Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Lân lập tức phát hiện Lý Mân khác thường, hắn cũng đứng lên, duỗi tay kéo eo Lý Mân, ngoài mặt sóng êm gió lặng, trên thực tế đang đánh giá nam nhân đối diện.
Nam nhân này thoạt nhìn còn rất trẻ, làn da màu tiểu mạch, mặt mũi thanh tú, đang nhìn Lý Mân, vẻ mặt kinh hỉ.
Mà bộ dạng Lý Mân vẫn đông cứng ở chỗ ấy, làn môi cũng có chút run rẩy: “…Long Ngư?”
“Ừ” – người tên Long Ngư kia cười hì hì, liếc nhìn Hồ Lân bên cạnh Lý Mân – “Anh cùng vài đồng nghiệp trong cục tới đây ăn cơm, còn em?”
Lý Mân miễn cưỡng cười cười : “Em..em mở tiệm giày trẻ em ở nhà, tới lúc nhập hàng nên đến đây.”
Lý Mân nói chuyện với Long Ngư, Hồ Lân đứng một bên lạnh nhạt.
Hắn vừa thấy Long Ngư, liền biết người này không dễ đối phó như với Trình Trừng kia.
Lúc ấy sau khi Lý Mân và Trình Trừng tách ra, Hồ Lân biến thành một bà thầy bói túm lấy Trình Trừng đoán mệnh, đại khái dọa hắn một chút, nói Trình Trừng vừa mới gặp được nữ sát tinh gây trở ngại tới tài vận. Trình Trừng là dân kinh doanh, sợ nhất là cái này, nửa tin nửa ngờ, sau cũng không gọi điện thoại cho Lý Mân.
Nhưng Long Ngư này chính là loại hình Lý Mân thích, hơn nữa nhìn phản ứng của Lý Mân, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Trên mặt Hồ Lân cười cười, trong lòng lại đang nghĩ đường ngang ngõ dọc. Hắn càng nghĩ tới chủ ý xấu xa, trên mặt càng cười rạng rỡ.
Bên kia Long Ngư đang cùng Lý Mân tán dóc mấy câu.
Long Ngư thấy bộ dạng thân mật của Lý Mân và nam nhân đặc biệt xinh đẹp bên cạnh nàng kia, thoáng liếc lại, nghĩ Lý Mân sẽ giới thiệu, ai ngờ Lý Mân đang thất hồn lạc phách, căn bản không nghĩ tới việc giới thiệu.
Đồng nghiệp của Long Ngư còn đang ở bên kia đợi hắn, bèn nói với Lý Mân: “Đồng nghiệp anh còn đang đợi bên kia, nháy gọi di động cho anh, anh sẽ gọi lại.”
Sau khi hai người trao đổi số di động xong, Long Ngư liền rời đi.
Trong lòng Lý Mân rất khó chịu, ăn không vô. Nàng gắng gượng chống đỡ nói với Hồ Lân: “Ta không thích ăn thịt bò, dạ dày có chút khó chịu,ta ra ngoài trước.”
Nói xong, nàng cũng không đợi Hồ Lân trả lời, xoay người bỏ ra ngoài.
Nếu như mọi khi, nhất định Hồ Lân sẽ đi theo, nhưng lần này, hắn chỉ khẽ gật đầu, ngồi lại chỗ của mình.
Lúc này ngoài nhà ăn còn mưa rơi lác đác, Lý Mân cũng không mở dù, chậm rãi đi men theo con đường mòn trong rừng cây.
Long Ngư là mối tình đầu của nàng, hoặc đúng hơn là mối tình đơn phương đầu tiên.
Lúc học trung học, Long Ngư ngồi đằng trước Lý Mân. Long Ngư là loại thiếu niên hoạt bát ăn ngay nói thẳng, Lý Mân là loại thiếu nữ ngượng ngùng dịu dàng, nhưng hai người lại trở thành bạn tốt.
Đến sinh nhật Lý Mân, bởi vì tóc nàng dài, Long Ngư liền tặng nàng chiếc trâm bạch ngọc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Mân phát hiện mình thích Long Ngư.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lý Mân lấy được dũng khí, thổ lộ với Long Ngư.
Lúc ấy Long Ngư không từ chối, nhưng sau khi lên đại học, Lý Mân gọi điện thoại và nhắn tin cho hắn không ít lần, hắn cũng không chủ động trả lời dù chỉ một cú điện thoại, một phong thư. Dần dần, Lý Mân cũng không rõ nữa, nàng cố nén, rút cục không liên lạc với hắn, không nghĩ lại tình cờ gặp hắn ở chỗ này.
Lý Mân cũng không biết nàng làm thế nào trở về, chính là trong lòng khó chịu, lồng ngực giống như bị người ta hung hăng đập một cái.
Tuy rằng không liên lạc với Long Ngư, nàng cũng từ bạn học biết được tin tức của Long Ngư. Cha của Long Ngư là lãnh đạo tư pháp của Tiểu Thành, hắn vừa tốt nghiệp đại học liền bị cha hắn dùng quan hệ sắp xếp vào cục an toàn quốc gia trên tỉnh. Có bạn học quen biết với Long Ngư còn nói, cha Long Ngư mua cho quý tử một biệt thự ở vịnh ven biển đắt tiền nhất, còn mua cho hắn một chiếc xe BMW.
Lý Mân thường tưởng tượng, nghĩ rằng nhiều năm sau gặp lại, biết đâu Long Ngư nhận ra nàng sống tốt, sẽ có một ngày lại thích nàng. Ai ngờ hiện tại gặp lại, nàng vẫn bình thường như vậy, chán nản như vậy.
Nghĩ đến đây, trái tim Lý Mân liền đau thắt.
Mưa tuy không lớn, nhưng rất tinh mịn, đi trong mưa được một lúc, áo quần nàng đã ướt đẫm, may mà điện thoại di động của nàng rất nhỏ, luôn nắm ở trong tay, không dính phải mưa.
Lúc này trời đã sẩm tối, đèn hai bên đường đã bật sáng, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua mưa bụi, mịt mờ mờ mịt.
Lý Mân cúi đầu đi, không để ý va phải một bộ ngực ấm áp.
Nàng ngẩng đầu, phát hiện là Hồ Lân đang cầm ô.
Một tay Hồ Lân bung dù, một tay kéo eo nàng, mang nàng tiến về phía trước, rất nhanh về đến khu nhà khách của bọn họ.
Sau khi vào phòng, Hồ Lân đẩy Lý Mân vào phòng tắm, lại lục trong rương hành lý tìm được quần lót và váy ngủ của Lý Mân, chuyển vào cùng khăn tắm.
Thường ngày hắn đều biến thành hồ ly nhỏ tắm rửa chung với Lý Mân, lúc này vì có mưu đồ nên không vào trong.
Hồ Lân nhặt điện thoại di động Lý Mân ném trên giường, không chần chừ tìm đến số di động của Long Ngư.
Lý Mân đang tắm nước nóng, Hồ Lân ở bên ngoài nói lớn tiếng : “Lý Mân, ta ra ngoài một chút !”
Lý Mân đang có tâm sự, thuận miệng đáp một tiếng.
Tắm rửa xong đi ra, Lý Mân đang chải tóc, điện thoại di động của nàng vang --- là Long Ngư gọi tới.
Giọng Long Ngư rất bình tĩnh, hắn cũng không nhiều lời, chỉ nói muốn mời Lý Mân tối mai cùng nhau ăn bữa cơm.
Dựa theo lịch trình của Lý Mân, sáng mai sau khi nhận hàng xong, buổi chiều 2 giờ sẽ đón xe giường nằm rời tỉnh. Nhưng nghe lời mời của Long Ngư, nàng ma xui quỷ khiến thế nào liền đáp ứng.
Lý Mân vui vẻ đến muốn bay lên, nàng đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa nghĩ kế hoạch ngày mai nên làm gì.
Khi Hồ Lân trở về, phát hiện Lý Mân đã nằm trên giường, mái tóc dài còn ẩm ướt. Hắn cầm máy sấy, đứng bên giường bắt đầu sấy tóc cho Lý Mân.
Lý Mân chưa ngủ, nàng ngồi dậy từ trên giường, thuận tiện để Hồ Lân sấy tóc cho mình.
Hồ Lân vừa vén mái tóc dài của nàng cho gió nóng lùa qua, vừa không biểu lộ gì hỏi : “Sao cao hứng vậy ?”
Lý Mân nghiêng mặt cười với Hồ Lân : “Bạn trung học cũ của ta vừa mới gọi điện, nói tối mai mời ta ăn cơm !”
Hồ Lân rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Lý Mân liếc Hồ Lân, cầu khẩn : “Hồ Lân, mai chúng ta chưa cần đi, ngày mai mới đi có được không ?”
Nàng rất sợ Hồ Lân không đáp ứng, tha thiết mong chờ nhìn Hồ Lân.
Bộ dạng Hồ Lân như không để ý : “Được, đến lúc đó ta không quấy rầy bạn cũ các người gặp mặt, ta đi xem tiệm đồ cổ phía Bắc.”
Hồ Lân sấy khô tóc Lý Mân xong thì đi tắm rửa.
Lý Mân nằm ngủ.
Hồ Lân tắm xong đi ra, tới giường bên cạnh nằm xuống, duỗi tay tắt đèn đầu giường.
Thể xác và tinh thần Lý Mân đều mệt mỏi, nhưng lật người nửa buổi cũng không ngủ được, cảm thấy có chuyện gì đó rất không đúng. Qua nửa ngày nàng mới nghĩ ra.Trong mấy tháng này, Hồ Lân đều là biến về nguyên hình hồ ly tắm rửa cùng nàng, cùng nàng ngủ mỗi đêm.
Một khi đã nghĩ ra, Lý Mân càng không ngủ được, nàng có ý muốn kêu Hồ Lân biến thành tiểu hồ ly để ngủ cùng nàng, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không thích hợp.Ban đầu nàng coi Hồ Lân là tiểu hồ ly, nhưng hiện tại Hồ Lân có thể trông tiệm, có thể làm việc nhà, còn rất biết kiếm tiền, không khác biệt gì so với nam nhân bình thường, cho nên bảo hắn biến thành hồ ly, Lý Mân cảm thấy không ổn.
Hồ Lân nằm đưa lưng về phía Lý Mân ở trên giường, cũng không ngủ được.
Hắn ngủ cùng Lý Mân lâu vậy, không có thói quen ngủ một mình, không ngửi thấy mùi của Lý Mân, không được gần Lý Mân hắn không ngủ được. Nghe thấy tiếng Lý Mân xoay người ở giường bên cạnh, Hồ Lân nghĩ muốn lập tức thay đổi hình dạng về nguyên hình để tới ngủ cùng Lý Mân.
Nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, Hồ Lân yên lặng kiềm chế bản thân, không nhúc nhích nằm ở chỗ ấy.
Buổi sáng hôm sau giao nhận hàng xong, Lý Mân và Hồ Lân tiếp tục đặt phòng ở khách sạn.
Hồ Lân đi tiệm đồ cổ phía Bắc.
Lý Mân đi trước mua một chiếc váy đẹp, mua thêm đôi giày cao gót, sau đó tìm một thẩm mỹ viện, nhờ thợ trang điểm cho mình, lúc này mới thay váy chải đầu, gọi xe đi hẹn hò.
Địa điểm ước hẹn của nàng và Long Ngư là nơi giao thoa của đường Bích Vân và đường Hàng Hải.
Lý Mân vừa mới tới, bốn phút sau Long Ngư đi xe BMW tới.
Sau khi Lý Mân lên xe, Long Ngư hỏi nàng : “Muốn ăn gì không ?”
Đây là lần đầu Lý Mân chính thức hẹn hò với Long Ngư, bèn nói : “Em ăn gì cũng được, anh quyết định đi.”
“Vậy thì đi phố Đức Trị ăn bún gạo nhé. Ở đó có một nhà bún gạo ăn rất ngon.”
Rất nhanh đã tới phố Đức Trị, Long Ngư nói với Lý Mân: “Gửi xe bên kia phố phải thu phí, anh biết có nơi đỗ xe không thu phí, chúng ta tới đó đỗ xe.”
Tuy Lý Mân cảm thấy lời hắn nói không khỏi có chút keo kiệt, nhưng không nói gì.
Long Ngư đỗ xe ở một bãi đỗ dưới lòng đất của một siêu thị cỡ lớn, sau đó cùng Lý Mân đi bộ tới phố Đức Trị.
Lý Mân cảm thấy từ nơi này tới phố Đức Trị có chút xa, nhưng cũng không nói gì, đành phải nhìn quai giày cao gót đi lần đầu trên chân mình mà trong lòng than thở. (Kui: giày mới đi đau chết chân a. Lý Mân:…)
Thân hình Long Ngư thẳng tắp, sạch sẽ ưa nhìn, hắn thân cao chân dài, lúc đi đường luôn xoải bước, đi ở phía trước; Lý Mân mặc váy, xách túi nhỏ, chân đi giày cao gót da bảy phân, đi trên đường giống như dương liễu gặp gió thổi, rất nhanh không theo kịp.
Tiệm bún gạo này nằm tít trong một ngõ nhỏ ở phố Đức Trị, trang trí sơ sài, nhưng rất nhiều khách, trong tiệm đầy người, Long Ngư và Lý Mân đành phải lấy số đứng bên ngoài xếp hàng chờ gọi.
Long Ngư nhìn số phiếu trong tay, nói với Lý Mân: “Em đợi ở chỗ này, anh đi mua ít thứ.”
Khi Long Ngư trở về, Lý Mân đã được xếp bàn, vừa mới bưng hai bát lớn bún gạo tới.
Long Ngư thả trên bàn bốn túi. Lý Mân phát hiện một túi là gà quay, một túi là cánh gà chiên, một túi là đùi gà kho.
Lý Mân nhìn cái túi thứ tư, trong lòng nghĩ : sẽ không phải cũng là gà chứ ?
Long Ngư mở túi thứ tư—— lòng gà kho ——nhiệt tình mời Lý Mân: “Ăn đi!Ăn đi!”
Lý Mân mỉm cười gật đầu, nhưng vô luận ra sao cũng không duỗi đũa gắp cái kia.
Long Ngư có vẻ rất thích ăn gà, mặc cho Lý Mân có ăn hay không, bản thân hắn gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ bóng loáng gà quay,chân gà,cánh gà,tim gà.. chỉ thừa mỗi xương.
Trong tiệm bún gạo không có máy điều hòa, từ trong tiệm đi ra, Long Ngư đầu đầy mồ hôi cởi đi áo vét bên ngoài, song song đi cùng Lý Mân.
Lý Mân đi đường, lặng lẽ liếc Long Ngư bên cạnh.
Trong ký ức của nàng, Long Ngư vừa hào phóng lại hào sảng, bằng không cũng sẽ không tặng trâm bạch ngọc quý giá như vậy cho nàng làm quà sinh nhật, tại sao lần gặp mặt này vừa keo kiệt lại nhỏ mọn như vậy ?
Lý Mân cảm thấy hoặc là Long Ngư đã thay đổi, hoặc là bản thân mình đã mỹ hóa ký ức, trong lòng không khỏi rầu rĩ.
Long Ngư vừa lái xe rất thành thạo, vừa nói chuyện: “Buổi tối mười giờ đến mười một giờ ở Mỹ Khải có karaoke, tiền vé chỉ còn nửa giá, đến lúc đó hai chúng ta đi hát, chưa nói chuyện khác, quà vặt đồ uống gì đó đều là giá gốc…”
Lý Mân yên lặng nghe, lúc cần gật đầu thì gật đầu.
Vì chưa đến mười giờ tối, Long Ngư đem Lý Mân tới đi dạo trong siêu thị gần Mỹ Khải. Dạo nửa ngày, cuối cùng Lý Mân mua ít ô mai,chocolate linh tình làm quà vặt.
Long Ngư đi trước, Lý Mân đi phía sau tự mình trả tiền rồi mới đi ra.
Đi dạo bên ngoài đến 9h55, Long Ngư mới đưa Lý Mân tới Mỹ Khải.
Vào thuê một phòng, vừa mới bắt đầu, Long Ngư còn giả bộ : “Lý Mân, em tới hát không?”. Sau khi Lý Mân khiêm nhường từ chối một câu, Long Ngư liền bắt đầu phát huy mười phần bản sắc âm nhạc, cầm micro hát một bài tiếp một bài mãi không ngừng.
Long Ngư hát thực dễ nghe, cũng rất nhập tâm, Lý Mân ngồi một bên nghe hắn hát.
Hát một mạch đến 10h55, Long Ngư hát xong một khúc “Mưa trên trời xanh”, vẫn chưa thỏa mãn nói : “Ai nha, thời gian qua thật là nhanh!”
Lý Mân vội nói : “Bằng không lại hát một lúc nữa ?”
Long Ngư quyết đoán phủ định: “Không hát, kế tiếp sau đây không tính nửa giá tiền.”
Lý Mân rất muốn nói ‘Em mời’, nhưng nghĩ nghĩ, lại lo lắng tổn thương lòng tự tôn nam tử hán của Long Ngư, bèn thôi.
Ra khỏi Mỹ Khải, Long Ngư mời Lý Mân đi ăn khuya, còn hỏi Lý Mân: “Em muốn ăn gì không?”
Lý Mân hoảng hốt cảm thấy bản thân như ngửi được một luồng hương vị là lạ, giống như mùi chuồng hổ hay sói hay chồn trong vườn bách thú vậy. Nàng không dám chắc, lặng lẽ hít hít ngửi.
Long Ngư giống như chú ý động tác nhỏ của nàng, cười cười nói : “Nơi này cách công viên Tử Kinh Sơn không xa, chúng ta tới đó ngồi một chút không ?”
Lý Mân thầm nghĩ: ta cũng không có điên, hơn nửa đêm đến ngồi trong công viên, có khi mất mạng vì một chút tiền.
Nàng cảm thấy Long Ngư trong mộng trước kia đã hoàn toàn biến mất, trong lòng hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Lý Mân cười từ chối : “Không nên, không nên a! Em phải mau trờ về, sáng sớm mai còn mua vé xe.”
Long Ngư cũng rất nhiệt tình : “Bằng không, anh đưa em về nhé ?”
“Như vậy rất phiền toái, em gọi xe về được rồi” - Lý Mân giống như chạy trốn đến bên đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi, ngồi lên là đi.
Nàng trở lại khách sạn, phát hiện Hồ Lân đã trở về, đang ngồi một chỗ nghiên cứu cái gì đó.
Thấy Lý Mân, vẻ mặt Hồ Lân ngại ngùng cười nói : “Lý Mân, ta mua cho nàng một món quà sinh nhật.”
Lý Mân sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Hồ Lân đưa cho Lý Mân một cái hộp nhung màu đỏ sậm rất to.
Lý Mân kinh sợ, nàng phí chút sức mới mở được cái hộp ra, bên trong là một cái vòng vàng, nàng xem nhãn hiệu, đứng hình 30 giây.
Lý Mân cảm thấy mascara như đang lem vào mắt, làm mắt chát chát xót xót, nàng cúi đầu than thở : “Lão Phượng Tường, giá hơn một vạn đi ?”
Hồ Lân cười cười : “Ta nhớ nàng thích vàng, nói là vật có thể đảm bảo giá trị, cho dù tương lai gặp đại loạn cũng có thể dùng để đổi tiền.”
Lý Mân lặng lẽ lau mắt: “Ta nói bừa thôi!”
“Ta giúp nàng đeo” – Hồ Lân cầm vòng vàng, đeo lên cổ tay trái Lý Mân.
Lý Mân giơ cổ tay lên, đối chiếu với ánh đèn mà nhìn.
Vòng vàng mới tinh, loang loáng rạng rỡ trước ánh đèn.
“Ta đi rửa mặt” - Lý Mân đá giày cao gót rơi xuống, đi dép lê của khách sạn vào phòng tắm.
Đi với Long Ngư một đoạn đường kia, chân của nàng cũng bị mài sưng.