Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người lăn qua lăn lại trên ghế sa lông, Chu Tử Y sớm đã bị Tiêu Thần kích thích tới mức toàn thân nóng như lửa đốt. Hắn vừa hưng phấn đến độ cởi quần lót xuống để lộ tiểu huynh đệ to lớn, chuẩn bị một hồi chiến đấu mãnh liệt thì không ngờ bị Chu Tử Y một cước đá bay xuống đất, hai tay gắt gao che lấy ngực. Cô nhặt vội áo ngủ trên mặt đất chạy thật nhanh vào phòng ngủ.
- Chị Tử Y!
Tiêu Thần nhanh chóng mặc quần trong, vọt về phía Chu Tử Y. Ầm một tiếng, còn chưa tiến kịp vào phòng ngủ của cỗ thì cánh cửa đã ngay lập tức bị đóng lại. Tiếp theo đó một tiếng két vang lên, Chu Tử Y đã khóa trái cửa phòng bị.
- Cốc cốc cốc!
Tiêu Thần gõ thật mạnh vào cửa, sợ Chu Tử Y sẽ làm điều gì ngu ngốc, hắn đứng bên ngoài kêu lớn:
- Tử Y, tôi yêu em! Tôi yêu em! Tiêu Thần tôi yêu em! Tiêu Thần sẽ là chỗ dựa cả đời của Chu Tử Y.
Một cái hôn vừa rồi đã khiến Tiêu Thần nghĩ thông rất nhiều, cũng hiểu rõ được nhiều chuyện. Hiện giờ hắn đã xác định được tình cảm của mình với Chu Tử Y mãnh liệt tới mức khiến linh hồn cũng phải run rẩy, cảm giác giống như những lần ở bên cạnh Uông Tiểu Kỳ. Yêu chính là yêu, không cần phải giải thích.
- Ô ô...
Chu Tử Y đang đứng dựa lưng vào của phòng nghe xong lời này liền ngồi bên xuống đất, dùng áo ngủ bụm lấy mặt khóc rống lên. Nếu nhìn vẻ mặt rất khó phân biệt cô đang vui sướng hay bi thương.
- Lớn hơn bảy tuổi thì có là gì? Em là cảnh sát giao thông còn anh là học sinh thì sao phải ngại? Anh yêu em thì chính là yêu em! Mặc kệ em có tin hay không, đời này em cũng chỉ có thể là người của anh! Chu Tử Y cả đời này cũng chỉ có thể thuộc về Tiêu Thần mà thôi!
Tiêu Thần đứng trước cửa lớn tiếng ngỏ lời yêu thương, sau khi nói ra một lần, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Tên họ Ngọc kia nếu dám động tới nữ nhân của tôi! Tôi sẽ giết chết hắn!
Nghĩ tới tên Ngọc Tử Long đáng ghét kia, sát khí Tiêu Thần đột nhiên nổi lên:
- Hiện giờ phải đi giết hắn!
Tiêu Thần quá kích động, quần áo cũng không kịp mặc, trên người chỉ độc một chiếc quần lót chạy ra khỏi cửa.
- Tiêu Thần!
Một lúc sau không nghe thấy tiếng Tiêu Thần bên ngoài cửa, Chu Tử Y thôi khóc, nhanh chóng mở cửa liền thấy hắn không còn ở trong nhà nữa.
- Sao hắn có thể ngu như vậy chứ? Tên Ngọc Long Tử kia hiện giờ anh có thể đối phó được sao?
Chu Tử Y lau những giọt nước mắt hạnh phúc kêu lên, cô nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề chạy ra khỏi nhà.
...
Năm rưỡi, trời vừa rạng sáng, lúc này thôn Dĩ Kinh đã có không ít nông dân cần củ rời giường, nhưng ở thành phố rộng lớn như Lĩnh Hải này lại chính là khoảng thời gian ngủ ngon giấc nhất, mọi người đều đang bổ sung sức lực sau một đêm bận rộn.
Vũ trường Hoàng Kim bên bờ biển giờ này đã đóng cửa, cánh cửa cuốn làm bằng nhôm hợp kim được kéo xuống.
- Rầm rầm rầm!
Một tràng âm thanh nện cửa ầm ầm vang lên.
- Két!
Sau đó là một tiếng động chói tai, cánh cửa cuốn bị người dùng lực mạnh mẽ kéo lên, một bóng đàn ông chen vào bên trong phòng ca múa, bật đèn đại sảnh tiến thẳng lên tầng hai.
Trong gian phòng ngủ trên tầng ba, một nam hai nữ đang trần truồng ôm lấy nhau. Người nam chính là Ngọc Tử Long đầu trọc bóng loáng, nhìn qua đoán chừng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy. Hai nữ hình dáng khá giống nhau, giống như hai chị em. Cả ba người còn đang ngủ say, lúc này Ngọc Tử Long bị tiếng động thật lớn dưới tầng làm cho bừng tỉnh.
- Tiếng gì vậy?
Người đàn ông cảnh giác ngồi dậy, cầm lấy di động đang định gọi điện.
- Ầm!
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đá bay, bụi tường bay mù mịt.
- Sao lại thế này? Tên kia, ngươi là ai!
Bụi tản đi, lúc này mới nhìn rõ cửa phòng xuất hiện một thanh niên rất anh tuấn, thân hình cao lớn chỉ mặc độc một cái quần lót, ánh mắt gắt gao nhìn về phía mình.
- Trước khi chết còn có thể thoải mái song phi thế này sao?
Nam nhân đứng trước cửa chính là Tiêu Thần, dựa theo lời Khỉ ốm liền biết được Ngọc Tử Long hiện đang ở phòng khiêu vũ này, hắn liền không chút chậm trễ chạy thẳng tới đây. Không ngờ tên Ngọc Tử Long này quả nhiên giống như lời Chu Tử Y nói, cực kỳ hèn hạ, hơn nữa còn dâm dục vô độ. Thân thể hắn vốn nhỏ bé, không hiểu sao có thể chịu nổi hai cô nàng kia song phi.
- Ngươi rút cuộc là ai!
Ngọc Tử Long thấy đối phương không có chút thiện ý, lặng lẽ vươn tay tới tủ giường sau gối định lấy ra khẩu súng đặt sẵn trong đó.
- A!
Hai cô gái bán hoa trên giường bị tiếng Tiêu Thần đá cửa đánh thức, phát hiện trong phòng có thêm một người, hơn nữa còn chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Hai bọn họ sợ tới mức ngay lập tức kéo chăn che thân thể, trốn về phía sau Ngọc Tử Long.
- Nhìn cái *** nhà ngươi! Nhìn cho kỹ ông đây là ai. Tóm lại về sau chỉ cần biết nó sẽ không còn có cơ hội được vui vẻ nữa rồi.
Tiêu Thần cũng không định nhiều lời với ba người này, vừa dứt tiếng liền vọt về phía trước. Ngọc Tử Long vội vàng túm lấy hai cô gái phía sau đẩy về phía Tiêu Thần, đồng thời cánh tay vươn ra với lấy khẩu súng ở trong tủ giường hướng về phía trước bắn liền hai phát.
Hai phát súng vang lên, hai cô gái bán hoa ngã xuống đất, đến trước lúc chết ánh mắt vẫn còn rất mơ màng. Dường như cảm giác được sắp phải tới âm tào địa phủ các cô mới thấy oán hận Ngọc Tử Long. Gã còn chưa trả tiền công phục vụ không ngờ đã lấy thân hai chị em đỡ đạn, hơn nữa còn ác độc bắn thẳng về phía hay chị em.
- Pằng!
Tiêu Thần vọt nhanh về phía trước, bàn tay nắm lấy cổ tay Ngọc Tử Long. Gã hoảng sợ bóp cò liên tiếp.
- Pằng pằng!
- A!
Trong nháy mắt Tiêu Thần dùng sức bóp nát cổ tay Ngọc Tử Long khiến viên đạn lệch hướng bắn vào đùi gã. Tiêu Thần nhìn gã đau đớn lăn lộn nhưng không hề nảy sinh ý định buông tha. Ngay lập tức hắn nhảy lên giường hung hăng đạp vào chỗ bị thương trên đùi phải của Ngọc Tử Long, sau đó dùng hết khí lực dẫm thật mạnh lên đầu gối gã.
- A!
Chịu tổn thương nặng tới mức này, Ngọc Tử Long kêu rống lên như heo bị cắt tiết, sắc mặt xanh mét, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
- Thế này ngươi thấy thích rồi chứ?
Tiêu Thần túm lấy hai chị em bán hoa ném lên trên người Ngọc Tử Long. Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là tên kia lúc này đau như vậy mà còn chưa bất tỉnh, hiện giờ đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình đầy căm thù.
- Ngươi, ngươi, ngươi rút cuộc là, là ai? Ta đã làm gì đắc,... đắc tội với ngươi?
Ngọc Tử Long đầu óc đã rất mơ hồ, gã sẽ bất tỉnh chỉ trong giây lát. Nhưng trước khi chết gã muốn biết rút cuộc mình đã đắc tội với thần thánh phương nào!
- Hừ! Ngươi đến chết cũng không thể biết được đâu.
Tiêu Thần lạnh lùng quát, chân đạp mạnh xuống bụng Ngọc Tử Long.
- A!
Một tiếng kêu kinh hãi phát ra, Ngọc Tử Long rút cuộc đã ngất đi, mặt trắng bệch, một há hốc, hai con mắt như muốn lồi ra ngoài.
Kẻ đáng thương, đến chết cũng không biết là đã đắc tội với Tiêu đại gia ta. Chỉ có điều Tiêu đại gia đối với y cũng không tệ. Sau khi chết lại được Tiêu Thần ném hai cô gái lên trên người, hắn nhét súng vào trong tay một cô gái. Ba người ôm lấy nhau cũng coi như một sự hạnh phúc lúc chết đi.
Khách sạn Ngọc Gia, trong một gian phòng trên tầng cao nhất.
- Choang.
Một tiếng kêu giòn tan vang lên, Ngọc Mãn Lâu đang ngồi xếp chân bằng trên giường chợt mở to hai mắt, sắc mặt ngưng trọng.