Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi Lý Mân ngủ còn nghĩ, lần này nhất định phải đề phòng trong lúc ngủ.
Nàng đã kết luận, Hồ Lân kia chắc chắn là yêu quái, bản thân không được mắc lừa!
Ngủ tới nửa đêm, bụng Lý Mân bắt đầu đau. Từ khi nàng bắt đầu có kinh nguyệt, mỗi lần tới kỳ, bụng sẽ xoắn đau, chuyện này đã trở nên bình thường, do vậy dù Lý Mân đang ngủ cũng nhăn lông mày.
Khi Hồ Lân vào trong phòng liền thấy tình cảnh Lý Mân nằm ngủ ôm bụng nhăn nhó.
Trước hết hắn bố trí một cái kết giới trong suốt, bao quanh bản thân và Lý Mân, sau đó đánh thức Lý Mân.
Lý Mân vừa tỉnh, lập tức nhìn Hồ Lân vẻ khẩn trương.
Hồ Lân hồn nhiên không phát hiện ra, biểu hiện vẫn dịu dàng, quan tâm hỏi Lý Mân: “Bụng rất đau sao?”
Khuôn mặt hắn thanh lệ vô song, vẻ mặt quan tâm, lời nói dịu dàng, phòng ngự cứng rắn của Lý Mân không khỏi bắt đầu tan rã, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ừ.”
Hồ Lân tỏ vè đương nhiên, duỗi tay muốn sờ bụng nàng.
Lý Mân cả kinh, vừa muốn lùi về phía sau, Hồ Lân nhìn nàng nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Lý Mân hồ đồ không dám động đậy, để yên cho bàn tay ấm áp của Hồ Lân đặt trên bụng nàng.
Hồ Lân nghiêm túc dùng tay xoa bụng Lý Mân, còn nhấn nhấn, sau đó hỏi: “Bệnh trạng thế nào?”
Lý Mân liếc nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: “Chỗ đó xoắn đau, có lúc còn buồn nôn, đau đầu…”
Hồ Lân đau lòng nhìn nàng, hắn không ngờ Lý Mân bị thứ nước đỏ ấy làm khổ nhiều như vậy.
“Liên tục trong bao lâu rồi?”
“Từ lúc mười ba tuổi…Kinh nguyệt bắt đầu…Mỗi lần tới đều…”
Hồ Lân lấy ra hạt nguyên đan kia, nhét vào trong tay Lý Mân: “Nuốt vào đi.”
Lý Mân hơi sợ nhìn hắn, nắm đan dược kia trong lòng bàn tay, có chút chần chờ.
Hồ Lân liếc nàng, rũ mắt xuống.
Lý Mân nhìn hắn, cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt dịu dàng, lá gan nàng lập tức biến lớn, lườm Hồ Lân nói : “Ta không uống!”
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, Hồ Lân nhanh như chớp bắt được viên nguyên đơn trong tay Lý Mân, một tay nâng cằm Lý Mân, một tay nhanh nhẹn nhét viên đan vào trong miệng Lý Mân, sau đó hôn Lý Mân.
Lý Mân hoảng hốt, quên cả phản kháng, trơ mắt nhìn đôi môi Hồ Lân tới gần, sau đó cảm giác được sự mềm mại ấm áp, thì ra là Hồ Lân hôn mình.
Hồ Lân ôm chặt Lý Mân, phả vào một hơi thở, hạt nguyên đan kia bị hơi thở từ cổ đẩy, tụt xuống dưới.
Cổ họng Lý Mân động đậy, nuốt xuống viên đan kia.
Lúc này Hồ Lân mới buông nàng ra.
Vốn hắn đứng trước mặt Lý Mân lúc này đang ngồi trên giường, sau khi làm xong việc kia, thân thể rời đi,hắn lại xoay người, đưa lưng về phía Lý Mân.
Không lâu sau khi Lý Mân ăn nguyên đan liền cảm thấy ấm áp trong bụng, cơn xoắn đau kia và cảm giác lạnh lẽo biến mất rất nhanh.
Hồ Lân đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Đây là nguyên đan của ta, nó sẽ bảo vệ thân thể nàng…”
Lý Mân nhìn bóng lưng mảnh khảnh thon dài của hắn, trong lòng vừa chua vừa chát, một lúc lâu sau nàng mới hỏi: “Nguyên đan? Là vật rất quý đối với ngươi sao?”
Hồ Lân “Ừ” một tiếng, vẫn không xoay người lại.
Trong lòng hắn lúc này đang hối hận vì sự hào phóng của bản thân!
Viên nguyên đan này không phải vật thường, chỉ cần lấy được nguyên đan này sẽ có thể khống chế tính mạng của hắn. Hắn nhất thời xúc động, ấy thế lại đem cho Lý Mân, nhưng nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời…Dù sao nói đi cũng phải nói lại, Lý Mân đã là người phụ nữ của hắn, đưa nguyên đan cho nàng chữa bệnh, cho dù chỉ là bệnh đau bụng cũng là chuyện đúng a!
Hồ Lân ở bên kia, trong lòng loạn cào cào, Lý Mân ở bên này cũng cúi đầu nghĩ ngợi.
Trong lòng Lý Mân ngọt ngào, nàng cảm thấy đan dược Hồ Lân cho mình giống như là tín vật định tình, vậy nàng cũng nên cho hắn một vật quý giá, để làm tín vật định tình đáp lại hắn.
Nghĩ tới đây, Lý Mân đứng dậy, lấy ra từ khay kim chỉ trước giường một cái kéo, nàng kéo ra dây đỏ giấu trong áo, cắt một cái, sau đó đỡ lấy hạt minh châu kia.
“Cho chàng này.” – Lý Mân quỳ trên gối, cổ tay trắng muốt vươn tới trước mặt Hồ Lân – “Đây là vật quý giá nhất của ta, tặng cho chàng làm tín vật.”
Hồ Lân trợn mắt há mồm nhìn Lý Mân giơ Định Phong Châu trước mặt mình, hắn còn chưa mở miệng hỏi, Định Phong Châu đã bay vào trong tay sao?
Lý Mân cho rằng hắn không muốn nhận, vừa thẹn vừa cáu, lập tức muốn rụt tay về, cổ tay lại bị Hồ Lân bắt được.
Hồ Lân cầm tay nàng, lấy đi viên Định Phong Châu.
Hắn xoay người nhìn nàng, trong mắt có nghi hoặc, cũng có vui mừng.
“Ta nhận.” – Hắn mỉm cười nhìn nàng, vươn người về phía trước, hôn một cái lên má nàng.
Mặt Lý Mân đỏ bừng, nàng nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Hồ Lân nhìn nàng nở nụ cười e thẹn, trong bụng co thắt, vươn cánh tay ôm Lý Mân vào lòng, gắt gao ôm chặt lấy.
Buổi sáng Lý Mân tỉnh lại, y như rằng phát hiện Định Phong Châu trên cổ đã biến mất. Lúc nàng tới thỉnh an cha mẹ, Lý phu nhân phát hiện hạt ngọc trên cổ con gái đã biến mất, vội hỏi: “Tiểu Mân, hạt minh châu trên cổ con đâu?”
“Không biết bị rơi ở đâu rồi ạ.” – nàng ngồi xuống giường mẫu thân, cố gắng nói lảng sang chuyện khác – “Mẫu thân, bữa sáng hôm nay ăn gì vậy?”
Lý phu nhân không bị mắc lừa, nàng sửa lại cổ áo Lý Mân, oán trách nói: “Đó là đồ gia truyền của Lý gia chúng ta, tương lai sẽ là của hồi môn của con, còn không mau sai thị nữ giúp con tìm khắp nơi xem…”
“Con biết rồi, nương!” – Lý Mân liếc mắt dò xét vẻ mặt phụ thân, thấy ông không nói gì bèn nói : “Phụ thân, sao cha vẫn chưa lên triều?”
Lý Không cười nói: “Cha của con đã cáo lão về quê, sau này không cần lên triều nữa.”
“Vì sao vậy?” – Lý Mân vội hỏi.
Lý Không và vợ nhìn nhau cười cười, lại không giải thích với Lý Mân.
Quyết định cáo lão về quê này là kết quả mà hắn và thê tử đã cùng nhau bàn bạc.
Hoắc Quang nắm giữ triều chính trong tay nhiều năm, giờ đã bệnh nguy kịch, một khi Hoắc Quang chết đi, trong triều chắc chắn sẽ có biến động lớn, hắn đã làm thừa tướng mười mấy năm, sớm đã nên rời khỏi cơn lốc xoáy chính trị, không những thế, bây giờ Hoắc phủ có ý muốn cưới Lý Mân về, hắn nhất định phải đưa Lý Mân trở về Lũng Tây, định ra hôn sự, tránh tai họa sắp ập đến.
Lý Mân không được cha mẹ giải đáp cũng không hỏi lại nữa, nàng bê hộp trang sức của mẫu thân ra, bụng nghĩ tìm một đôi bông tai thích hợp.
Lý phu nhân nhìn nàng bới loạn trong hộp trang sức của mình, tiện tay gõ nhẹ lên trán Lý Mân một cái, cười nói : “Muốn tìm cái gì, nói cho nương, để nương tìm cho.”
Lý Mân cuốn trên người Lý phu nhân giống như con mèo nhỏ, làm nũng nói : “Tiểu thư của Tô gia, Tô Cầm có tổ chức tiệc vào ngày mai, có đưa thiệp mời cho con, mấy người bọn họ đều chỉ xem trọng váy áo, trang sức, địa vị gia tộc, con cũng muốn trang điểm xinh đẹp một chút, khỏi để người ta coi thường.”
Lý Không khiển trách: “Bọn họ đã là người như vậy, sao con còn qua lại với họ? Không những thế, tương lai con sẽ được gả tới Lũng Tây, khó có thể về Trường An, cần gì phải xã giao với bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên Lý Mân nghe được rõ ràng chuyện hôn sự của nàng từ miệng cha mẹ, không khỏi kinh hãi, kinh ngạc nhìn phụ thân.
Lý Không thấy phản ứng của nàng, cười nói : “Phụ thân mang con trở về Lũng Tây, chính là để cho con tự chọn một chút, tìm một phu quân tâm đầu ý hợp! Mấy ngày nữa con thu xếp một chút, đợi sau khi bàn giao công việc ở nha môn xong xuôi, phụ thân sẽ mang con đi..”
Nghe thấy lời an ủi của phụ thân, Lý Mân cúi đầu không nói một lời.
Trong lòng nàng rối bời, không biết phải làm sao.
Lý Mân dường như đã xác định chuyện đêm đó phát sinh giữa nàng và Hồ Lân. Hồ Lân đã là nam nhân của nàng, làm sao nàng có thể gả cho người khác?
Lý Mân trầm mặc ngồi dựa vào mẫu thân, trong lòng nghĩ sẽ đợi ban đêm khi Hồ Lân tới, dò hỏi một chút suy nghĩ của Hồ Lân.
Sau khi Hồ Lân lấy được Định Phong Châu, ngay lúc đó phải cực lực kiềm chế sự vui sướng, nhưng sau khi trở lại nơi ở, hắn gần như muốn nhảy lên ăn mừng. Hắn lấy viên Định Phong Châu ra, ngắm nghía nửa ngày, cười tít mắt nhét vào trong túi đựng đồ, giấu dưới tán cây hòe lớn, sau đó lập kế hoạch để cướp lấy Đình Lôi Đan.
Đêm đó, Lý Mân không gặp được Hồ Lân.