Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trải qua năm ngày chữa thương bằng thủy linh lực này, năm ngày vết thương dữ tợn vốn có trên thân thể nhỏ bé đã khôi phục rất nhiều, da dẻ chỗ khác cũng phục hồi như ban đầu, ngoại trừ khuôn mặt hơi mập mạp, cũng không có gì khác lắm.
Kiên trì chữa thương mỗi ngày xong, linh lực Phán Hạ tiêu hao hầu như cạn kiệt, nhìn cái thân thể đơn bạc yếu đuối này, nàng bất đắc dĩ bĩu môi.
Quả thực là vẫn còn quá yếu sao?
Cố hết sức chống đỡ thân thể vô lực lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, Phán Hạ theo thường lệ đi về phía lãnh cung. Cung điện phía xa cùng người trong cung điện đều không phải là lý do khiến nàng nghỉ chân ở đó.
Nàng là muốn trong thời gian ngắn nhất khôi phục hết thảy linh lực kiếp trước, chỉ có thể nắm giữ sức mạnh mới không bị người khi dễ, mới có thể tồn tại trên thế giới này. Mà cái chỗ bị quên lãng phía xa là một nơi tốt để ở tạm thời.
Không có tiếng tăm gì!
Không tranh với đời!
Bị mọi người phớt lờ triệt để!
“Rào…” Một tiếng vang đột ngột truyền đến.
Bước chân Phán Hạ nhẹ nhàng bước trở về trên mặt đất có chút ngán ngẩm, khi nhìn thấy một bức tường đất mang linh khí hủy thiên diệt địa đột nhiên xuất hiện hướng về phía nàng.
Đột nhiên xuất hiện khí tức một bức tường đất nghiêm túc lan ra trên không, khí thế một mặt cường hãn mang tính áp đảo khiến cho nàng cảm giác được tính mạng bị chèn ép.
Chân nhỏ dạt ra, dựa vào bản năng đánh lộn hai mươi lăm năm, Phán Hạ trong nháy mắt nhảy một cái ra khỏi nơi bức tường đất trút xuống, chật vật lăn đi lăn lại còn chưa xong, từ bốn hướng khối đất liền dựng thẳng lên nhốt nàng vào trung tâm ở bên trong.
Bức tường đất đắc ý chậm rãi từ từ ép bốn phía vào một phương, lần tấn công này không ngông cuồng tự đại cùng hung hăng bá đạo như lúc nãy, chỉ mang một chút đùa cợt hờ hững, chậm rãi tiến gần về phía nàng.
Phán Hạ chưa kịp cau mày, thân thể nho nhỏ liền đứng lên, ngẩng đầu nhìn bức tường đất cao cao, chân phải nâng lực, thân thể bên trong đột nhiên nhảy ra khỏi bức tường đất, tay phải nhỏ nhắn bám víu thật chặt lấy bức tường đất, thân thể non nớt nhanh chóng áp sát về phía bức tường đất bên trên.
“Bang…” Trong nháy mắt lúc bức tường đất áp sát Phán Hạ, một bức tường đất cực kỳ dày và nặng trên không trung, bức tường đất bốn phía trực tiếp dựng thẳng lấp lại, đem bầu trời bịt kín che lại.
Bóng tối cũng không đáng sợ, kiếp trước Phán Hạ đã sớm thích ứng với bóng tối không thấy ánh mặt trời, nhưng cảm giác nhạy cảm của thân thể hoàn toàn lại nói ra một sự thật, bức tường đất từ trên cao xuống đang không ngừng sụp đổ…
Thân thể Phán Hạ nhảy một cái, tuy rằng đã chuẩn bị hết thảy, nhưng khi thân thể nặng nề té trên mặt đất, nàng vẫn không nhịn được mà kêu đau một tiếng.
“Đáng chết…” Là kẻ nào nhắm vào nàng?
Nàng tới thế giới này ngoại trừ mẫu tử Phong Lạc Trạch, chỉ gặp qua bọn cung nhân ngự thiện phòng mỗi ngày đắc ý vênh váo mà thôi, nàng thực sự không biết rốt cuộc đã đắc tội vị cao nhân lợi hại nào, chọc người kia từng bước ép sát nàng.
“Là tên khốn kiếp nào dám đánh lén?”
Phán Hạ rất khó chịu, bị một kẻ chưa từng thấy mặt có sức lực công kích lấn át như thế, đáng hận nhất là một chút phòng thủ nàng cũng không có…
Khó chịu! Khó chịu! Phi thường khó chịu!
“Ha ha, thật là một vật nhỏ đáng yêu.”
Lúc này một giọng nói mê hoặc trầm thấp vang lên, Phán Hạ mắt sáng lên, người phía xa vốn muốn đem bức tường đất đè ép nàng trong nháy mắt liền biến mất, vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm xung quanh, trong lòng nàng thật lâu không thể bình tĩnh.
Lúc nãy chiến đấu kịch liệt thế nhưng lại bị che đậy không có một chút xíu dấu vết nào, từng cọng cây ngọn cỏ vẫn sinh trưởng bình thường như cũ.
Nếu không phải trước mắt đột nhiên xuất hiện một nam nhân này, nàng cũng cho rằng điều phía xa vừa rồi là ảo giác…