Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Cực Phẩm Sát Thủ Vương Phi Của Vương Gia
  3. Chương 22 : Chương 22
Trước /22 Sau

[Dịch]Cực Phẩm Sát Thủ Vương Phi Của Vương Gia

Chương 22 : Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Nhiều năm sau, quốc gia càng lúc càng thịnh vượng cùng với tiếng tăm vang lừng của hai chiến thần Đường Lãnh Nam và Mạc Lãnh. Có rất nhiều nước muốn đem công chúa gả cho hai vị ấy nhưng đều bị cự tuyệt. Người ta nói, sau khi thê tử mất, Đường Lãnh Nam dường như càng băng lãnh hơn, lấy việc ra trận làm thú vui nhưng khi đến tối lại ôm vò rượu đến cung của nàng mà thương tâm. Còn Mạc Lãnh vẫn chung thủy mãi với công chúa Linh Nguyệt. Cuối cùng trước khi lìa xa nhân gian, hai người họ đều muốn được chôn kế bên phần mộ người con gái họ yêu…”

Nhìn phóng viên đang phỏng vấn nhà thảo cổ học mới vừa tìm được phần mộ của hai vị chiến thần nổi tiếng, kèm theo đó là câu chuyện phía sau làm cho không ít cô gái phải hâm mộ, ông Mạc tắt ti vi đi, sau đó quay qua nhìn người con gái đang yên tĩnh ngủ trên giường, đã một năm trời rồi, cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Một ngón tay giật, Mạc Hi cảm thấy cả người cứng ngắc như đã lâu không được hoạt động, ánh sáng mờ ảo đang xâm nhập vào đầu cô, nhìn hình dáng quen thuộc ở phía trước, cảm xúc dâng trào, khó khăn cất giọng nói khàn khàn

-Ba…

Ông Mạc sững người, cứ tưởng mình nghe nhầm nhưng khi thấy ánh mắt đã đỏ hoe của con gái thì đầy vui mừng, một giọt nước mắt cũng rơi xuống trên mặt ông.

-Con bé ngốc này, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi sao.

Mạc Hi âm thầm quan sát xung quanh, cô thật sự quay về đúng thời không của mình, nhưng khi nhớ tới ánh mắt đầy đau thương của người kia lúc cô biến mất liền không tài nào thở nổi, nước mắt không tự chủ được đã rơi ra.

-Con đã hôn mê bao lâu rồi vậy?

Ông Mạc nhanh chóng rót cho cô một li nước, sẵn tiện báo tin cho bác sĩ. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, kiểm tra qua một lần.

-Tiểu thư bây giờ đã không còn gì trở ngại, nhưng vẫn còn phải ở lại quan sát xem thử có biến chứng gì mới có thể xuất viện.

Đợi bác sĩ ra ngoài, Mạc Hi lần nữa lặp lại câu hỏi của mình, không những vậy cô còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi cô hôn mê.

-Con đã ngủ ở đây một năm trời rồi. Sau khi chuyện xảy ra, tên họ Đường kia bị bắt vào tù, sản nghiệp cũng càng lúc càng sa sút, vì không chịu nổi đã tự tử. Linh Nguyệt sau khi biết tin liền nói phải đi trả thù cho con, sau cùng bị thương, đã qua thời kì nguy hiểm nhưng không hiểu sao tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Mạc Hi nhíu mày, nhưng chưa đợi lâu, cánh cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra, người đi lại không ai khác chính là Linh Nguyệt.

-Hi Hi! Chúng ta thật sự…

Cô gật đầu, thật sự đã trở lại, không kiếm khí, không ma thú, và cũng không có người tên Đường Lãnh Nam. Đang trong suy nghĩ, một giọng nói cất lên làm tâm cô xao động.

-Chị…

Linh Nguyệt cũng hốt hoảng quay lại, một người con trai vận vest đen bước vào, khuôn mặt đầy sự vui mừng, cũng có vài phần quen thuộc. Bỗng trong trí nhớ Mạc Hi liền xuất hiện cảnh tượng người mẹ đã mất trước khi ra nước ngoài đã mang thai, nhưng bị sát hại dẫn đến sinh non, đứa bé đó được họ hàng bên nước ngoài nuôi dạy, sau này sẽ quản lí sản nghiệp họ Mạc bên đó, người con trai đó chính là em trai chưa từng một lần găp mặt của cô…

-Mạc Lãnh…

Linh Nguyệt khẽ kêu lên đầy vui mừng nhưng khi thấy ánh mắt xa lạ của cậu nhìn mình liền không tự chủ lùi về sau mấy bước, vết thương tưởng chừng đã lành bỗng khẽ nhói lên. Đúng rồi, bây giờ là thời hiện đại, cậu ấy không nhận ra mình.

Mạc Lãnh nhìn người con gái đứng trước mặt, lần đầu tiên gặp là khi cậu ôm lấy cô mình đầy máu chạy vào bệnh viện, cô bé ngốc này dám một mình chạy đi trả thù cho chị của cậu làm cậu có hảo cảm không ít, nhưng từng ngày nhìn cô ấy nằm trên giường, cái ý nghĩ cô ấy có khi nào giống chị mình không bao giờ tỉnh dậy làm cậu không chịu nổi, nhưng tại sao bây giờ, lại nhìn cậu bằng ánh mắt tổn thương như vậy?

-Em thật sự là Mạc Lãnh?

-… Vâng. Em nghe ba nói chị đã tỉnh liền chạy đến đây. Cũng may chị không sao, thật là làm cho mọi người lo chết đi được. – sau đó quay qua nhìn Linh Nguyệt, không hiểu sao lại có cảm giác tức giận, lấy cái ghế rồi ấn cô ngồi xuống – còn chị nữa, nếu em không đến sớm thì có lẽ bây giờ thân thể chị mỗi khúc một nơi rồi. Còn không mau ngồi xuống, mới tỉnh dậy mà đã chạy loạn rồi, không thương chính mình gì cả. Hai người tốt nhất ở lại đây dưỡng thương, còn dám náo nữa thì em sẽ không nương tay. Hừ.

Nhìn Mạc Lãnh bước ra khỏi phòng, Mạc Hi cùng Linh Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn, hình như cậu ấy đã bá đạo hơn trước. Sau một tuần lễ nằm mốc meo trên giường bệnh cuối cùng hai người cũng được thả về, tối hôm đó ba ba Mạc bỗng có một ý nghĩ làm cho Mạc Hi hốt hoảng.

-Hi Hi! Cha đã chọn ngày cho con gả đi rồi.

Chiếc đũa trong tay cô rơi xuống bàn, lão ba nói muốn cô lấy chồng, còn chọn cả ngày, không được, cô còn phải tìm cho ra người đàn ông đó.

-Đúng vậy đó chị. Em với ba quyết định để chị gác kiếm, không làm sát thủ nữa, sau vụ việc kia thì sức khỏe của chị bây giờ vẫn chưa ổn định.

-Vậy thì nghỉ ngơi một vài tuần là được, cần gì phải lấy chồng chứ?

-Chị yên tâm. Người này là bạn của em, anh ấy ở bên kia đã giúp em ổn định rất nhiều, với lại giao chị cho anh ấy bảo vệ, em thật rất yên tâm. Chị, nghe lời em lần này được không? Em không muốn mất thêm một người thân nào nữa.

Ánh mắt đầy kiên định của Mạc Lãnh làm cô do dự, hai người họ cũng chỉ vì tốt cho mình mà thôi.

-Để chị suy nghĩ!

Lão ba và Mạc Lãnh thoáng chốc vui mừng nhìn nhau, sau đó thay phiên gắp đầy thức ăn vào bát của Mạc Hi. Nhưng đâu ai ngờ, tối hôm đó, một thân ảnh nhỏ nhắn từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Mạc Hi sau khi biết được địa chỉ của người đàn ông Mạc Lãnh giới thiệu, liền đợi mọi người ngủ say mà đi thăm dò. Nửa tiếng sau, cô đứng trước cổng của một căn biệt thự, nhìn vào trong, hàng ngàn vệ sĩ đứng canh chừng nghiêm ngặt, nhưng không bao lâu, thân ảnh nhỏ nhắn đã lẻn vào căn phòng lớn nhất.

-Nếu mình không lầm thì đây chính là phòng nghỉ của tên đó.

Cô đi xung quanh xem xét, tên này đúng là một công tử rồi, nhìn cái nhà vệ sinh thôi cũng đã muốn ngủ luôn trong đó rồi. Bỗng tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, cô vội nép vào bức màn, trên tay đã rút ra con dao găm nhỏ từ lúc nào. Một bóng người bước vào, hơi dừng lại nhưng vẫn tiếp tục hành động của mình, tháo cà vạt, cởi ba nút áo để lộ khoảng ngực rộng đầy mê người, đổ rượu vào một cái li rồi ngồi xuống mà nhâm nhi nó.

Trong bóng đêm, Mạc Hi từng bước tiến lại gần, chỉ cần hù dọa một chút, nói với hắn không cần chấp nhận hôn sự này là được, nhưng thật không ngờ, con dao còn chưa đưa lên cổ người kia, thì cô đã bị vật lại, ngồi gọn gàng trong lòng hắn.

-Vợ tương lai, em chưa gì đã muốn ám sát chồng em sao?

Giọng nói này, cô lập tức ngẩng đầu lên, con dao trong tay cũng vì thế mà rơi xuống, khuôn mặt mà hàng đêm cô đều mơ thấy, ánh mắt làm cô rơi vào bể tình, đều một lần nữa xuất hiện.

-Lãnh Nam…

-Ừm! Lần này anh nhất định sẽ không buông em ra nữa.

Duyên trời đã định, kiếp trước, kiếp này, và cả những kiếp sau, hai ta đều thuộc về nhau, không chia lìa.

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tỷ Phu Vinh Dự

Copyright © 2022 - MTruyện.net