Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Mân ngồi ở một bên, nhìn thiếu niên uống xong một chén lớn cháo bát bảo.
Không có biện pháp, nàng vẫn không thể đem thiếu niên thanh nhã như tiên này liên hệ một chỗ cùng thú cưng dễ thương như Tiểu Hổ Tiên.
Thiếu niên uống xong cháo bát bảo, vẫn chưa thỏa mãn quay đầu nhìn Lý Mân: “Còn nữa không ?”
Lý Mân thành thật đáp : “Không.”
Thiếu niên cách lớp áo sơ mi sờ bụng : “Ai, chỉ có tám phần no !”
Lý Mân liếc hắn một cái, nhịn không được hỏi : “Y phục này của ngươi thực là quần áo?”
Thiếu niên tà tà dựa ở trên ghế sofa, cười tít mắt với Lý Mân : “Ta không mặc quần áo, đây là phép che mắt.”
Lý Mân – “…Nói vậy, ngươi luôn trần truồng ?”
Thiếu niên gật đầu – “Có thể nói như vậy.”
Lý Mân: …..
Lý Mân rất bình tĩnh thu dọn phòng bếp, chuẩn bị xuất phát tới cửa hàng.
Khi nàng học trung học đã gặp Long Ngư cũng không phải nhân loại, đại khái đã có thói quen, nàng thấy Tiểu Hồ Tiên xuất hiện cũng không có nhiều kinh hãi.
Lý Mân vừa khởi động ô tô, thiếu niên liền mở cửa xe, ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, sau đó nhìn Lý Mân, mắt xanh cong cong : “Ta tên Hồ Lân.”
Lý Mân trừng hắn hai giây, sau đó để tay trên bánh lái, một lát sau ngẩng đầu nhìn hắn : “Hồ Lân, bộ dáng này của ngươi không thể đi cùng ta.”
Lông mày dài như vẽ của Hồ Lân hơi nhíu, nhìn Lý Mân.
Lý Mân hít sâu một hơi, nói : “Đầu tiên, tóc của ngươi quá dài, nhìn rất quái; tiếp theo, ngươi không thể trần truồng, phải mặc quần áo của nhân loại; thứ ba, mắt của ngươi màu xanh, người Trung Quốc chúng ta đều là mắt tối màu.”
Vẻ mặt Hồ Lân không để ý: “Nàng đưa ta đi cắt tóc đi; về phần y phục, không mặc không sao cả; mắt thì, cứ nói ta có huyết thống ngoại quốc được rồi.”
Lý Mân vừa lái xe vừa hỏi : “Sao ngươi không tự đi ?”
Hồ Lân rũ mắt xuống: “Từ khi nàng…Ta xa cách nhân thế đã hơn sáu mươi năm.”
“ ‘Từ khi ta’ là có ý gì ?” – lỗ tai Lý Mân rất thính, lập tức truy vấn.
Hồ Lân không nói chuyện, xuống xe đi khóa cửa chính.
Trong lòng Lý Mân than thở, không nói gì nữa.
Nàng nhớ phụ cận Tân Hoa Thương Thành có mấy tiệm quần áo nam tốt, liền lái xe đi Tân Hoa Thương Thành.
Nửa giờ sau đó, Lý Mân cùng Hồ Lân xách túi lớn túi nhỏ đi ra từ tiệm quần áo.
Tiệm mà Lý Mân đưa Hồ Lân tới chỉ là cửa hàng rất bình thường, y phục cũng không đắt, chỉ là từ trong tới ngoài, từ giày đến tất đều mua, ngược lại phí không ít tiền.
Trên người Lý Mân không mang nhiều tiền mặt như vậy, nàng quét thẻ mua quần áo cho Hồ Lân.
Từ trong tiệm đi ra, Hồ Lân không dùng phép che mắt nữa, mặc vào quần áo mới, áo phông quần bò giầy thể thao, nhìn rất có hình tượng ‘thiếu niên nhà bên’ , chẳng qua là ‘thiếu niên nhà bên’ này quá mỹ lệ.
Trên đường lái xe trở về cửa hàng, Lý Mân xót xa nói với Hồ Lân : “Ta ghét nhất là quét thẻ, không có cảm giác tiêu tiền, lúc tiêu tiền thấy tiêu sái, lúc tính sổ thật là đau…”
Nàng lải nhải lảm nhảm nói, Hồ Lân trầm mặc nhìn phía trước, một lát sau mới nói – “Nếu lòng đau, vì sao còn mua cho ta nhiều y phục như vậy ?”
Lý Mân bị sặc, nàng phản ứng không quá nhanh, qua một phút mới phản bác – “Còn không phải…ngươi là ân nhân cứu mạng ta đó thôi !”
Tuy nàng nói thế, kỳ thật trong lòng nàng nghĩ Hồ Lân sinh ra xinh đẹp như vậy, mặc bộ quần áo mấy chục đồng rất không xứng.
Hồ Lân phảng phất có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng nàng, tà tà liếc nàng một cái, không nói gì.
Phụ cận tiệm giày trẻ em của Lý Mân có một tiệm cắt tóc khá đẹp, nàng dẫn Hồ Lân tới tiệm cắt tóc nọ, sau đó bản thân trở về tiệm của mình.
Lý Mân đang đổi tiền lẻ cho khách hàng, ngẩng đầu lên liền gặp một thiêu niên tóc hớt sát đầu đi vào, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Hồ Lân. Nàng không nhịn được cười, nói với Hồ Lân : “Ngươi để tóc hớt cũng rất đẹp đó thôi, rất nhẹ nhàng khoan khoái !”
Hai tay Hồ Lân cắm trong túi quần, chậm rì đi tới đối diện Lý Mân, đứng cạnh quầy thu ngân: “Thợ cắt tóc tiến cử kiểu tóc đều quá nữ tính, chính ta chọn kiểu này !”
Lý Mân còn chưa kịp đáp, nữ khách hàng liền hỏi nàng : “Bà chủ, đây là em trai cô sao ? Bộ dạng cũng thật xinh đẹp!”
Lý Mân đang muốn nói ‘phải’ , Hồ Lân đã mỉm cười nói – “Ta là bạn trai nàng!”
Vẻ mặt nữ khách hàng giật mình, nghĩ một đằng nói một nẻo : “Thật sao? Thật xứng đôi.”
Mắt hồ ly xanh như bảo thạch của Hồ Lân cười đến cong cong : “Đúng vậy đúng vậy a!”
Lý Mân: ……
Đợi trong tiệm không còn khách, Lý Mân mới chất vấn Hồ Lân : “Ta thành bạn gái ngươi khi nào ?”
Hồ Lân hướng mắt xanh nhìn Lý Mân, rất bình tĩnh nói : “Nàng nhìn ta trần truồng, sờ thân thể ta, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Lý Mân: “…..Ngươi cũng nhìn ta khỏa thân !”
Hồ Lân: “Không vừa vặn sao? Cả hai ta chịu trách nhiệm lẫn nhau là tốt rồi !”
Lý Mân: “…..”
Không đợi Lý Mân nghĩ ra lý do bác bỏ lời Hồ Lân, có hai khách quen đẩy cửa đi vào, Hồ Lân chào hỏi khách : “Mời từ từ xem, giày nam ở bên này, giày nữ ở bên kia.”
Lời kịch của chính mình bị cướp, Lý Mân hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Lân.
Hồ Lân cười cười với nàng, thu liễm nụ cười rồi đi chào hỏi khách hàng.
Hai nữ khách hàng vốn chỉ vào nhìn xem, ai biết vừa ngẩng đầu liền thấy một nam nhân viên cửa hàng xinh đẹp như vậy, không nhịn được tỏ vẻ kinh ngạc, vừa xem giày, vừa lén nhìn Hồ Lân.
Hồ Lân luôn mỉm cười nhìn các nàng.
Cuối cùng, hai vị nữ khách hàng đều xách túi giấy đầy ắp đi ra.
Cho tới trưa, Hồ Lân đã bán hơn bốn mươi đôi giày, phải biết là, bình thường buổi sáng làm ăn là tệ nhất. Đối mặt với doanh thu tốt như vậy, Lý Mân không nói chuyện khác, chỉ hướng Hồ Lân vểnh ngón cái.
Hồ Lân hất cằm nhỏ - “Ta không muốn ăn cơm ở bên ngoài, buổi trưa ở trong tiệm nấu cơm cho ta.”
Đối mặt với nhân viên vàng bạc của tiệm, đương nhiên Lý Mân liên tục đáp ứng – “Được, có điều đồ trong tiệm không đầy đủ, ngày mai bắt đầu nấu cho ngươi, hôm nay mua đồ ăn đi.”
Hồ Lân có chút không vui : “Vậy buổi tối nàng xào mì cho ta, giữa trưa ngày mai ta muốn ăn bánh chẻo, bánh chẻo tự làm !”
Lý Mân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không khó làm, liền khẽ gật đầu.
Buồi chiều, thừa dịp trong tiệm không có khách, Lý Mân gọi điện thoại cho một người quen.
Người quen này ở phía Tây trong thôn, bình thường không đi làm, mỗi ngày chơi mạt chược, dựa vào việc cho thuê phòng và cho vay tiền để sinh sống.
Lý Mân hỏi mượn nàng bốn vạn, lãi suất ước tính mười phần trăm.
Hồ Lân luôn ở bên cạnh lẳng lặng nghe, đợi Lý Mân cúp điện thoại mới hỏi : “Nàng không có tiền ?”
Lý Mân cầm cốc uống một hớp nước, sau đó mới nói – “Lần này nhập hàng không đủ tiền, mượn trước để quay vòng một chút.”
“Thiếu bao nhiêu? Bốn vạn ?”
Lý Mân để cốc xuống – “Khoảng bốn vạn là đủ.”
Kỳ thật nàng có thể hỏi mượn tỉ tỉ, chỉ là anh rể thực sự keo kiệt, sợ anh rể biết được, vợ chồng tức giận bực bội, cho nên nàng tình nguyện dù đi vay lãi suất cao cũng không hỏi mượn tỉ tỉ.
Hồ Lân cầm cốc của nàng, một hơi uống hết nước.
Lý Mân chăm chú nhìn hắn dùng cốc của mình uống nước, sau đó thấy Hồ Lân cầm một cái vòng ánh vàng rực rỡ trong tay, trên vòng còn khảm bảo thạch xanh : “Lý Mân, chiếc vòng này có thể bán bốn vạn không ?”
Lý Mân kinh ngạc đến ngây người: “Ngươi... Ngươi lấy ra từ chỗ nào?”
Hồ Lân không để ý nói: “Cái này thực ra là người khác tặng cho…Bất quá nàng không cần nghĩ, bán nó lấy tiền nhập hàng đi.”
Lý Mân tiếp lấy cái vòng, lăn qua lộn lại nhìn, cuối cùng vẫn cảm thấy nhận lấy không thích hợp : “Nhưng vòng này rất quý.”
Vẻ mặt Hồ Lân thản nhiên : “Của nàng chính là của ta, của ta cũng là của nàng, giữa nàng và ta còn phân biệt cái gì.”
Lý Mân rất muốn có khí khái nói ‘Ngươi là ngươi, ta là ta’, nhưng lửa đã cháy đến lông mày, tiền nhập hàng khiến cõi lòng khí khái của nàng ‘Xích’ một tiếng biến mất.
Lúc tối về nhà, Hồ Lân thân là chủ nợ, rất danh chính ngôn thuận, hùng hồn ra lệnh : “Buổi tối làm gà xào mì đi !”
Trở lại nhà, Lý Mân để Hồ Lân trông nhà, nàng đi vào thôn mua gà. Trong thôn có người ở dốc trên lập hàng rào nuôi gà, còn kiêm giết gà.
Xách gà đã làm lông về nhà, Lý Mân thấy đèn trong sân sáng, Hồ Lân đang tưới hoa.
Nhìn nụ hoa sen trơ trụi cùng cây đào không lá trong sân, Lý Mân hỏi Hồ Lân : “Bọn chúng rốt cục làm sao vậy?”
Hồ Lân thờ ơ như không, duỗi tay bẻ cuống hoa sen, ném hoa sen vào trong vại – “Cái này là hoa sen tinh ở Đào Hoa Trì, chính là kẻ tên Hồng Cừ bị ta đem chân thân phong ấn ở đây; cái kia là cây đào tinh ngàn năm, cũng bị ta phong ấn chân thân ở nơi này.”
Lý Mân truy hỏi : “Cây đào tinh kia sao lại tới nhà ta ?”
Hồ Lân nói lảng ra chuyện khác: “Ô ? Nàng còn không mau đi xào mì ?”
Lý Mân: “….” Đánh trống lảng rõ ràng như vậy, có thể ngây thơ như vậy không a!
Trước tiên Lý Mân đem thịt gà chưng lên, trộn thêm phân nửa chậu mì, sau đó bắt đầu làm nhân bánh chẻo. Lần này nàng băm thịt với rau hẹ làm nhân bánh. Nhân bánh chẻo xong, mì cũng gần được.
Trước hết nàng làm gà xào mì.
Ăn cơm tối xong, Hồ Lân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi, Lý Mân ngồi một bên cán bột làm vằn thắn.
Hồ Lân thích nhất xem tiết mục nấu ăn và phim truyền hình mẹ chồng đại chiến nàng dâu, vợ cả đại chiến bồ nhí linh tinh. Thấy hắn xem say sưa, Lý Mân ngồi cạnh, vừa làm vằn thắn vừa khinh bỉ phẩm vị của hắn.
Bánh chẻo làm xong cho vào tủ đông lạnh, việc chính đã xong.
Thu dọn xong phòng bếp, Lý Mân đang muốn lên lầu, vừa quay đầu liền phát hiện Hồ Lân đứng phía sau mình. Nàng vội xoay người chặn đầu cầu thang – “Ta đi ngủ, ngươi làm gì?”
Hồ Lân vẻ mặt đương nhiên : “Ta cũng đi ngủ.”
“Hiện tại ngươi là người, không phải thú cưng,” – Lý Mân lời lẽ chính nghĩa – “ngươi ngủ ở phòng ngủ dưới lầu đi !”
Hồ Lân rũ mắt xuống – “Ừ.”
Nháy mắt công phu, Hồ Lân biến mất, một tiểu hồ ly màu đen xuất hiện trước mắt Lý Mân, hai chân trước phóng ‘vèo’ một cái, rúc vào trong lòng Lý Mân.
Lý Mân sờ sờ tiểu hồ ly cuộn tròn tại ngực mình, xoay người lên lầu.
Lúc tắm rửa, Lý Mân thừa dịp tiểu hồ ly ngồi trên giường xem tạp chí, lặng lẽ cầm áo ngủ và đồ lót cần thay tới buồng vệ sinh đối diện phòng ngủ.
Vừa mới đóng cửa buồng vệ sinh, Lý Mân quay đầu nhìn liền thấy tiểu hồ ly chồm hỗm trên bồn rửa mặt tráng men. Náng hít sâu một hơi, xách tiểu hồ ly ném ra ngoài, sau đó dùng lực đóng cửa lại.
Ngoài cửa truyền tới tiếng Hồ Lân – “Nàng cho ta tắm rửa !”
Lý Mân vô lực đáp – “Chờ ta xong hẵng tính !”
Tắm xong, Lý Mân mở cửa, xách tiểu hồ ly vào, thả tới trong chậu nước đã pha kỹ.
Tiểu hồ ly cũng không phản kháng, chỉ lảo đảo từ trong nước đứng lên, ngước đầu, mắt xanh ướt dầm dề nhìn Lý Mân, đáng thương ủy khuất vô cùng.
Lòng Lý Mân lập tức mềm xuống, ngồi bên bồn tắm, đổ sữa tắm, dịu dàng bôi trên người tiểu hồ ly xoa rửa.
Tiểu hồ ly nhắm mắt, bộ dáng rất hưởng thụ.
Đến lúc đi ngủ, khi tiểu hồ ly chui vào trong chăn Lý Mân, nàng cũng không phản đối, chỉ dặn dò : “Ngươi không được biến thành người đó !”
Tiểu hồ ly thò đầu từ trong chăn ra, rung đùi đắc ý tỏ vẻ đồng ý.
Lý Mân tắt đèn, nghiêng người nằm trên giường.
Nàng cảm nhận được Tiểu Hồ Tiên lặng lẽ tiếp cận nàng, sau đó chui vào trong lồng ngực, dán lên bụng nàng, lúc này mới không động nữa.
Lý Mân không đuổi tiểu hồ ly ra ngoài.
Từ năm nàng mười một tuổi, tỉ tỉ lấy chồng trở về sau, nàng luôn chỉ có một mình. Căn nhà rộng như vậy, nhiều phòng như vậy, chỉ có một mình nàng.
Lúc ăn cơm, chỉ có một mình nàng.
Lúc xem ti vi, chỉ có một mình nàng.
Khi sét đánh ngoài kia, cũng chỉ có một mình nàng.
Hiện tại, có hồ ly nhỏ cùng nàng.
Lý Mân ôm chặt tiểu hồ ly, nhắm lại hai mắt.
Người tiểu hồ ly ấm áp, rất mềm mại, nàng rất nhanh đã ngủ.
Buổi sáng, Lý Mân là bị liếm mà tỉnh.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy một thứ nóng nóng ẩm ướt chốc chốc liếm trên môi mình, mở to mắt, ở khoảng cách gần nhìn thấy mắt xanh của tiểu hồ ly.
Lý Mân đẩy tiểu hồ ly ra, xoay người tiếp tục ngủ.
Tiểu hồ ly tự xuống giường.
Không biết qua bao lâu, Lý Mân nghe thấy từ ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng Hồ Lân: “Lý Mân, ta quét sân xong rồi, nàng còn không mau nấu cơm!”
Lý Mân lấy chăn trùm đầu, chuẩn bị ngủ tiếp.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.
Lý Mân vội tung chăn, Hồ Lân vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước giường, đúng đang chuẩn bị lật chăn của nàng !
Buổi sáng Hồ Lân tới trông tiệm, Lý Mân đi tới thôn Hán Dã tìm cậu ngoại bán cái vòng vàng nạm ngọc. Cậu ngoại họ Cao, là em trai của mẹ Lý Mân, từ nhỏ đã học nghề chạm ngọc, sau khi về hưu mở tiệm đồ cổ, buôn bán trang sức châu ngọc, không có cửa hàng mặt tiền, chỉ dựa vào truyền miệng, làm ăn vẫn rất khá.
Từ nhà cậu ngoại đi ra, Lý Mân cầm theo ba vạn đồng tiền, trực tiếp đem gởi vào tài khoản ngân hàng của mình. Nàng biết bản thân không biết giá trị cái vòng khảm ngọc xanh kia, nhưng không có cách nào khác, nàng chỉ đành bán cho cậu ngoại là người quen biết.
Khi về cửa hàng, Hồ Lân đang tiếp khách.
Nữ khách hàng mang theo con nhỏ, Hồ Lân rất nhiệt tình giúp đứa nhỏ thử giày.
Đứa nhỏ thử hai đôi giày, mẹ hắn mua hết. Lúc tính tiền, Hồ Lân đưa ra một đôi tất cùng màu – “Quà tặng cho bé đẹp trai.”
Hai mẹ con vui vẻ rời tiệm.
Sau khi khách hàng rời khỏi, Hồ Lân mới hỏi : “Bán bao nhiêu tiền?”
Lý Mân có điểm hổ thẹn : “Ba vạn.”
“Không đủ bốn vạn, “ – trong tay Hồ Lân xuất hiện một cái vòng tay ngọc ánh xanh – “Đem cái này cũng bán đi, sắp xếp cho đủ bốn vạn.”
Lý Mân không nhận lấy, nàng nhìn Hồ Lân, cúi đầu : “Ba vạn đủ rồi, còn thiếu một ít xoay sở được.”
“Khi nào cần ngươi lại bán đi!” – Hồ Lân nhét vòng bảo thạch xanh vào trong túi quần Lý Mân – “Buổi tối nấu lẩu cho ta.”
Lý Mân : “….”
Giữa trưa, Lý Mân dùng lò vi sóng đem từ nhà tới rã đông bánh chẻo, Hồ Lân ăn hết hai bát lớn, cuối cùng đề xuất yêu cầu : “Khi về nhà lại mua cho ta ít bánh đậu xanh.”
Lý Mân : “Ách, được thôi.”
Hơn hai giờ chiều một chút, Hồ Lân một người ra đi, cũng không nói làm cái gì.
Mới đầu Lý Mân không để ý, chờ đến ba giờ rưỡi, Hồ Lân cũng chưa trở về, nàng nghĩ tới Hồ Lân từng nói hắn ‘đã ngăn cách nhân thế hơn sáu mươi năm’, bắt đầu có chút lo lắng : Hồ Lân bộ dạng xinh đẹp như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi ?