Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Cung Chủ Vương Phi
  3. Chương 13 : Có biến
Trước /27 Sau

[Dịch]Cung Chủ Vương Phi

Chương 13 : Có biến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vài ngày sau,...

Trong Bách thành xôn xao một trận. Lý do cũng là vì vị hoa khôi mới của Bách Hoa lâu hôm nay sẽ ngồi kiệu vào thành. Bách Hoa lâu dùng chiêu này cũng thật độc nha! Từ sớm trên đường đã đầy người, đại đa số đều là nam tử, bọn họ chen lấn, xô đẩy nhau, ầm ĩ thành một đoàn. Từ phía xa, xuất hiện một cỗ kiệu. Rèm che bằng lụa mỏng màu hồng đào thêu hoa, đỉnh kiệu khảm những viên dạ minh châu rất lớn, giá trị xa xỉ vô cùng. Ôi dào, mấy thứ này ở Vô Cực cung đầy rẫy, bọn họ dùng không hết nên Uyển Nghi liền đem nó khảm lên đỉnh kiệu... cho đẹp! Bốn người nam tử khiêng kiệu, người nào người nấy thân hình lẫn mặt mũi đều hoàn mĩ đến- từng- mi- li- mét. Ngoài ra, còn có bốn người tì nữ đi cạnh kiệu, cũng đều thuộc dạng mĩ nhân xinh đẹp mĩ lệ, khiến lòng người rung động. Chỉ nhìn tì nữ đi theo thôi cũng đủ khiến nam nhân quanh đó thèm nhỏ dãi rồi, không biết vị nữ tử đang ngồi trong kiệu kia, là đến cỡ nào tuyệt sắc a? Lúc này, một làn gió vô tình thổi qua, đem một góc màn kiệu phất lên, đám nam nhân đứng gần đó đều cố gắng nghển cổ lên để nhìn, muốn xem một chút dung mạo mĩ nhân. Nhưng chỉ vừa liếc mắt, bọn họ đã hoàn toàn ngây ngốc, đến khi cỗ kiệu đã đi qua rồi mà phần hồn vẫn lơ lửng đâu đây. Một vài người còn vô thức lẩm bẩm:

" Tiên tử, tiên tử hạ phàm..."

Những người xung quanh nghe được, sự hưng phấn lại tăng lên. Một đường đi đến Bách Hoa lâu, số người đi theo kiệu càng lúc càng đông, nếu đây mà ở hiện đại, tuyệt đối sẽ gây tắc đường nghiêm trọng.

Lúc này, trên một nóc viện cách đó không xa, Uyển Nghi ngồi vắt vẻo ở trên nhìn xuống dòng người phía dưới, khóe môi nhếch lên cười tự đắc. Hoa nương ngồi bên cạnh, hai mắt sáng ngời. Hồi lâu nàng quay sang ôm chặt lấy Uyển Nghi lắc lắc, thán phục nói:

" Cung chủ người thật là lợi hại!"

Uyển Nghi thở dài, ra vẻ chán nản liếc Hoa nương nói:

" Aizz, mama, ta là nam tử chưa có vợ đó, mama ôm ta như vậy, còn ở nơi lộ liễu thế này, sau này ta không thú thê được thì tính sao?"

Hoa nương nhăn đôi mày đẹp, đưa tay bẹo má nàng nói:

" Cái xú nha đầu ngươi chứ nam tử gì? Còn lo không lấy được vợ? Nữ y thì không mặc, suốt ngày giả nam đi đông đi tây trêu ghẹo con gái nhà lành! Gần đây nữ tử đến tuổi cập kê trong thành này đều ngày ngày mơ mơ mộng mộng, lại còn thường xuyên ngây ngốc, này còn không phải tác phẩm của xú nha đầu ngươi?"

Uyển Nghi tròn mắt:

" Mama, sao biết ta đi đông đi tây? Đông hướng nào, tây hướng nào, ta còn không biết, sao mama lại biết?"

Hoa nương trợn mắt:

" Ngươi không phân biệt được phương hướng?"

Uyển Nghi thành thật gật đầu. Hoa nương cốc một cái vào đầu nàng, thở phì phì nói:

" Vậy sao lúc ta nói Vạn Yến Bạch lâu nằm ở hướng Tây Bắc, ngươi lại mò đến được? Không bị lạc đường, lại còn tiện thể trêu chọc con gái nhà lành giữa đường giữa chợ? Hả?"

Uyển Nghi vuốt cằm ngẫm nghĩ, bật thốt ra:

" Có lẽ là do bản năng..." nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì nàng lập tức giãy nảy lên:

" Này, ta đâu có cố ý đâu! Hơn nữa hôm đó là đi công chuyện, ta mới phải làm như vậy để cho giống một "Hoa hoa công tử" đấy chứ! Mama ngươi thật không có lương tâm, mọi chuyện ta làm đều vì Bách Hoa lâu không phải sao?"

Hoa nương tà tứ liếc nàng một cái rợn óc:

" Này còn không phải đi..."

Uyển Nghi thở dài, nhún vai nói:

" Ok, ta thừa nhân là ta thích mặc nam trang, nhưng là bởi vì nó rất gọn gàng lại dễ hoạt động, chứ không như nữ trang, vừa lắm lớp,đã nóng lại còn vướng víu. Thật rất phiền!"

Hoa nương lại đánh bốp vào đầu nàng một cái, Uyển Nghi đau đến nhe răng, nhảy dựng lên:

" A, sao lại đánh ta?"

Hoa nương chép miệng:

" Nha đầu ngươi chẳng có chút nữ tính nào cả! Ngươi ế dài cho xem!"

Uyển Nghi bĩu môi:

" Người không nữ tính là mama thì có! Không phải ngồi đấy là độc miệng rủa ta đâu! Bao nhiêu tuổi rồi mà không có lấy một mống đến hỏi!"

Hoa nương lại táng cho nàng một cái nữa, trừng mắt:

" Bao nhiêu tuổi? 18 tuổi chứ mấy mà nhiều? Nha đầu ngươi đáng lý phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới đúng đó!"

Uyển Nghi lại bĩu môi. 18, hừ, nàng đây 22 tuổi còn bị biến thành một cái nha đầu 15 tuổi, Hoa nương thì thấm vào đâu? Chẳng qua thân mình của nàng có chút gầy, chiều cao có chút thấp, cân nặng có chút nhẹ thôi mà, sao ai cũng đem nàng biến thành một cái tiểu con nít vậy? Cảm giác cứ bị coi thành hậu bối thật chẳng dễ chịu chút nào! Nhưng mà, nhìn Hoa nương như thế này, nói nàng 18, thậm chí 17 cũng sẽ có người tin. Mải suy nghĩ, Uyển Nghi không nghe tiếng Hoa nương gọi, nên lại bị táng một cái rõ đau vào đầu. Uyển Nghi ăn đau bức xúc rống lên:

" Liễu Vân Tâm, tỷ quá đáng!"

Liễu Vân Tâm- Hoa nương khoanh tay, lừ mắt nói:

" Hừ, ai bảo không nghe tỷ tỷ ta đây gọi? Hậu bối phải nghe lời tiền bối dạy bảo!"

Uyển Nghi lầm bầm:

" Tính tình bà chằn như vậy, bảo sao đến giờ vẫn ế dài là phải !"

Liễu Vân Tâm giơ tay lên, Uyển Nghi vội vàng ôm lấy đầu, la hoảng:

" Không chơi nữa, không chơi nữa, tỷ rất bạo lực, Cung chủ ta đây liễu yếu đào tơ không chơi nữa, đi về đây!"

Uyển Nghi đứng dậy, dùng khinh công phi thân lên, nhoáng cái, thân ảnh đã biến mất. Liễu Vân Tâm thở dài, lắc đầu mấy cái, cũng liền nhanh chóng đi theo. Đừng nhìn cách đối xử bạo lực của Liễu Vân Tâm với Uyển Nghi mà nghĩ rằng hai người này không ưa nhau. Thực chất thì, ở Vô Cực cung này, người thân với Uyển Nghi nhất chính là Liễu Vân Tâm. Nàng( Vân Tâm) luôn coi nàng(Uyển Nghi) như chính muội muội mình mà đối đãi, nên có thể coi Liễu Vân Tâm là người "tâm đầu ý hợp" nhất với Uyển Nghi ở thế giới này.

Bách Hoa lâu hôm nay đông nghịt người, đứng chật cả hai tầng lâu, ở bên ngoài, còn nhốn nháo cả một đám người. Uyển Nghi phi thân qua nóc hậu viện rồi kín đáo lách mình vào phòng. Bên trong phòng, vị tân hoa khôi của Bách thành lúc này nằm ngửa người trên tháp ăn hoa quả. Nàng bứt một quả nho, tung lên cao rồi há miệng ra đỡ. Uyển Nghi vô tình nhìn thấy một màn này, nàng lắc đầu cười nói:

" Thiên Tinh, thật là không nữ tính, chậc chậc!"

Thiên Tinh ngồi bật đậy, cười toe toét nói:

" A, Cung chủ bé, ngài về rồi à? Thấy thế nào, hiệu ứng gây ra được chứ?"

Sống cùng Uyển Nghi ba năm trong Mê Vực, Thiên Tinh ít nhiều cũng học lỏm được vài "ngôn ngữ hiện đại" của nàng lúc vô tình thốt ra, dần dần cũng quen miệng. Bị gọi là Cung chủ bé, Uyển Nghi nhăn mặt. Cái này với Tiểu Cung chủ thì có khác gì nhau a? Nàng đi đến cạnh giường, giật chùm nho trên tay Thiên Tinh rồi ra bàn ngồi, nói:

" Hưm, không tệ! Nhưng mà quan trọng hơn, Thiên Tinh cô nương à, bây giờ cô nương là gương mặt triển vọng của Bách Hoa lâu, làm ơn hành xử cho đúng phong phạm thục nữ một chút đi!"

Thiên Tinh cũng ngồi xuống bàn, cầm một quả táo tung lên, xoa xoa rồi cho vào miệng cắn "rộp" một cái, bĩu môi nói:

" Ta đã cố hết sưc rồi! Nhưng mà ngài cũng biết đấy, ta từ nhỏ đã chém chém giết giết, sống trong môi trường đầy máu tanh và tử thi đó, bản tính yếu đuối của nữ nhi là yếu tố đầu tiên cần loại bỏ. Hơn nữa, từ trước tới giờ ta toàn dùng vũ kĩ để lấy mạng người, đã bao giờ dùng nó để mua vui cho người đâu?"

Uyển Nghi giơ lên một ngón tay, nói:

" Yên tâm, qua lần này, ta sẽ thưởng cho ngươi!"

Hai mắt Thiên Tinh sáng lên:

" Thưởng? Quyền chỉ đạo việc thi công khu siêu thị ở Liêm Châu? OK?"

Uyển Nghi đen mặt. Thiên Tinh, nàng ấy rốt cuộc là nữ tử hay nam tử vậy? Ham gì không ham, chỉ chăm chăm mấy cái trò xây dựng! Ban đầu nàng đề xuất ý kiến này, Thiên Tinh đã hăng hái muốn xin chỉ đạo, lúc đó nàng còn ngỡ nàng ấy chỉ là hứng thú nhất thời nên không đồng ý. Không ngờ nàng ấy lại ham thích việc này đến vậy! Uyển Nghi suy nghĩ một chút liền gật đầu:

" Được rồi !"

Thiên Tinh vui vẻ cười ngoác miệng. Uyển Nghi âm thầm điểm điểm mi tâm bất đắc dĩ. Nàng ấy, thật mất hình tượng! Phạch, phạch. Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vỗ cánh, Uyển Nghi lập tức mỉm cười:

" Về rồi !"

Nàng tiến ra, mở tung hai cánh cửa sổ. Ngay lập tức, một bóng trắng vụt vào phòng. Nụ cười của Uyển Nghi đông cứng lại bên môi, nàng nhìn xuống vệt máu chạy trên tay mình. Không phải máu của nàng. Trên thành cửa và cả lớp giấy trên cửa sổ, đều dây lại vài giọt máu. Ánh mắt nàng tối lại. Uyển Nghi quay đầu, liền thấy bạch ưng khuỵu xuống, nằm rạp trên bàn, hai cánh cùng lông dưới bụng bết máu. Một bên, sắc mặt Thiên Tinh tái xanh một mảnh. Uyển Nghi hoảng hốt chạy đến, thật nhẹ nhàng lật ngửa bạch ưng lên, mới phát hiện dưới bụng nó có một vết thương, máu không ngừng chảy ra. Uyển Nghi xuất từ trong túi ra một lọ Kim sang dược, cẩn thận rắc lên vết thương, tạm thời ngăn máu chảy tiếp. Thiên Tinh sai người mang đến một chậu nước ấm, cùng Uyển Nghi lau sạch đống lông bụng cùng cánh bị dính máu, sau đó băng lại vết thương nơi bụng nó. Thiên Tinh đem bạch ưng đặt vào một cái lồng, còn Uyển Nghi thì chăm chú nhìn vào tờ giấy bị nhiễm đỏ trên tay. Thiên Tinh đi đến bên cạnh nàng, nhìn tờ giấy bị nhiễm màu máu , tiếc hận nói:

" Biến thành thế này thì không thể xem được rồi!"

Uyển Nghi không nói gì, chỉ nhìn chăm chú tờ giấy một lúc lâu, bỗng nhiên nàng thốt lên:

" Không đúng! Thiên Tinh, đem nến đến đây!"

Thiên Tinh khó hiểu cầm nến đặt lên bàn. Uyển Nghi cầm tờ giấy hơ trên ngọn lửa. Một khắc trôi qua, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt nàng. Không phải cách này! Nhìn đến thau nước bên cạnh, đáy mắt lóe lên. Thiên Tinh còn ngơ ngác không hiểu, đã thấy Uyển Nghi ném tờ giấy trên tay vào thau nước. Nàng hốt hoảng la lên:

" Cung chủ bé, người làm gì vậy? Ôi không, giấy sẽ bị nát mất !"

Uyển Nghi quát khẽ:

" Đừng động vào!"

Thiên Tinh ngây ngốc đứng sững lại. Hai mắt Uyển Nghi dán chặt vào thau nước. 2 phút... 3 phút... 4 phút... 5 phút... Nước trong thau, từ trong vắt, dần dần chuyển đỏ. 5 phút tiếp theo, tờ giấy kia chìm xuống đáy thau, còn nước đã nhiễm đỏ một mảnh, màu đỏ rực huyết sắc. Lúc này, Uyển Nghi vén tay áo lên, thò vào trong nước khoắng khoắng mấy cái, màu đỏ tan đi, nước lại trong vắt như cũ. Đáy chậu, là tờ giấy màu trắng tinh. Uyển Nghi nhanh chóng vớt lên, làm nó khô đi, rồi tiếp tục đem hơ trên lửa. Tình hình lần này có chuyển biến. Mặt trên tờ giấy, nổi lên từng dòng chữ. Thiên Tinh ngạc nhiên "a" một tiếng, vội che miệng lại. Uyển Nghi căng tờ giấy ra, đọc hàng chữ trên đó. Hồi lâu, nàng nhếch môi cười lạnh:

" Đám người này, thật không ngoan chút nào! Xích Hỏa, tứ đại đế quốc, mấy người chán sống rồi sao?"

Nàng vất tờ giấy lên bàn, đi ra cửa, nói vọng vào:

" Thiên Tinh, bây giờ ta phải về Vô Cực cung một chuyến, những chuyện còn lại, ngươi cùng mama tự giải quyết cho tốt! Kêu người chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, ngay lập tức!"

Thiên Tinh ôm quyền, cung kính đáp:

" Thuộc hạ tuân lệnh !"

Uyển Nghi xách theo tay nải đi ra cửa sau của thanh lâu. Nhận cương từ người giữ ngựa, nàng phi thân lên, kéo cương thật mạnh, con ngựa hí vang một tiếng liền vun vút lao đi. Nàng đi không quản ngày đêm, đến khi người ngựa chuẩn bị kiệt sức mới dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lại đi tiếp. Non trưa ngày thứ hai, nàng đã đến địa phận trung tâm Vực, trước cổng Vô Cực cung. Hai hộ pháp giữ cửa là Sinh Tử vừa thấy nàng liền giơ đao lên chặn lại . Uyển Nghi thấy vậy liền lập tức xé đi lớp hóa trang trên mặt, từ trong ngực xuất ra Hắc ngọc bội. Sinh Tử hộ pháp vừa nhìn thấy liền lập tức quỳ xuống, cúi đầu:

" Tham kiến Cung chủ đại nhân !"

Uyển Nghi nhìn cánh cổng to dày trước mặt, quát lên một tiếng:

" Mở cổng !"

Ngay lập tức, 12 cánh cổng dày nặng từ từ mở ra, tương ứng nối thông 12 lớp mê cung bảo vệ bên ngoài Vô Cực cung. Uyển Nghi thúc ngựa đi vào. Theo mỗi một cánh cổng, lại có một cặp Sinh Tử hộ pháp quỳ một gối, cung kính cúi đầu hướng nàng:

" Cung nghênh Cung chủ đại nhân !"

Đi sâu vào trung tâm của cung, điện Vô Cực dần dần hiện ra. Uyển Nghi thúc ngựa đi thẳng vào giữa sân điện. Hơn hai trăm đệ tử trong cung cùng Hắc Bạch hộ pháp đều hướng nàng hô lớn:

" Cung nghênh Cung chủ đại nhân trở về !"

Uyển Nghi phất tay, đi thẳng vào trong điện, ngồi lên vị trí cao nhất, Hắc Bạch hộ pháp đứng ngay sau lưng nàng. Lập tức, có hai đệ tử của cung khiêng một cái cáng đi vào, trên cáng, là một đệ tử khác, người hắn nhiễm toàn máu, khó nhọc nói:

" Ta... muốn... gặp... Cung... chủ... cho ...ta gặp... cung chủ..."

Uyển Nghi vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên, đi nhanh xuống dưới điện. Nhìn qua người bị thương một lần, nàng xuất ra một viên thuốc óng ánh đen, ép hắn nuốt vào, tiếp theo lại phong bế huyệt đạo để ngăn máu chảy ra. Người bị thương thở hốc một cái, khó khăn thốt lên:

" Cung... chủ..."

Uyển Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn, hỏi:

" Muốn nói gì với ta sao? Nghĩ trong đầu, không cần nói ra !"

Người đệ tử kia khẽ gật đầu, nhắm mặt lại. Hồi lâu, sắc mặt Uyển Nghi biến đen, trong mắt nổi lên mây mù. Nàng thu tay lại, đứng dậy nói:

" Đem hắn đi chữa thương, chăm sóc cẩn thận! Hắc Bạch hộ pháp, theo ta vào thư phòng !"

Vào đến thư phòng trong cung, Uyển Nghi đem cửa đóng lại, sau quay sang Hắc Bạch hộ pháp nói:

" Hai người có biết Tà môn và Chính môn không?"

Hai người Hắc Bạch gật đầu. Uyển Nghi lại nói tiếp:

" Người đệ tử đó, bị tà công của môn chủ Tà môn chưởng thương, nhưng lại được một đệ tử Chính môn cứu sống !"

Hắc Bạch hộ pháp bàng hoàng. Uyển Nghi hít sâu một hơi, nói:

"Môn chủ Tà môn ra tay rất ác độc, trực tiếp đả thương kinh mạch trong người hắn, vài dây bị đứt, nhưng may mắn đã được nói lại. Dựa trên góc độ mà ta nhìn thấy, môn chủ Tà môn, rất hận Vô Cực cung..."

Hắc hộ pháp cau mày khó hiểu:

" Nhưng sao Tà môn lại hận người của Vô Cực cung? Người của hai giới Chính- Tà xưa nay chúng ta đâu có tiếp xúc qua?"

Bạch hộ pháp sắc mặt tái nhợt, hỏi:

" Lẽ nào..."

Uyển Nghi nhìn sắc mặt của hắn, gật đầu:

" Đúng vậy, người đệ tử kia nói, tên môn chủ kia, không ai khác, chính là Xích Hỏa!"

Trong đầu hai người Hắc Bạch nổ bùm một cái. Uyển Nghi có chút đăm chiêu suy nghĩ. Tà môn muốn mượn thế lực của tứ đại đế quốc để lật đổ Vô Cực cung, nàng phải nghĩ cách ngăn chặn việc này mới được. Nghĩ nghĩ một hồi, Uyển Nghi liền nghĩ đến một tổ chức. Đối địch với Tà môn, chính là Chính môn. Hai môn phái này muốn kìm giữ lẫn nhau, nay Tà môn muốn đánh chiếm Vô Cực cung nên sẽ liên kết với triều đình, vậy thì Chính môn, chính là sự hợp tác tốt nhất lúc này. Uyển Nghi quay sang nhìn hai vị hộ pháp, hỏi:

" Hai người có biết Chính môn ở đâu không?"

Bạch hộ pháp nhanh chóng đáp:

" Ở trong Cấm Vực !"

Uyển Nghi vuốt vuốt cằm. Thật trùng hợp, Chính môn cũng lại ở trong Cấm Vực. Chứa được cả một tổ chức như vậy, rốt cuộc ở trong Cấm Vực còn có cái bí mật gì mà nàng còn không biết đây? Đi lướt qua Hắc Bạch hộ pháp, Uyển Nghi nói vọng lại:

" Ta sẽ rời cung ! Chuẩn bị ngựa !"

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Địa Ngục Trần Gian

Copyright © 2022 - MTruyện.net