Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Bắc Tà, nếu ngươi đã muốn đùa giỡn ta, vậy ta sẽ chóng mắt lên xem ngươi đây là ngốc thật hay ngốc giả.
Nhưng nếu hắn thật sự giả ngốc, vậy có khả năng hắn chính là một nhân vật đáng sợ và nguy hiểm, người như vậy, nàng có thể chọc tới sao?
Đảo mắt một vòng, nàng đột nhiên phát hiện ra hai bóng đen đứng bên ngoài viện cách đây không xa.
Mộ Dung Phong nở nụ cười, Mặc Bắc Tà, ngươi nhiệt tình như vậy là để diễn cho bọn hắn coi sao?
Vậy hẳn là Mặc Trạch Minh bảo hắn đến đây, sau đó lại phái người đứng bên ngoài theo dỗi, nếu Mặc Bắc Tà có thể quấn quít nàng quá giới hạn, Mặc Trạch Minh sẽ càng an tâm hơn, nói không chừng còn có thể đẩy nàng và Mặc Bắc Tà về cùng một chỗ.
"Ngươi chắc chắn mình có thể làm những việc vừa nói sao?" Mộ Dung Phong dùng sức đẩy hắn ra.
"Ừ, ta cam đoan sẽ nghe lời nương tử." Mặc Bắc Tà như sợ Mộ Dung Phong không tin, vội giơ tay lên làm bộ thề thốt.
Mộ Dung Phong câu môi lên cười đầy tà khí, kéo Mặc Bắc Tà vào trong phòng nàng, vừa đóng cửa lại, nàng tự dưng giống như một người đàn bà chanh chua nhảy tới hành hung hắn.
"A, sao nương tử lại đánh ta, đau quá a---" Mặc Bắc Tà vừa chạy vừa thét lên đầy ủy khuất.
Trong mắt Mộ Dung Phong lóe lên tia trêu cợt, tên này chạy cũng thật nhanh!
Đậu Đậu khó hiểu nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phong vừa đuổi theo vừa hành hung một mĩ nam tuyệt sắc, hắn nhịn không được dâng lên sự đồng tình với mỹ nam này, sao Tiểu Phong Phong đột nhiên lại trở nên hung dữ như vậy, thật đáng sợ a a a------
"Nương tử, ta sai rồi, ngươi đừng đánh ta nữa mà, ta không biết mình làm sai cái gì, ngươi có thể ngừng tay để nói ta biết được không ------" Mặc Bắc Tà ủy khuất mười phần, nghẹn ngào nói, giọng nói nghe qua rất đáng thương.
Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng dừng lại, đưa mắt nhìn Mặc Bắc Tà đang đáng thương rụt rè đi tới, vươn tay kéo tai hắn một phen, lực nhéo ngày càng tăng lên!
Dám cường hôn nàng, tên này cũng thật to gan, muốn diễn trò với nàng, vậy nàng sẽ diễn cùng hắn thật tốt.
Mặc Bắc Tà đưa tay vuốt vuốt bàn tay đang thô lỗ nhéo tai hắn, giọng nói như đang dỗ dành: "Nương tử, ngươi buông tai ta ra có được không, rất đau, ta sợ đau ---"
"Mặc Bắc Tà, vừa nãy là ai nói sẽ nghe lời ta? Ta đã bảo ngươi không được chạy, ngươi còn muốn chạy sao, hừ!" Mộ Dung Phong tiến lên hung ác trừng mắt hắn.
"Ta nghĩ ngươi muốn chơi trò đuổi bắt với ta, nên mới cố gắng phối hợp với ngươi, ngươi thấy cảm kích ta sao?" Ánh sáng trong đôi mắt Mặc Bắc Tà lóe lên lộng lẫy, hoàn toàn là một bộ dáng tranh công.
Mộ Dung Phong: "....."
Đậu Đậu nhịn không được cười to, nhưng lát sau lại cảm thấy sầu não, bộ dạng của nam nhân này sao lại tuấn mỹ như thế, Đậu Đậu hắn biết phải làm sao bây giờ, nhỡ sau này Tiểu Phong Phong không còn thích hắn thì sao, điều này khiến hắn thật buồn rầu.
"Tiểu Phong Phong, ngươi có thể thích hắn, nhưng tuyệt đối không được thích hắn nhiều hơn ta, ngươi nhất định phải luôn thích ta nhất." Đậu Đậu hóa thành tiểu manh oa ba tuổi đứng trên bàn, hai tay đặt ở thắt lưng, hùng hổ thốt lên tuyên bố mang theo cả mười phần khí phách.
Mặc Bắc Tà nhìn về hướng Đậu Đậu trên bàn, đột nhiên ôm lấy Mộ Dung Phong, xấu xa nói: "Nương tử, ngươi phải thích ta nhất."
Đậu Đậu hắn có lòng tốt cho phép Mộ Dung Phong thích hắn ta, nhưng hắn ta lại càn rỡ muốn Tiểu Phong Phong thích hắn ta nhất, a a a, sao lại có kẻ hỗn đãn như vậy, tức chết củ khoai tây hắn mà!
Cũng không biết tại sao, hắn lại không thấy phản cảm với tên mỹ nam thoạt nhìn ngây ngốc này, nếu đổi lại là kẻ khác đến gần Mộ Dung Phong, hắn sẽ đặc biệt cảm thấy chán ghét.
Mộ Dung Phong hất Mặc Bắc Tà ra, mặt không biểu cảm nói: "Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài!"
Đậu Đậu vừa nghe liền nhảy tọt vào lòng Mộ Dung Phong, làm động tác nháy mắt khinh bỉ với Mặc Bắc Tà, Tiểu Phong Phong quả nhiên là thích hắn nhất.
"Nương tử, ta không đi!" Mặc Bắc Tà tiếp tục xấu xa nói.
Mộ Dung Phong giương môi cười: "Không nghe lời ta sao?"