Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Long điện
Dạ Minh Hiên đang ngồi bên thư án phê chuẩn tấu chương. Hôm nay không như ngày thường, Dạ Diên không ngồi ở phía sau thư án bên cạnh phụ hoàng đọc sách, cũng không nằm trong ***g ngực Minh Hiên ngủ, mà là đi tới đi lui ~ rồi đi lui đi tới không ngừng.
(^^~…)
“Nến như thế nào không được sáng a? Diên nhi giúp phụ hoàng đốt thêm nến nha.”
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé vung lên, ánh lửa trên ngọn nến bùng cháy mãnh liệt.
Dạ Minh Hiên vẫn không để ý, như cũ tập trung xử lý tấu chương của mình.
“Trong phòng như thế nào lại lạnh như vậy a? Diên nhi gúp phụ hoàng đốt thêm than giữ ấm nha.” Bàn tay nhỏ bé tái vung lên, than trong chậu lập tức bùng cháy .
Dạ Minh Hiên vẫn như cũ không hề để ý tới.
“Phụ hoàng, người khát nước không? Diên nhi rót trà cho phụ hoàng nha.”
Chỉ bằng một cái vẫy tay nhẹ nhàng, chén trà bên cạnh Dạ Minh Hiên lập tức được đổ đầy trà nóng.
Dạ Minh Hiên vẫn không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Dạ Diên thực sự rất buồn bực, phi thường buồn bực. Từ đêm hôm qua trở về Dạ Long điện, có thể nhận thấy bộ dáng phụ hoàng thật sự sinh khí a. Quan sát sắc mặt phụ hoàng, Dạ Diên liền luống cuống, không cần Dạ Minh Hiên truy vấn, Dạ Diên tự động khai ra toàn bộ sự tình, thanh tình cũng mậu, trật tự rõ ràng, sự vô toàn diện, tất cả đều nói ra hết! Ngay cả đến Trang Duy đáng thương, Dạ Diên cũng khai không một chút dấu diếm !
(Túm lại là khai không chỗ nào che dấu….=)) tinh thần bé không cường đại cho lắm a.)
Dạ Diên nghĩ rằng “thẳng thắng được khoan hồng”. Thế nhưng không ngờ phụ hoàng vì vậy mà càng bốc hỏa. Buổi sáng ngày hôm nay tuy rằng phụ hoàng như cũ giúp hắn thay xiêm y, còn uy cơm cho ăn. Nhưng phụ hoàng vẫn thủy chung không nói một lời, bộ dáng vẫn như thế băng hàn. Thật sự làm tâm tình hưng phấn của Dạ Diên tiêu thất hoàn toàn, ngay cả khi đến học viện cũng ũ rũ, chán chường.
Hôm nay, lúc đi học viện, Dạ Diên trộm hỏi Trang Duy, nếu làm phụ thân sinh khí, thì hắn làm thế nào để phụ thân hắn hết giận.
Trang Duy liền nói:
“Sách thánh hiền có nói “chỉ có hiếu thuận với phụ mẫu, mới có thể giải ưu.” Tại hạ một lòng cẩn tuân lời thánh hiền dạy bảo, chưa từng làm phụ mẫu sinh khí, phật lòng. Vì vậy tại hạ ngu muội thất sách, không thể cho Thất hoàng tử câu trả lời chính xác được.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy qua người khác làm như thế nào sao?”
“Ân, bào đệ tại hạ thường xuyên nghịch ngợm, hay làm phụ thân đại nhân sinh khí, phụ thân đại nhân thường thường chỉ cần đánh vào mông bào đệ là hết giận a.”
Lời Trang Duy nói thanh âm vừa nhanh lại vừa nhỏ, bộ dáng thì có chút thẹn thùng.
“Ai u, tiểu ngốc thư, nhìn không ra đó a, người cùng mỹ nhân Thất đệ của ta tán gẫu sự tình bị “Đánh đòn” mà hăng hái vậy sao? Thánh hiền dạy cho chúng ta “Dài ấu tôn ti.” Ta chính là tôn, ngươi chính là ti, về sau nếu ngươi không nghe lời ta nói, ta cũng đánh mông ngươi, phải nhớ kỹ đó, thư ngốc tử!”
Thanh âm Nhị hoàng tử Dạ Văn Thừa đột ngột xen ngang .
Mặt Trang Duy tức khắc đỏ ửng.
“Chuyện này tựa hồ rất khó thực hiện.”
Dạ Diên trầm tư suy nghĩ.
“Hay là thôi đi, chờ buổi tối trở về, phụ hoàng nhất định sẽ nguôi giận .”
Nhưng hiện tại, Dạ Diên liếc mắt trộm ngắm xem phụ hoàng đang tập trung vào công việc, trong lòng có chút mâu thuẫn:
“Chẳng lẽ thật sự phải cởi quần, để phụ hoàng đánh vài cái mới được sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, Thục Quý Phi cùng Bát hoàng tử diện kiến. Quý phi nói muốn thảo luận việc Bát hoàng tử sắp nhập học tại hoàng gia học viện cùng Hoàng thượng.”
Vương công công tiến vào bẩm báo.
“Ân.”
Chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, Dạ Minh Hiên xoay người hướng ngoại thất rời đi, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Dạ Diên một chút.
Thấy bóng dáng Dạ Minh Hiên khuất dạng, song nhãn to tròn của Dạ Diên phút chốc tối sầm.
Đi học tại Hoàng gia học viện cũng không phải sự tình trọng đại gì, Thục Quý phi cố ý dẫn Bát hoàng tử Dạ Văn An đến bất quá “ ý bất tại ngôn”, Dạ Minh Hiên chỉ sơ sài lắng nghe rồi mặc kệ, đơn giản phân phó hai câu, liền đem người đuổi đi .
Dạ Minh Hiên một mình trở về nội thất, liền thấy một mảnh hỗn độn trong thư phòng, đồ vật đều bị ném loạn thất bát tao. Nhìn đồ vật trong tay bảo bối bị quang ném tứ phía, ngổn ngang nằm lăng lốc khắp phòng. Nội thất trong phòng nguyên bản cao quý, xa hoa , hiện tại so với cảnh phòng bị kẻ trộm lục tung có điều so sánh tệ hại hơn gấp mấy lần. Còn có chút ngoài ý muốn chính là Dạ Minh Hiên nhìn thấy lệ oanh không ngừng tuôn trên gương mặt nhỏ bé kia.
Dạ Minh Hiên vừa thấy, trong lòng liền căng thẳng, hỏa khí trong tâm liền tiêu thất, vội vàng tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé đang khóc tới thê thảm kia.
“Diên nhi, ngươi làm cái gì vậy?”
“Thu thập ••• y trang ••• quay về ••• cung điện••mẫu phi. “
(Ai da…bộ dạng đáng thương tiểu hài tử…đáng yêu chết người..)
“Quay về cung điện của mẫu phi? Ngươi cùng phụ hoàng trụ tại nơi này không tốt sao?”
“Phụ hoàng ••• không cần ••• Diên nhi ••••”
Nói xong câu đó, Dạ Diên ghé vào vai Dạ Minh Hiên, cất tiếng khóc lớn.
“Quái lạ, phụ hoàng khi nào nói không cần Diên nhi a?”
Vuốt tiểu não túi của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên có chút buồn cười hỏi.
“Ngươi đi tìm Bát hoàng đệ !”
“Là vì chuyện đi học tại học viện Hoàng gia nên Bát hoàng đệ của ngươi mới tới tìm phụ hoàng bàn luận thôi.”
“Vậy sao người không thèm để ý Diên nhi!”
“Diên nhi thật không biết vì sao phụ hoàng không để ý ngươi a?”
Dạ Minh Hiên nhìn thân ảnh be bé trước mắt đang thút tha thút thít, ngữ khí liền có chút nghiêm túc hơn.
Gật gật đầu, Dạ Diên nhanh chóng tựa đầu chôn sâu trên vai Dạ Minh Hiên, bàn tay nhỏ bé cũng gắt gao hoàn trụ tại cổ của Dạ Minh Hiên.
“Ngày hôm qua chính ngươi lén rời khỏi phụ hoàng trốn đi, phụ hoàng nửa đêm tỉnh lại nhìn không thấy ngươi, ngươi biết ta có bao nhiêu lo lắng không? Nếu không cảm giác được hơi thở ngươi đang quay trở về Dạ Long điện, e rằng cả hoàng cung lúc đó chắn chắn đều phải đi tìm ngươi , ngươi không những không biết lỗi mà còn cao hứng thuật lại sự tình xảy ra tại tiểu hắc ốc, ngươi có biết ngay thời điểm phụ hoàng nghe ngươi kể lại, lòng phụ hoàng có bao nhiêu lo lắng, sợ hãi hay không?”
“Thực xin lỗi, phụ hoàng.”
Thanh âm phân trần rầu rĩ phát ra bên vai.
“Tốt lắm, Diên nhi, ngươi là bảo bối của ta, phụ hoàng vĩnh viễn cần ngươi bên mình, nhưng ngươi về sau tuyệt đối không nên làm ra sự tình gì nguy hiểm, tối thiểu cũng phải báo cho phụ hoàng một tiếng, biết không?”
“Phụ hoàng.”
Dạ Diên đột nhiên ngẩng đầu, song nhãn to tròn, sáng trong, len lén quan sát Dạ Minh Hiên.
“Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau phải không?”
“Tất nhiên a, Diên nhi chắn chắn cùng phụ hoàng vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Dạ Minh Hiên thực sảng khoái đáp lời.
“Vậy là tốt rồi , phụ hoàng, Diên nhi thu thập trang y nãy giờ, hiện mệt mỏi rồi, ngủ trước nha.”
Nói xong, đôi tay nhỏ bé ôm lấy Dạ Minh Hiên, đi vào mộng đẹp.
Dạ Minh Hiên hoàng đế vĩ đại độc nhất bị bỏ lại, đành phải gọi cung nữ, dọn dẹp mảnh nội thất đầy hỗn độn xung quanh.