Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng Mân Nương khó chịu đến sắp hụt hơi. Nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Trương Tiểu Tứ, nhưng lại không tự chủ được đi nhìn.
Mân Nương nhìn khuôn mặt tuấn lãng kia, sau đó nghĩ tới những lời hắn vừa nói, trái tim co rút từng cơn.
Nàng biết những điều hắn nói đều là thật, nhưng chính vì bởi những điều hắn nói đều thật lòng, nàng mới càng thương tâm — thì ra, hắn có thích nàng; thì ra, cái thích của hắn nhẹ như vậy, không bằng được năm mẫu ruộng gò…
Đúng lúc đó một bàn tay mạnh mẽ cầm lấy tay Mân Nương, chống đỡ đằng sau thân thể lung lay sắp đổ của nàng.
Mân Nương nghe thấy giọng nam sáng sủa kia thấp giọng nói: “Mân Nương, chúng ta trở về thôi.”
Hồ Lân cõng giỏ, dắt tay nàng, hai người cùng nhau men theo con đường nhỏ bên ruộng lúa để đi về phía thôn xóm.
Trương Tiểu Tam đứng bên bờ sông, dõi theo bóng lưng Mân Nương và vị hôn phu của nàng dần đi xa, bỗng thấy một trận tim đập nhanh. Hắn nhìn về phía đệ đệ, song sinh có tâm linh tương thông, lúc này Tiểu Tam mới biết, thì ra trong lòng Tiểu Tứ không phải không buồn…
Lúc về đến nhà đã là buổi trưa.
Trương thị dùng đậu tương Mân Nương ngâm để làm mì lỗ, sau đó lại nấu một nồi cháo đậu xanh, bởi vì không đợi được Hồ Lân và Mân Nương nên đành bày đồ ăn trên bàn vuông ở nhà chính, để hai cha con Lý lão đại và Trương Nghị ăn trước.
Mân Nương tự ý đi về phía phòng của mình ở phía Tây viện.
Trương thị đang ngồi trên ghế nâng bát ăn cơm, thấy trên mặt con gái mang vẻ giận dữ, ngay cả chào cũng không chào đã đi vào nhà thì nhất thời cáu, lớn tiếng nói: “Mày giận dỗi cái gì? Bản thân về muộn còn không lễ phép?!”
Trong lòng Mân Nương đang khó chịu, nghe thấy mẫu thân nói mình như vậy thì lại nghĩ tới lời của Trương Tiểu Tứ và Trương Tiểu Tam: ‘Cha mẹ nàng rất ích kỷ, lại rất thiên vị’, trong lòng nàng lập tức giống như bị xức dầu gió, xoay thân gồng người nhìn mẫu thân, nói: “Ta giận dỗi cái gì? Ta đi cắt cỏ, cũng không phải chạy đi chơi, nhưng các người có bao giờ đợi ta về ăn cơm? Chỉ có ca ca là do hai người sinh ra? Ta thì không phải do các người sinh ra?”
Nói xong, nước mắt nàng đã chảy ra, xoay người chạy về phòng, ‘Cạch’ một tiếng đóng sập cửa lại.
Trương thị không nói nên lời, sau nửa buổi mới mở miệng: “…Nha đầu này, bản thân về muộn còn vô lễ…” Bà nhìn về phía Hồ Lân, vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Hồ tiểu ca về rồi đấy à, nhanh ngồi xuống đi, ta đi múc mì sợi và cháo đậu xanh cho.”
Không biết bà và trượng phu Lý lão đại bị làm sao, khi không gặp vị con rể tương lai Hồ Lân này thì không hề nghĩ đến hắn; nhưng vừa mới nhìn thấy Hồ Lân thì đã cảm thấy rất yêu thích, điều này thực không thể nói rõ.
Hồ Lân thì cười nói: “Cảm ơn nhạc mẫu.”
Mân Nương cần được yên tĩnh một lát, hắn không quấy rầy nàng thì tốt hơn.
Hắn ăn mì, thỉnh thoảng dừng lại quan sát ba người thân của Mân Nương ở kiếp này. Hắn đã phát hiện, Lý lão đại và Trương thị quả là rất thiên vị, khi Lý lão đại ăn mì sợi, ăn một miếng thịt cũng sẽ gắp cho Trương Nghị một miếng. Bọn họ dốc hết lòng cho con trai, coi con gái là nha hoàn và lao động miễn phí.
Trong lòng Hồ Lân có chút chua xót.
Hắn âm thầm quyết tâm, suốt đời sẽ đối tốt với Mân Nương!
Trước giờ Mân Nương không được người nhà coi là đối tượng để quan tâm chú ý, do vậy trong con người nàng cũng không tồn tại cái gọi là yếu ớt.
Nàng nằm một mình trên giường khóc cả buổi trưa, than khóc cho mối tình đầu thất bại của mình.
Đến buổi chiều, nàng nghe thấy phụ thân, ca ca và Hồ Lân ở bên ngoài đều tới lán để làm việc, mẹ nàng cũng đang bắt đầu quay tơ dưới giàn nho trong sân. Tiếng quay tơ xe chỉ ‘lạch cạch’ thi thoảng truyền tới, nàng cũng nằm không nổi nữa, bèn đứng dậy thay váy áo, chải tóc. Lần này nàng không chải kiểu đầu nhà Hán phức tạp nữa mà chỉ tết mái tóc dài đen nhánh thành một bím tóc lớn, dùng một đoạn dây đỏ đã cũ để buộc lại.
Nàng không mặc váy nữa mà thay bộ quần áo xanh hay mặc khi làm việc, sau đó đi ra ngoài.
Mẫu thân nàng thấy nàng đi ra, trong lòng thầm vui mừng. Tính cách Mân Nương từ nhỏ đã rất tiện lợi, tuy cũng có lúc sẽ tức giận bực bội nhưng không quá một đêm sau sẽ tự khuyên giải được bản thân, khiến bậc làm cha mẹ như bọn họ không cần quan tâm.
Mân Nương vào trong sân, dùng ròng rọc kéo nước, lấy một thùng nước lạnh từ giếng lên, đổ vào trong chậu, rửa mặt rồi tới lán để giúp việc. Lu nước trong nhà bếp có nước, nhưng đang là mùa hè, nước để ngoài cũng ấm, chỉ có nước mới lấy từ giếng lên là mát lạnh, thích hợp để giảm sưng hai mí mắt của nàng.
Trong lán, Lý lão đại, con trai Trương Nghị, con rể tương lai Hồ Lân và con gái Mân Nương yên lặng làm việc. Mọi người đều biết tâm tình Mân Nương đang không tốt nên đều không có hứng nói chuyện.
Tuy chỉ mới học mấy ngày, nhưng kỹ thuật chạm khắc của Hồ Lân đã vượt qua Trương Nghị và Mân Nương. Hắn nhanh chóng làm xong việc của mình, chào hỏi Lý lão đại xong thì ra ngoài.
Mân Nương cầm cái giũa để mài đôi uyên ương do chính nàng chạm khắc ra. Khi nàng làm việc luôn rất nghiêm túc, cũng không ngại chậm, mài giũa từng chút từng một. Dưới sự tỉ mẩn của nàng, hình khắc đôi uyên ương càng lúc càng trở nên sống động.
Ngoài cửa chính truyền tới một trận tiếng bước chân.
Trương Nghị ngẩng đầu nhìn, ra là Hồ Lân đã trở về.
Hồ Lân mặc áo dài vải thô màu trắng đơn giản, eo quấn thắt lưng màu tối, dáng thẳng như một cây trúc xanh, tuấn tú nói không nên lời.
Trương Nghị thấy em rể tương lai xuất chúng như thế thì cũng cao hứng thay muội muội, hắn toét mồm cười: “Tiểu ca, nhanh vậy đã về rồi?”
Hồ Lân cười nói: “Ta thấy mọi người làm việc khổ cực nên đi mua mấy túi điểm tâm.”
Trương Nghị nhìn qua, quả thực thấy Hồ Lân đang xách mấy túi giấy dầu, trong lòng không khỏi yêu thích, hắn hỏi: “Điểm tâm gì vậy a? Cho ta nếm thử chút!”
Trước hết Hồ Lân đưa cho nhạc phụ đại nhân Lý lão đại một túi, thuận tay đưa cho Trương Nghị một túi, sau đó tới giàn nho ở tiền viện đưa cho nhạc mẫu một túi.
Đến khi phân phát điểm tâm cho mọi người xong, hắn mới đưa một bao cuối cùng cho Mân Nương.
Mân Nương đang tuổi lớn, hiện nàng đã sớm đói muốn chết, chỉ dựa vào chút hơi để miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ lại nhận được túi đồ ngọt này. Nàng liếc nhìn Hồ Lân, phát hiện hàng mi cong dài của hắn đã rũ xuống che khuất sóng mắt, tựa hồ không chú ý tới nàng, lúc đó nàng mới cởi dây thừng bọc quanh túi giấy dầu, nhặt một khối điểm tâm nhét vào trong miệng — điểm tâm ngon quá, vừa vào miệng đã tan, vừa ngọt vừa thơm, Mân Nương thiếu chút nữa không cẩn thận nuốt cả đầu lưỡi vào.
Mân Nương ăn mấy khối điểm tâm, cảm thấy có chút nghẹn, nàng còn chưa kịp nói, trước mặt đã xuất hiện một bát trà xanh.
Nàng nhận lấy trà, nhìn Hồ Lân, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Là một đứa con gái không được coi trọng, không thể nối dõi tông đường, trước giờ chưa từng có người quan tâm nàng như vậy…
Hồ Lân khẽ mỉm cười, đứng dậy đi rót trà xanh cho nhạc phụ đại nhân và anh vợ tương lai.