Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ba ơi, ba dậy đi, sáng rồi ngủ nữa là không kịp đó, mau dậy đi". Tú nắm tay Bạch Tình vẫn đang ngủ lay qua lay lại.
Bạch Tình hơi mở mắt ra xong lại tiếp tục muốn ngủ, tay đang bị Tú nắm thuận thế thay đổi kéo Tú nằm xuống bên cạnh rồi ôm vào lòng.
" Con gái, đánh thức giấc ngủ của ba là không tốt, con không biết à". Bạch Tình mắt vẫn nhắm lại, nói bên tai Tú.
Tú được anh ôm vào lòng, cũng ngoan ngoãn nằm không cãi lại, bình thường là anh kêu bé dậy mà bây giờ anh lại muốn ngủ nhưng bé không muốn phản khán nên tùy anh thôi.
Lúc đầu là Bạch Tình ôm từ sau lưng Tú, bây giờ Tú quay người lại trực tiếp ôm anh ngủ, một lớn một nhỏ cứ như vậy mà ngủ thêm một canh giờ.
"Chủ nhân, tới giờ xuất phát rồi, người và Tú chuẩn bị xong chưa". Phan Bân đứng ngoài cửa nói vọng vào trong, lúc nãy anh nhờ Tú đi thông báo với Bạch Tình tới bây giờ vẫn không có âm thanh gì, cuối cùng anh vẫn phải tự đi.
Bên trong gian phòng vang lên tiếng lộc cộc, rất nhanh sau đó Bạch Tình mở cửa đẩy xe ra, Phan Bân đành chịu thua.
Trên xe lăn Bạch Tình đã thay bộ bạch Y đơn giản, lại dùng một tấm lụa mỏng để che đi khuôn mặt, anh lại đang ôm lấy Tú vẫn đang ngủ say trong lòng, gật đầu một cái như đáp lễ Phan Bân.
" Chủ nhân, chân của người vẫn không có lực sau". Phan Bân hơi ái ngại hỏi Bạch Tình, từ mấy hôm trước Bạch Tình lại không đi được người yếu đi, nên chỉ có thể dựa vào xe lăn.
" Không sao, Lăng Thiên vương đã tới chưa?". Bạch Tình cũng không nói nhiều, hỏi vấn đề chính.
" Đã tới rồi, nhưng không vào chỉ đợi người ở ngoài cửa thôi".
" Chúng ta đi thôi, anh bế Tú giùm tôi".
Đợi Phan Bân bế Tú lên Bạch Tình đẩy xe lăn ra cửa, Phan Bân cũng đi phía sau.
Ngoài cửa Nam Cung thiên đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, thấy Bạch Tình anh không nói gì chỉ nhìn một lần rồi thôi, Hoàng Duệ Và Hoàng Thôi hơi bất ngờ, hai người còn nghĩ công tử chuẩn bị chào hỏi nhưng không nghĩ đến chủ tử cư nhiên chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Thấy biểu hiện đó của Nam Cung Thiên nét cười của Bạch Tình càng đậm hơn, anh đúng là lần đầu tiên thấy người da mặt mỏng như vậy.
" Vương gia sáng tốt lành". Bạch Tình chào hỏi một tiếng rồi tự đứng dậy, do dùng sức mà mồ hôi chảy suống ướt cả áo, Phan Bân và Nam Cung Thiên đều dại ra, không ai nghĩ Bạch Tình lại Tự đứng lên.
Phan Bân đang bế Tú vẫn chưa biết làm sao, Nam Cung Thiên không suy nghĩ mà nhảy xuống dỡ lấy Bạch Tình.
" Cám ơn". Bạch Tình để mặc Nam Cung Thiên bế lên đưa vào trong xe ngựa còn lại, dáng người Mộ Tinh rất cao nhưng do bệnh từ nhỏ nên cũng không tính là nặng.
Có 4 người nhìn thấy cảnh này mà không nói nên lời, Hoàng Duệ và Hoàng thôi nói không nên lời, Phan Bân và Tú lúc nãy vừa mới thức dậy nhìn thấy mà cả người run kịch liệt, lại thêm ánh mắt mê người của Bạch Tình hai người chỉ có thể xem như không thấy thôi.
Đặt Bạch Tình an vị ở một góc Nam Cung Thiên mới bước ra, thấy 4 đôi mắt kia không biết làm sao đành ho một tiếng. Hoàng Duệ và Hoàng Thôi ngại ngùng trở về xe, Phan Bân với Tú vẫn còn đang run kịch liệt, dù cố gắng mới khá hơn một tí.
"Tú, con còn cười nữa thì đừng nghĩ có bánh ăn nha". Bạch Tình từ trong xe nói vọng ra làm Tú vẫn nhịn cười mà chột dạ ho khan.
Bé ngoan ngoãn nhảy khỏi tay Phan Bân rồi trèo vào xe ngựa không nói một tiếng.
Trong xe Bạch Tình đang ôm Minh Ngọc thấy Tú vào anh cười tà mị nhìn bé.
" Ba ăn hiếp con". Hai mắt rưng lệ nhìn Bạch Tình, bé không tin anh không lo.
Đúnh như Tú nghĩ, Bạch Tình đang sải chân thẳng ra rồi vỗ một bên dùi kêu Tú qua, bé ngoan ngoãn ngồi vào.
" Ba không ăn hiếp bảo bối nữa đâu, đừng khóc, ba xin lỗi mà". Bạch Tình xoa đầu bé nhẹ nhàng khuyên bảo, anh biết con bé này là cố tình nhưng vẫn không muốn nó buồn nên đành chịu thôi, ai bảo tính cách của Tú vẫn là trẻ con làm gì cơ chứ.
***
Cuộc hành trình chính thức bắt đầu, Bạch Tình cũng không biết sau này sẽ ra sau nhưng anh cảm thấy bây giờ rất tốt, vậy là được rồi.
Đa phần mọi chuyện trong đàm anh đều không can dự vào, bây giờ rời đi cũng là do Phan Bân sắp sếp, anh không hề nhúng tay can dự gì, anh tin Phan Bân có thể làm tốt.
Còn một chuyện về Mộ Hân Di, anh cũng muốn trả thù giúp Mộ Tinh và Tú nhưng không ngờ có người đã ra tay trước.
Nghe đâu gian phu của ả cùng một nữ tỳ có quan hệ mờ ám, khi biết chuyện ả tức giận, cho người bắt hai người kia trói lại, cởi quần áo rồi dùng mật ong chế lên người cho kiến ăn mòn đến chết. Sau đó ả cũng phát điên rồi té xuống sông mà chết, đây coi như là báo ứng của ả.
Nhớ đến khoảng thời gian đó, có lần anh còn thấp thoáng thấy Mộ Tinh ngồi trước mộ ả, bóng hình đó mới cô đơn, tịch mịch đến nhường nào.
Nếu nói anh và Mộ Tinh khác nhau chỗ nào thì đó là trái tim và cách hành sử và quá khứ.
Dù cả hai đều có một người cha độc ác, một người cha nuôi cực tốt, nhưng anh lại có quá khứ năm đó, nhìn thấy người khác vì mình mà hy sinh, làm sao anh có thể tha thứ những người làm tổn thương anh chứ, còn Mộ Tinh anh lại cảm nhận được có sự tha thứ cho người khác, dù có chuyện gì xảy ra.
Anh cũng chắc chắn với lòng, dù có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ Tú tới cùng, bây giờ đã không còn là lời hứa với Mộ Tinh nữa rồi.
***
Đoạn đường đi sẽ bình lặng nếu như không có một cô bé cứ nói suốt ngày không ngừng nghỉ - Tiểu Lam Tử đúng là một cực phẩm.
Lúc Tú nói đi thông báo một tiếng, ai biết được lúc lên đường lại gặp phải cô nhóc thích bám người đó.
Tiểu Lam tử nào ôm nào khóc, làm đủ mọi cách cuối cùng Tú cũng bó tay mà cho theo.
"Tiểu thư đẹp không? người xem giúp Lam Lam đi?. Tiểu Lam Tử mới im lặng ngồi xếp giấy mà Tú chỉ chưa lâu lại tiếp tục nói.
Nhìn thấy Bạch Tình khó khăn lắm mới ngủ được một tí, Minh Ngọc cũng ngủ trong lòng anh, Tú ra hiệu cho Tiểu Lam Tử im lặng rồi cầm thứ trên tay cô lên xem, nhìn mãi vẫn không ra hình dáng gì Tú chỉ biết lắc đầu mà cảm thán: "Làm lại đi, cái này được tính là hoa sen sao".
Nghe vậy cô nhóc Tiểu Lam Tử đành im lặng với đống giấy xung quanh.
Một đường đi thẳng rời khỏi thành an toàn, tĩnh lặng và trầm ổn.
***
Mặt trời từ sáng tinh mơ, cứ như vậy mà dần ấm lên rồi chuyển sang nắng nóng của buổi trưa.
"Chủ tử chúng ta dừng ở một quán trọ gần đây cho mọi người ăn rồi hãy đi tiếp nha, bọn nhỏ cũng đói rồi". Phan Bân dừng xe ngựa lại nói với Bạch Tình bên trong xe, mãi một lúc vẫn không thấy hồi âm, định vén màn xe lên thì Tú đã đi ra.
Bé nhìn xung quanh một cái rồi trở lại trong xe chỉ để lại một câu:" Ba con ngủ rồi, con không ăn đâu, Minh Ngọc cũng có bánh rồi, Tiểu Lam Tử còn cả một tay nải đồ ăn, người đi ăn đi".
Thấy bé vậy anh chỉ biết lắc đầu, xem như anh được chứng kiến cách dạy con của chủ tử nhà anh rồi.
"Bạch Đường chủ không muốn ăn sao". Nam Cung Thiên vừa nhảy xuống xe ngựa vừa lúc thấy Tú đi vào buộc miệng hỏi.
"Chủ tử ngủ rồi, mấy đứa nhỏ trong đó cũng không muốn ăn nên chắc chỉ có chúng ta thôi". Phan Bân cười khổ nói với Nam Cung Thiên.
Cho hai chiếc xe ngựa nằm cạnh góc tửu lâu gần đó, bốn người đàn ông đi vào trong đó.
Tửu lâu vãng lai là một tửu lâu lớn, có 3 tầng, được trang trí lộng lẫy, mỗi tầng đều có rất nhiều khách, buổi trưa lại càng đông hơn.
Ông chủ của vãng lai là một người trung niên khoảng 40 tuổi, thân hình mập mạp, khuôn mặt dễ nhìn, vừa thấy bốn người Nam Cung Thiên bước vào thì bước ra chào đón.
" Mấy vị khách quý mời vào, mời vào, tại hạ Dương Lâm rất hân hạnh". Giọng nói có chút khách sáo, lại mang chút âm điệu của người dưới, làm Phan Bân hơi nghi hoặc nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà bước vào.
Bốn người được Dương Lâm ngồi ở một góc trong cùng, nhưng cũng là chỗ có thể nhìn thấy xung quanh rõ nhất.
Nam Cung Thiên ngồi xuống bàn, hai người Hoàng Duệ và Hoàng Thôi mới dám ngồi xuống, Phan Bân định đi sang bên lại bị Nam Cung Thiên kéo lại : "Anh khi dễ tôi hay sao mà không dám ngồi xuống".
Nam Cung Thiên cười nửa miệng nói, Phan Bân chỉ đành ngồi xuống . " Vương gia quá lời, người dưới như tôi nào dám".
Phan Bân không phải người thích nói nhiều, nhìn biểu hiện của Nam Cung Thiên lúc đầu anh biết có tránh cũng không tránh được nên đành ngồi xuống.
Nam Cung Thiên cầm ấm trà nhỏ trên bàn rót cho mỗi người một chén làm động tác mời với Phan Bân.
"Vương Gia có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần làm những việc nhỏ nhặt thế đâu!". Phan Bân thật không chịu được người cứ vòng vo thế này.
" Tôi đã nói gì đâu mà anh lại nói tôi vòng vo với anh". Nam Cung Thiên lại cười, nụ cười có chút mê hoặc, cũng có chút xót xa.
Nhìn Nam Cung Thiên như vậy, Phan Bân thật không chịu nổi, đành hạ giọng: " Vương gia có gì cứ căn dặn".
Cười! đó chính là biểu hiện của Nam Cung Thiên lúc này, nụ cười như một đứa trẻ đạt được mục đích của mình.
"Tôi chỉ muốn biết một chuyện thôi! chuyện của 14 năm trước là sao, tại sao anh lại bỏ đi, anh có biết chị ấy đã đau khổ, đã tuyệt vọng thế nào không hả, anh không có quyền đó". Giọng nói có chút thay đổi nhưng khuôn mặt vẫn chỉ là nụ cười kia, Nam Cung Thiên đã cố gắng bình tĩnh để không cho mình có động thái bất thường nhưng vẫn không tránh được ánh mắt sắc bén của Phan Bân.
Đứng dậy muốn thoát khỏi cái tình trạng khó sử này, Phan Bân anh cũng một thời từng biết yêu, biết hận, biết đau khổ, nhưng anh chưa bao giờ biết tha thứ, anh biết người con gái đó - Nam Cung Tuệ Mẫn cũng giống vậy, anh đã từng làm cho cô hận rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại, sự thật cũng chỉ mình anh biết, như vậy là đủ rồi, nhưng sau giờ thằng nhóc mà trước kia từng cứ bám lấy anh lại hỏi như chấp vấn thế này, làm anh không thể nào thở được.
Mới đứng lên thì thanh kiếm sáng bóng đã nằm trên cổ anh, Nam Cung Thiên thu lại nụ cười, trên khuôn mặt lúc này chỉ là sự nghiêm nghị mà một vị vương gia phải có.
"Anh chỉ được chọn lựa, 1 là trả lời tôi, 2 là chết dưới mũi kiếm này" . Giọng nói lạnh băng không một chút biểu cảm nào.
Xung quanh nhiệt độ cũng như giảm xuống, làm người khác phải lạnh sống lưng. Cộng thêm tình cảnh có chút quái dị, khách trong lâu gần như đều nhìn họ.
"Hai vị, có thể nể mặt lão già này một chút được không? sao lại đánh nhau thế nhỉ". Dương Lâm không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh bàn, cho người đặt món ăn trên bàn rồi mới nói câu đó.
"Tôi xin lỗi". Nam Cung Thiên thu lại kiếm, ngồi xuống bàn như chưa từng có chuyện gì, thật như anh chỉ là người qua đường và chuyện vừa rồi không phải anh gậy ra - trở mặt còn nhanh hơn lật tay, mọi người ở đây chỉ có thể cảm thán nhưng không ai dám nói ra mà thôi.
" Không có chuyện gì nữa thì mời mọi người thưởng thức món ăn bổn tiệm, hôm nay Dương mỗ mời". Dương Lâm vừa nói vừa chỉ vào hơi 10 món ăn đang ở trên bàn.
Nơi đó hình như không ai chú ý đến ông ta, bốn người đó đang ăn rất nhiệt tình, bây giờ Dương Lâm mới biết không chỉ có mặt của Nam Cung Thiên dày mà 3 người còn lại cũng không kém, đúng là tổ hợp lậo dị mà.
Không biết nói gì trước tình cảnh này nên đành bỏ đi, Dương Lâm lần đầu tiên cảm thấy ông thật không có làm được việc.
Bóng lưng đám người khuất dần, bốn người đang hì hụp ăn đều ngưng đũa, ngẩn đầu nhìn.
"Quán này rất khả nghi, mọi người phải cẩn thận, từ đầu tới giờ chúng ta chưa hề gọi món nhưng lại đầy đủ thế này, còn có mức nhiệt tình không bình thường đó nữa, cẩn thận thức ăn có độc". Phan Bân mặt không biểu cảm nhìn ba người còn lại nói.
Phan Bân vừa nói xong, mặt Hoàng Duệ hơi biến sắt nhưng rất nhanh khôi phục, còn Hoàng Thôi không được như thế, ông ta nắm chặt tay nện xuống bàn muốn đứng lên, được một bàn tay nắm lấy, quay lại bắt gặp cặp đôi mắt như đang cười của Nam Cung Thiên nên đành ngồi xuống.
"Đúng là vẫn chỉ có huynh hiểu ta, không cần phải nói nhiều". Cầm lên chén trà nhấp một ngụm nhìn Phan Bân cười.
"Cậu vẫn là cao thủ, dù như thế nào cũng vẫn không thay đổi khí chất đó nhỉ". Lấy từ trong người ra một lọ thuốc bỏ trên bàn, mỉn cười nhìn Nam Cung Thiên.
"Uống đi".
"Đồ ăn không có độc, lọ này của anh mới thực là độc à!". Dù hỏi vậy Nam Cung Thiên vẫn cầm lọ thuốc lên, lấy từ trong ra một viên thuốc màu đen rồi nuốt vào.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Hoàng Thôi và Hoàng Duệ không kịp phản ứng, Phan Bân ngược lại cười rất tươi.
"Biết là độc vẫn uống, Nam Cung Thiên vẫn là Nam Cung Thiên, chưa bao giờ thay đổi, như vậy mới là người tôi từng quen biết". Ánh mắt tán thưởng của Phan Bân làm cho không khí căng thẳng lúc trước hoàn toàn biến mất, hai người nhìn nhau rồi cười lớn, như là họ đã quay về thời xưa kia.
***
Bàn ăn không có độc, thuốc của Phan Bân lại là độc - thứ mà Bạch Tình mất gần 1 đêm mới làm xong, chất độc đó là thuốc thử nghiệm nhưng tuyệt nhiên anh cũng sẽ không nói rõ với Phan Bân.
"Bốn người đó trong xe có đói không? Còn Bạch đường chủ khí huyết hình như cũng không tốt lắm, có nên đem chút đồ ăn cho họ?". Nam Cung Thiên chỉ ăn một chút rồi ngẩn đầu lên nhìn Phan Bân.
"Không sao đâu, đệ không thấy đồ trên xe sao, mấy người đó còn phải ăn tới ngày mai không..."
Chữ chừng chưa kịp nói xong, Phan Bân đang nhìn phía ngoài cửa kia, một con ngựa chạy như điên đang lao thẳng đến chiếc xe ngựa chỗ Bạch Tình.
Âm thanh hoảng hốt, kinh sợ, tuyệt vọng... Của mọi người nhìn về phía ấy, khoảng cách xa đối với Nam Cung Thiên và Phan Bân, hay những người ở đây, họ chỉ trơ mắt nhìn vì sự việc sảy ra quá nhanh.
Bàn tay thon gầy, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt không biểu lộ ra bất cứ điểm gì, một thân bạch y nữ tử từ trong xe ngựa vọt ra khống chế con ngựa điên kia nhanh chóng, đó là ý thức đầu tiên khi họ gặp Bạch Tình.
Một đạo dao găm sắt bén chuẩn xác sẽ đâm vào yết hầu của ngựa nếu không có một phi đao làm Bạch Tình rơi dao.
" Tiểu thư đây xin thứ lỗi, con ngựa này là vật mà tiểu thư nhà tôi rất thích, mong hạ thủ lưu tình". Một lão nhân khoảng 60-70 tuổi, cưỡi một con bạch mã nói nhưng không hề để Bạch Tình trong mắt.
" Ông nói tôi tha thì tôi phải tha, tôi - nhìn rất hiền sao". Nụ cười nhạt, làm toàn bộ người ở đây đều thất thần.
"Cô ấy thật đẹp". Toàn cảnh mọi người đều cảm thán như vậy, chỉ trừ 1 người.
Lão nhân không nói gì, từ trong tay khi người khác chưa kịp phản ứng đã phóng một cây phi đao về phía Bạch Tình. Khoảng khắc sinh tử, không ai có thể nghĩ Bạch Tình sẽ tránh được nhưng hình như họ đã sai lầm.
Một tiếng "phập" hiển nhiên đã có người trúng phi đao, nhưng không phải Bạch Tình mà là lão nhân đó. Điều mọi người khiếp sợ là không một ai trông thấy Bạch Tình ra tay như thế nào.
"Lão Phó, có mỗi con ngựa cũng không cản được, ông là cẩm... Lão Phó, ông sao vậy". Một nam tử cưỡi ngựa chạy đến thấy tình cảnh này cũng biến sắc, lão Phó là ai chứ - Phó Kinh kỳ, là người đứng đầu Cẩm y vệ, mà bây giờ đang cố gắng rút phi đao ra, khuôn mặt tái nhợt, môi tím tái, rõ ràng là trúng độc, mà người gây ra chuyện này lại là " Nữ tử", Bạch Lý lần đầu tiên thấy phụ hoàng hắn nuôi một đám ăn hại.
"Thiếu gia, thuộc hạ đáng chết, đã phụ lòng của người...". Phó Kinh Kỳ chưa nói hết đã ngã vật từ trên ngựa xuống, liên tục nôn ra máu đen không ngừng.
"Lão Phó... người đâu, tới đây". Bạch Lý vừa la lên, một toán người ngựa từ xa chạy đến trước mặt chờ lệnh.
"Mang lão Phó đi, lập tức gọi đại phu".
"Vâng".
Cả đám khoảng hơn 20 người, rời đi 4 người, lưu lại mười mấy người nhưng Bạch Tình không thèm chú ý tới, người mà anh chú ý, áp lực không nhiều, nhưng Bạch Tình hoàn toàn không thở được đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, đang được bảo vệ kia, linh cảm của Bạch Tình chưa hề sai.
Tấm rèm được vén lên, lộ ra khuôn mặt non nớt, đơn thuần và nhẹ nhàng, khuôn mặt đó làm cho Bạch Tình vốn đã khó khở không chịu được mà nôn ra máu, tay vẫn đang cầm dao găm cũng thả ra, toàn thân mất đi sức lực.
Khuôn mặt đó, Tống Anh Thư, người con gái đó tại sao lại xuất hiện ở đây, Bạch Tình anh nôn ra máu, là tức giận sao - hay là đau thương chỉ có mình anh biết, không muốn nghĩ nữa - đây là lần đầu tiên ở thế giới này, cả thể xác lẫn tinh thần của anh như thế này.
Cứ nghĩ sẽ té xuống đất, cuối cùng vẫn có một vòng tay ôm chặt vào lòng, Nam Cung Thiên - Bạch Tình chỉ có thể cảm thán anh ta quá nhanh mà thôi, vang bên tai còn nghe thấy tiếng của Tú khóc, muốn mở mắt nói Tú không sao, nhưng cơ thể hoàn toàn không theo ý anh, mắt nặng trĩu, đầu rất đau, Bạch Tình hoàn toàn nhắm mắt rơi vào trạng thái hôn mê.