không còn sót lại chút nào cả.
Bạch Lang đang quay lưng về phía anh để nói chuyện với bác sĩ, hoàn toàn không thấy anh đang nhìn ông ta, đến khi ông ta quay lại, Bạch Tình nhắm mắt lại như chưa từng tỉnh dậy.
Đến khi ông ta rời đi, anh mới mở mắt ra, mọi thứ anh có thể nhìn rõ nhưng không thể duy chuyển, cả người không chút sức lực nào cả, đến xoay người cũng cảm thấy rất khó khăn.
"Cốc cốc", tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Bạch Tình, anh nhớ trước cửa có hai người luôn đứng túc trực canh gác, vậy mà cái tên bị anh coi khinh kia vẫn nở nụ cười xấu xa đó nhìn anh.
"Lão tam, có muốn làm cô dâu xinh đẹp của tôi vào hôm nay không? Mấy tên kia tôi sử lý rồi, không phải cậu muốn rời khỏi đây sao?"
Minh Nhật nở nụ cười nửa miệng, anh mặt một bộ âu phục của chú rể trắng toát, trên tay còn cầm theo một bộ sa - rê đồng màu, thậm chí còn có tóc giả cho anh, Bạch Tình thật sự nghi ngờ tên này là không có ai bên bắt anh thay thế.
"Thay quần áo giúp tôi với". Bạch Tình chỉ nói như thế rồi thiếp đi, anh thật không biết mình có thể chịu được bao lâu, nhưng anh cũng sẽ không nguyện ý ở lại đây.