Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Điều kiện của ngươi quá phận như thế, Lữ Hậu Tích đều đáp ứng, cố ý muốn đua xe với ngươi, ngươi nhìn không ra chút gì đó sao?
Lâm Tĩnh Nhu tiếp tục nói:
- Tuy ta không biết Lữ Hậu Tích muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không có chuyện tốt, cho nên ta mới hạ mình ngồi ở trong xe của ngươi. Bởi như vậy, có ta ở đây, cho dù trong lòng Lữ Hậu Tích hắn đối với ngươi có ý làm loạn, cũng không dám tiếp tục nữa.
Lâm Tĩnh Nhu là khắc tinh của hoàn khố, không chỉ có dáng người xinh đẹp, mảnh khảnh, còn có một tâm tư rất tinh tế.
- Lâm Tĩnh Nhu, cái kia thật đúng là muốn cám ơn ngươi rồi.
Trong lòng Trần Thanh Đế ấm áp, hắn có thể tinh tường cảm giác được, Lâm Tĩnh Nhu là xuất phát từ thiệt tình, thật tình trợ giúp hắn.
- Nói nhảm, đương nhiên phải cảm tạ ta rồi.
Lâm Tĩnh Nhu kiêu ngạo nói:
- Ta không chỉ mang đến vận khí cho ngươi, còn để cho Lữ Hậu Tích không dám làm mấy chuyện xấu đối với ngươi, ta là đại ân nhân của ngươi. Chờ sau khi thắng, nhất định phải cảm tạ đại ân nhân như ta, khanh khách...
- Nhất định!
Trần Thanh Đế rất nghiêm túc nói, đồng thời, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, trong hai tròng mắt Trần đại thiếu lóe lên hàn mang, trong nội tâm cười lạnh:
- Xem ra Lữ Bất Phàm là nên chết, chuẩn bị động thủ rồi.
- Ông...
Lái xe của Lữ Hậu Tích, điều khiển xe thể thao siêu cấp, phát ra tiếng động cơ gào thét, tốc độ lập tức tăng lên, thẳng bức đến CCXR của Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế cẩn thận, hắn muốn đụng vào.
Lâm Tĩnh Nhu nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Không có việc gì, không cần sợ, ngồi vững vàng là được.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn một chỗ ngoặc phía trước, không chỉ không có giảm tốc độ, còn đang không ngừng tăng tốc.
Chỗ ngoặc, không giảm còn nhanh.
- Tư...
Thanh âm lốp xe cùng mặt đất ma sát đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế đang trong quá trình không ngừng gia tốc, hoàn thành một hoàn mỹ trôi đi, thuận lợi qua chỗ ngoặc.
- Bá...
Đã qua chỗ ngoặc, tốc độ xe của Trần Thanh Đế y nguyên tăng vọt, lập tức liền chạy mất hút.
- Cái gì?
Lái xe đi theo đằng sau Trần Thanh Đế, thấy tình huống như vậy nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Qua ngoặt nhanh chóng như thế, tuy chỗ ngoặt rất lớn, nhưng mà hắn không cách nào làm được, cho dù là sư phụ của hắn, cũng rất khó hoàn thành.
Cái này... Đây quả thật là chưa từng có thắng qua, bao cỏ Trần Thanh Đế sao? Kỹ thuật như vậy, để cho hắn ngoài ý muốn, làm cho hắn chết ở trong thi đấu? Ta không bị giết chết trong thi đấu đã đáng được ăn mừng rồi.
Lái xe của Lữ Hậu Tích, có một loại cảm giác bị lừa gạt.
- Oa kháo kháo...
Biệt thự trên đỉnh núi, Viên đại thiếu nhìn xem màn hình giám sát và điều khiển, phát ra một tiếng hưng phấn gầm rú:
- Trần đại thiếu vượt chỗ ngoặt như thế, quả thực là quá hoàn mỹ, quá ngưu bức rồi. Mẹ nó, Trần đại thiếu như thế nào thoáng cái trở nên lợi hại như vậy rồi hả? Dựa vào, dựa vào, dựa vào, sẽ không thật sự là vận khí do Lâm Tĩnh Nhu mang đến chứ?
- Con mẹ nó, nhất định là như vậy. Trần đại thiếu là một chúa tể lý luận ngưu bức hò hét, hiểu được lý luận lại làm không được. Hiện tại đã có vận khí của Lâm Tĩnh Nhu, đơn giản liền làm đi ra. Cạc cạc, hai người Trần đại thiếu cùng Lâm Tĩnh Nhu, quả thực là tổ hợp hoàn mỹ a.
Viên đại thiếu hưng phấn vung vẩy nắm đấm, hoa chân múa tay vui sướng, một thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, phi thường đồ sộ.
Kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế đột nhiên trở nên trâu bò, Trần Hương Hương có chút nhẹ nhàng thở ra, cũng nghĩ đến vận khí theo như lời Lâm Tĩnh Nhu nói, chắc có lẽ Lâm Tĩnh Nhu sẽ không có nguy hiểm gì.
Trần Phong Nhiên đối với đua xe cũng không phải hiểu nhiều, cũng không có cảm giác được Trần Thanh Đế lợi hại. Chỉ là cho rằng, lái xe của Lữ Hậu Tích đang chấp hành mệnh lệnh của hắn, cố ý thả nước, nhường cho Trần Thanh Đế mà thôi.
Trần Phong Nhiên lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vô cùng cừu hận, ghen ghét Trần Thanh Đế.
Bởi vì Viên đại thiếu nói: hai người Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu, quả thực là tổ hợp hoàn mỹ.
Hai người Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát lại ngay ngắn trừng lớn hai mắt, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khó có thể tin. Trần Thanh Đế vượt qua chỗ ngoặt kia, thật sự là quá lợi hại.
Vận khí?
Chẳng lẽ thật sự là vận khí của Lâm Tĩnh Nhu? Vận khí chẳng lẽ lợi hại như thế? Ở trên đua xe , cũng có thể bởi vì vận khí, hoàn thành độ khó cao sao?
Ngoại trừ giải thích vận khí này ra, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát thật sự là không nghĩ ra. Dù sao, đối với kỹ thuật lái xe lý luận của Trần Thanh Đế, bọn hắn là phi thường hiểu rõ.
Một người ở đua xe chưa bao giờ thắng qua, kỹ thuật lái xe có thể tốt sao?
- Hừ, coi như là ngươi vận khí tốt, vận khí tốt cũng không có khả năng một mực tồn tại. Ta cũng không tin, vận khí của ngươi sẽ một mực tốt như vậy.
Trong nội tâm Lữ Hậu Tích cười lạnh không thôi:
- Chỉ cần có một sai lầm, Trần Thanh Đế ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Lâm Tĩnh Nhu, vận khí của ngươi thật sự là quá lợi hại, có ngươi trong xe, quả thực là như có Thần trợ giúp.
Trần Thanh Đế hoàn thành chỗ ngoặt, thản nhiên nói.
- Khanh khách... Vận khí của ta một mực đều rất tốt.
Lâm Tĩnh Nhu vô cùng kiêu ngạo nói:
- Nhanh lên, lái xe của Lữ Hậu Tích sắp đuổi theo tới.
- Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế tăng tốc lần nữa, nhưng trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Thông qua linh khí ăn gian, linh khí trong cơ thể tiêu hao quá lớn, đơn giản không thể lại vận dụng linh khí ăn gian rồi.