Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ai cần anh lo.
Dương Phượng Phượng tức giận đến nỗi giậm chân, vốn muốn dùng chiêu này để ép Lý Tưởng đồng ý làm vệ sĩ riêng bảo vệ nàng.
Ai ngờ bản thân lại bị người ta từ chối, bây giờ muốn rút lại lời nói cũng không được, xấu hổ chết mất.
Lưu Nhã cười nói:
- Thực ra chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi.
- Đã từng gặp mặt?
Dương Phượng Phượng ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ?
- Cô không nhớ sao, lần trước cô vào tập đoàn Khải Lý tìm Dương tổng, mà tôi cũng đúng lúc nhận lời mời của Dương tổng nên trong văn phòng của ngài ấy hai ta đã chạm mặt nhau.
Lưu Nhã hiền hoà giải thích.
- Sao tôi không nhớ nhỉ.
Dương Phượng Phượng ngẫm nghĩ một lúc nhưng vẫn không có nhớ ra.
Lưu Nhã tiếp tục nói:
- Cô là em gái của Dương tổng, mà công ty lại có nhiều người như vậy, cô không nhớ tôi cũng là điều bình thường. Chẳng qua lần gặp mặt cách đây nửa tháng, khi đó tôi thấy cô vẫn còn rất vui vẻ, không giống đang mang thai. Mới có nửa tháng không gặp, cái bụng không thể nào lớn nhanh như vậy được.
Lý Tưởng cười sảng khoái:
- Cô xem đi, đây không phải chính mình đập đá lên chân mình hay sao, ngay cả người ngoài cũng nhận ra.
- Hừ, tôi đói rồi, mau ăn cơm thôi.
Dương Phượng Phượng vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì được hai người kia, đành lấy cớ đói bụng, sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn cầm lấy đũa ăn cơm.
Lưu Nhã thưởng thức những món ăn do Lý Tưởng tự tay làm, nhịn không được khen:
- Ngon quá, Lý Tưởng này, không nghĩ tới tay nghề nấu ăn của anh lại giỏi như vậy, từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy đấy.
Những lời này của nàng là thật long, tài nghệ nấu ăn của Lý Tưởng khá giỏi, đủ cả sắc hương vị, mùi vị cực kì cuốn hút người ăn.
Ví dụ như món khoai tây thái sợi chua ngọt này, màu sắc vô cùng bắt mắt, ăn vào miệng cho người ta cảm giác chua ngọt vô cùng, đúng là ăn một lần nhớ mãi.
Hay như món thịt kho tàu này, nhìn qua rất ngấy và nhiều mỡ nhưng vừa cho thịt vào miệng thì cảm giác mỡ mà không ngấy, thịt mềm ngon ngọt, ăn sướng miệng cực kì.
Dương Phượng Phượng cũng không có phản bác lời nhận xét của Lưu Nhã, bởi vì cô cũng cho rằng món ăn do Lý Tưởng tự tay làm quả thật rất ngon, làm cô muốn ăn nhiều hơn, mới có một lúc cô đã ăn liền hai bát cơm mà chưa có ý dừng lại.
Được gái khen ngợi làm Lý Tưởng có chút xấu hổ, cười cười nói:
- Nếu ngon thì ăn nhiều một chút!
Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Phượng Phượng đổ chuông, người gọi là Tô Tố Tố, ấn nút nghe Dương Phượng Phượng lung túng hỏi:
- Tố Tố, chị sắp về chưa?
- Phượng Phượng mau cứu chị với!
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng cầu cứu của Tô Tố Tố.
- Tố Tố, chị sao vậy?
Dương Phượng Phượng cả người căng thẳng, khẩn trương hỏi:
- Chị ở đâu em tới ngay.
- Chị ở…A!
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Tô Tố Tố, ngay sau đó điện thoại giống như bị người khác đánh rơi, tiếp đó chỉ nghe được âm thanh vật gì vỡ cùng tiếng người hò hét cũng giọng cầu xin tha thứ của Tố Tố.
- Này….
Dương Phượng Phượng hỏi lại hơn mười lần nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của Tô Tố Tố.
Lý Tưởng cầm lấy điện thoại Dương Phượng Phượng, cảm giác điện thoại của Tô Tố Tố đã được người nào đó nhặt lên, hắn lạnh lùng nói:
- Người anh em, tao không cần biết mày là ai nhưng nếu dám làm bị thương bạn tao thì tao sẽ khiến mày cả đời này phải hối hận đấy.
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn ánh lên tia sáng, cả người tản mát ra sát khí khiến người khác run sợ.
- Cứ đến được đây rồi nói sau.
Giọng nói của người kia cất lên, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
- Chúng ta mau đi cứu chị Tố Tố.
Dương Phượng Phượng càng thêm sốt ruột, đứng dậy định chạy về phía cửa chính.
- Nhưng chúng ta không biết hiện tại cô ấy đang ở chỗ nào?
Lưu Nhã vội vàng bảo Dương Phượng Phượng đang chạy đi.
Dương Phượng Phượng cắn môi tức giận nói:
- Tên khốn nạn, chị Tố Tố tốt bụng như vậy căn bản sẽ không đắc tội với người nào, không biết tên khốn nạn kia có làm gì chị ấy không nữa? Anh Lý Tưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nói xong hai mắt nàng nước mắt thi nhau tuôn ra, chỉ còn mỗi nước chưa khóc thành tiếng mà thôi.
Lưu Nhã nói:
- Hay là chúng ta mau báo cảnh sát đi.
- Không kịp nữa rồi.
Trong mắt Lý Tưởng sát khí ngày càng đậm, lạnh lung nói:
- Tố Tố hiện tại chắc chắn đang rất nguy hiểm, nếu báo cảnh sát sợ rằng không kịp đến cứu nàng.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hai người con gái đồng thời hỏi gấp.
Lý Tưởng không nói thêm gì, lấy ra điện thoại của mình, sau đó bấm một dãy số. Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức truyền đến một giọng nói hưng phấn:
- Đại ca…
- Tôi muốn tìm vị trí cụ thể của một số điện thoại, có được không?
Lý Tưởng không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề.
- Chỉ cần số điện thoại kia không bị người khác tắt máy thì chúng ta có thể dò ra vị trí của nó.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất tự tin.
Lý Tưởng nhanh chóng đọc số điện thoại của Tô Tố Tố cho người kia, bình tĩnh nói:
- Sau năm phút, đưa vị trí của cô ấy cho tôi.
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
- Chúng ta đi.
Lý Tưởng rất tin tưởng vào năng lực làm việc của đồng đội mình, nếu hắn muốn trong năm phút tìm ra vị trí của Tô Tố Tố thì đồng đội của hắn nhất định trong năm phút sẽ tìm được vị trí của Tố Tố.
Quả nhiên ngay lúc bọn họ lái xe ra ngoài thì điện thoại của Lý Tưởng đã đổ chuông, là số của người mà hắn gọi, nhận điện thoại Lý Tưởng hỏi luôn:
- Thế nào rồi?
Người kia nói:
- Đại ca, đã tra ra vị trí của đối phương rồi, là ở trong biệt thự Hạ gia ở thành phố Giang Châu.
- Tốt lắm, không còn việc gì nữa rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tưởng lại gọi cho Ngải Kỳ:
- Cô đang ở đâu?
- Tôi đang ở đội huấn luyện đặc công, có chuyện gì không?
Ngải Kỳ cảm thấy kì quái, tự nhiên lại được hắn hỏi thăm.
- Mang theo mấy tên đặc công qua đây, Tố Tố gặp nguy hiểm rồi.
Lý Tưởng lạnh lùng nói.
- Tố Tố gặp nguy hiểm sao? Cô ấy giờ thế nào rồi?
Ngải Kỳ hoảng hốt, vội hỏi.
Lý Tưởng nói:
- Không biết, tôi đang đi xe đến.
- Ok, tôi lập tức tới ngay, anh đưa tôi địa chỉ đi.
Ngải Kỳ gật đầu, ngay sau đó nổi trận lôi đình, không ngờ lại có người dám bắt nạt Tố Tố, đây không phải muốn chết thì là gì.
Lý Tưởng nói nhanh địa chỉ cho Ngải Kỳ biết, sau đó vứt điện thoại sang một bên, quay lại nói với hai cô gái:
- Ngồi cho chắc!
Sau đó chiếc xe rú ga ầm ĩ phóng hết tốc lực về phía trước, tốc độ ước đạt 145km/h.
Xe của Thiết Thủ đã được cải tiến đặc biệt giống như xe đua, vận tốc tối đa có thể đạt tới 240km/h, đạt vận tốc 100km/h chỉ cần 1,5 giây.
Những loại xe kiểu này vào trong tay Lý Tưởng chắc chắn sẽ phát huy hết công dụng của nó.
Không đến mười phút, xe của Lý Tưởng đã đứng trước cổng lớn của một căn biệt thự. Ba người bọn họ mới bước vào sân thì đã mơ hồ nghe thấy tiếng cầu xin của Tô Tố Tố.
- Hạ tổng, xin ông mà, đừng làm như vậy.
Cái gã gọi là Hạ tổng kia cười ha hả nói:
- Tố Tố em có biết anh đã thích em rất lâu rồi không. Đêm nay chỉ còn mỗi hai chúng ta cho dù em có hét khản cả cổ cũng không có ai đến cứu em đâu.
Gã vừa dứt lời thì chợt nghe phía cửa chính vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Lý Tưởng bước vào trong căn biệt thự, ngay cả chuông cũng không thèm để ý, trực tiếp một cước đá bay cửa chính biệt thự.
Trong phòng khách của biệt thự lúc này, một tên đàn ông thân hình lực lưỡng đang ra sức bắt lấy một người con gái, quần áo của cô gái kia đã bị gã xé rách ít nhiều.
Cô gái kia chỉ còn biết dùng các đồ đạc trong nhà làm chỗ bảo vệ bản thân, nàng muốn chạy ra chỗ cửa chính biệt thự nhưng tên đàn ông kia đã khoá chặt cửa, mặc cho nàng có trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã.
Người con gái đang không ngừng trốn tránh không phải ai khác chính là người cầu cứu đám người Lý Tưởng – Tô Tố Tố.
Về phần tên đàn ông to khoẻ kia chính là cha đẻ của học sinh mà Tô Tố Tố dạy thêm – Hạ lão nhị.