Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời tờ mờ sáng, Chu Tiểu Vân bị tiếng pháo ầm ĩ đánh thức. Cạnh gối là một miếng bánh nhỏ, phải ăn lúc chưa nói gì, vì vậy được gọi là “Bánh khai khẩu”.
Cắn hai miếng, bánh mềm xốp, thơm ngọt, vị ngọt quanh quẩn mãi, rất lâu chưa tan. Đây là món Chu Tiểu Vân thích ăn nhất, chỉ đến Tết mới bán, bình thường muốn mua cũng không mua được. Hơn nữa, lúc này mùi vị bánh chính tông, người bán không gian dối. Sau này, bánh bị bớt xén quá nhiều nguyên liệu.
Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới lên người. Khi may, Triệu Ngọc Trân làm hơi rộng, để năm sau vẫn mặc vừa. Tổng thế mà nói khá vừa người. Cô cố tình ra soi gương, trong gương mình lớn thêm một tuổi. So với nửa năm trước, cao hơn một tí, người cũng mập hơn, không gầy như trước.
Chu Tiểu Vân thuần thục dùng dây nịt các màu buộc tóc thành hai xoáy tròn hai bên, cùng với áo bông màu đỏ và làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, ngắm đi ngắm lại là một cô bé đáng yêu, lúc này mới hài lòng đi ra.
“Ba, năm mới tốt lành. Mẹ, năm mới tốt lành.”
Ba Chu và Triệu Ngọc Trân cười đáp, để Chu Tiểu Vân ăn sáng.
Cơm sáng có sủi cảo thịt gọi là “loan loan thuận” (mọi việc thuận lợi), còn có món bánh trôi “Nguyên bảo”, khi ăn không được gọi sai tên, nói sai sẽ bị mắng. Chu Tiểu Vân không hiểu xuất xứ mấy cách gọi này, dù sao gọi theo cũng không sai.
Khi ăn “Nguyên bảo” phải cắn được một đồng tiền xu, điều này mang ý vui mừng. Theo phong tục, phải dán đồng tiền xu này lên tường, đến hết mười lăm tháng giêng mới gỡ xuống, tất cả sẽ cho Chu Tiểu Vân.
Ăn trúng tiền xu được cho là điềm lành đầu năm, năm mới có vận may. Sáng sớm, Triệu Ngọc Trân đã nhét bốn đồng tiền xu vào nhân bánh.
Ba Chu là người đầu tiên ăn trúng, mặt mày rạng rỡ, mong rằng năm nay sẽ có tài vận. Triệu Ngọc Trân cũng cắn được một cái, cộng thêm Chu Tiểu Vân thì chỉ còn một viên bánh trôi có tiền xu.
Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân lấy hồ dính đồng xu lên tường, mắt đỏ lên, la hét muốn ăn bánh trôi có tiền xu. Thực ra, cậu không hề thích ăn ngọt, vì một đồng tiền và vận may, cậu hi sinh rất nhiều.
Ăn bốn viên mà chưa thấy bóng dáng đồng xu đâu, Đại Bảo bắt đầu bực mình. Dùng đũa xé đôi tất cả viên bánh, cuối cùng đúng ý gắp được tiền xu, cậu vui vẻ mang nó đi dán.
Chờ Tiểu Bảo và Nhị Nha ăn cơm xong, bốn anh em bắt đầu đến nhà họ hàng chúc tết.
Đầu tiên là đến nhà bác Cả. Bác gái cầm một nắm hạt dưa lớn, đầy đường và hoa quả đưa cho bọn nhỏ. Chu Tiểu Vân khách khí nhận một hai thứ, Đại Bảo thì nhét đầy cả túi.
Bất ngờ hơn là bác Cả mừng cho mỗi đứa một ngàn tiền mừng tuổi. Tiểu Bảo tuy nhỏ cũng biết tiền là thứ tốt vội vã nhận lấy, nhét vào trong túi.
Chu Tiểu Vân dạy Tiểu Bảo: “Còn không mau cảm ơn bác.”
Tiểu Bảo nghe lời lặp lại. Bác Cả liên thanh khen bọn trẻ hiểu chuyện.
Nhị Nha học theo, non nớt nói: “Cháu cảm ơn bác.” Khiến cho bác Cả, bác gái đều nở nụ cười.
Đại Bảo thấy có tiền mừng tuổi mắt phát sáng như sao, thầm thì với Chu Chí Hải mua diêm tiên.
Chu Tiểu Vân không kịp ngăn cản chỉ thấy Đại Bảo nhanh như chớp không thấy bóng dáng, đành phải thay Đại Bảo nói cám ơn.
Từ nhà bác Cả ra, đội ngũ chúc tết có thêm Chu Tiểu Hà. Đi hết các nhà, đội ngũ càng ngày càng đông. Đi một vòng từ đầu thôn đến cuối thôn, gặp người thì nói “Năm mới tốt lành, chúc phát tài”, Chu Tiểu Vân cười rạng rỡ. Qua năm mới, gặp người phải cười thật tươi, không cười nổi cũng cố mà cười!
Chúc tết xong đã là hơn một tiếng sau. Cuối cùng được nghỉ ngơi, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm.
Không đợi quay đầu, Vương Tinh Tinh, Bé Mập và Tiểu Bất Điểm chạy tới tìm, bắt cô cùng đi đá cầu. Chu Tiểu Vân cười khổ hỏi: “Tớ không đi được không?”
“Tất nhiên là không!” Mấy người trăm miệng một lời.
Chu Tiểu Vân đành xốc lại tinh thần, bất đắc dĩ nhận mệnh.
Chúc tết và chơi đùa qua mùng một tết. Sau một ngày, hai chân Chu Tiểu Vân như nhũn ra. Không đợi cô kịp nghỉ ngơi, ngày thứ hai bắt đầu đi thăm họ hàng.
Nét đặc sắc trong phong tục đón tết của người Trung Quốc chính là ăn uống. Ăn ở nhà, ăn ở nhà họ hàng, thân thích đến nhà mình ăn, cô gái đã lấy chồng ăn lại mặt, dẫn người nhà ngoại đến ăn, các anh chị em trong nhà tụ tập ăn uống… Nói chung, ngoài ăn ra chỉ có ăn. Nếu như đến tất cả nhà thân thích ăn uống khéo hết tháng giêng mới ăn xong.
Mùng hai là ngày về nhà ngoại. Triệu Ngọc Trân vốn rất ít khi về nhà mẹ đẻ về cùng chồng và các con.
Nhà ngoại Triệu Ngọc Trân có ba chị em, chỉ có một cậu là con út, chưa kết hôn. Triệu Ngọc Trân đứng thứ ba, hai chị gái đã lấy chồng. Lúc về, đông người vui nhà vui cửa, nhiều trẻ con líu ríu rất náo nhiệt.
Lúc ăn cơm, người lớn ngồi riêng một bàn uống rượu, dọn một bàn nhỏ cho trẻ con ăn.
Nhị Nha được mẹ ôm ngồi cùng với mâm người lớn. Ba anh em Chu Tiểu Vân và hai đứa bé nhà dì Cả, đôi song bào thai nhà dì Hai ngồi quanh một bàn nhỏ.
Tiểu Bảo thấp bé nhiều món với không tới, Chu Tiểu Vân cầm bát gắp thức ăn cho em. Triệu Ngọc Trân thỉnh thoảng liếc nhìn, thấy Chu Tiểu Vân chăm sóc Tiểu Bảo rất tốt cũng yên lòng, quay đầu tiếp tục nói chuyện với chị em.