Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cái gì?”
“Mẫu phi?”
Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên đồng thanh ứng khẩu. Nhất thời không khí ấm áp trong nội thất không còn gì sót lại. Hai người nhanh chóng thay xiêm y, cùng nhau đi theo Vương công công, vội vã đi đến Thúy các.
Thúy các lúc nào cũng ấm áp không thôi, hiện tại lại phiêu tán mùi huyết tinh thản nhiên. Đường phi lẳng lặng nằm trên giường. Một lão thái y râu tóc bạc phơ ngồi bên cạnh giường, bắt mạch cho nàng. Chúng cung nữ hầu hạ Đường phi cũng đứng ở một bên, vì bình thường Đường phi luôn đối xử thật tốt với bọn họ nên một đám người đều khóc không thành tiếng.
Dạ Diên đứng trước cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng, chậm chạp không thể nào bước thêm bước nào nữa. Tình cảnh mẫu thân ra đi năm xưa lại một lần hiện lên trước mắt.
Lúc ấy mẫu thân cũng hộc ra đầy máu, thân thể chậm rãi trở nên hàn lạnh, sau đó toàn thân cứng dần ……… Dạ Diên thực sợ hãi. Sợ hãi loại cảm giác phải mất đi mẫu phi. Thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, nắm chặt lấy tay Dạ Minh Hiên, dường như chỉ có như vậy mới có thể có được một chút gì đó ấm áp, mới có thể bình ổn nổi bất an trong nội tâm của mình.
Dạ Minh Hiên biết tuy thời gian chung sống giữa Dạ Diên cùng Đường phi không nhiều lắm, nhưng cảm tình so với hoàng tử cùng mẫu phi khác tốt hơn rất nhiều.Thấu hiểu nội tâm của hài tử đang bất an. Dạ Minh Hiên xoay người ôm lấy Dạ Diên, đau lòng nhìn thần sắc bảo bối đang sợ hãi, mở miệng nói :
“Đường phi nhất định sẽ không có việc gì. Phụ hoàng cùng diên nhi vào xem được không?”
“Phụ hoàng phải vào cùng Diên nhi nha.”
“Ân, đó là đương nhiên.”
Dạ Minh Hiên bồng Dạ Diên tiến vào, tỏ ý bảo lão thái y không cần hành lễ, tiếp tục bắt mạch cho Đường phi. Sau đó bắt đầu truy hỏi tình huống đã xảy ra trước đó từ những cung nữ trong Thúy các.
Hai cung nữ quỳ trên mặt đất, song nhãn phiếm hồng, khóc đến độ lời nói đều rời rạc.
“Lúc ấy, nương nương đang……. may xiêm y cho Thất hoàng tử…”
“Đột nhiên phun ra toàn là huyết…… nương nương ….ói ra thiệt nhiều huyết a…..”
“Sau đó, nương nương liền xỉu trên mặt đất…….”
“Bệ hạ, cầu bệ hạ nhất định cứu nương nương a……… “
“Bệ hạ…nương nương bình thường…thân thể….thập phần khỏe mạnh ….lần hộc máu này thật sự rất kỳ quái…..”
Dạ Minh Hiên hơi hơi nhíu mi: cung nữ này thoạt nhìn cảm tình cùng Đường phi thập phần thâm hậu, không giống như đang nói dối. Vậy nếu dựa theo lời cung nữ vừa nói, Đường phi luôn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên hộc máu, hôn mê. Nguyên do lớn nhất có thể tính chính là bị người khác hạ độc. Trong Hậu cung có rất nhiều phi tần vì mình luôn sủng ái Diên nhi mà ghen ghét Đường phi. Có điều mình vẫn chưa có nhiều sủng ái đối với Đường phi, hơn nữa từ trước đến giờ Đường phi luôn dịu dàng, nên thực “tường an vô sự”. Nhưng sự việc này xảy ra như vậy, ai lại có thể nhẫn tâm hạ độc. Hay mục tiêu của có thể người hạ độc nguyên bản nhắm vào không phải là Đường phi mà là….Diên nhi sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Dạ Minh Hiên trở nên sắc bén, triệu gọi Vương công công, phân phó:
“Phái người điều tra ra những người gần đây từng ra vào Thúy các. Tìm hiểu xem có chỗ khả nghi hay không. Đem tất cả các thái y trong Thái Y phủ triệu về đây hết cho Trẫm. Kiểm tra tất cả thực phẩm trong Thúy các có độc phẩm đích lưu lại hay không. Tất cả những thái giám cùng cung nữ đều phải rời khỏi Thúy các, đơn đọc thẩm vấn từng người, nhất định phải tra rõ việc này.”
Dừng một chút, Dạ Minh Hiên lại tiếp tục bổ sung:
“Đi về Dạ Long điện đem xiêm y Đường phi vừa đưa cho Thất hoàng tử giao cho thái y kiểm tra lại. Mọi việc đều nhất định phải thận trọng, không thể có nửa điểm qua loa, hiểu chưa?”
“Nô tài tuân chỉ.”
Vương công công lĩnh mệnh, biết việc có tính nghiêm trọng nên lập tức hành động nhanh chóng.
Dạ Minh Hiên bồng Dạ Diên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi kết quả chẩn đoán của thái y.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, trải qua chẩn đoán. Theo vi thần nhận thấy Đường phi nương nương hộc máu, hôn mê là do trúng kì độc “Thất Nhật Tán.”
“Thất Nhất Tán? Có phương pháp giải độc hay không?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, “Thất Nhật Tán” là thiên hạ đệ nhất kì độc, thập phần bá đạo, căn bản vô dược khả giải, sau khi độc dược phát tác, người trúng độc sẽ phun máu tươi, sau đó hôn mê, bảy ngày sau……tử vong.”
Lời lão thái y từng âm từng âm giáng xuống làm Thúy các một mảnh yên tĩnh.
“Vậy có thể tra ra vì sao Đường phi lại trúng độc không?”
” “Thất Nhật Tán” có rất nhiều cách hạ dược, cho nên thần phải tốn một đoạn thời gian mới có thể tìm ra được.”
Nghe được lời lão thái y nói, Dạ Diên dựa vào vai Dạ Minh Hiên, lệ sa từng giọt từng giọt.
Bảy ngày sau đó, Dạ Diên đều lưu lại Thúy các làm bạn với Đường phi. Đường phi vẫn hôn mê bất tỉnh. Ngẫu nhiên đôi khi tỉnh lại, thấy hài tử cạnh bên người, cũng chỉ có thể suy yếu cười, ngay cả muốn nâng tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử cũng không có khí lực. Dạ Diên không ngừng đích trò chuyện cùng Đường phi, mong có thể khiến cho mẫu phi lưu luyến cuộc sống. Chỉ cần có một tia chấp niệm, hồn phách không tiêu tan, hắn có thể sử dụng định hồn châu . Nhưng mà, Đường phi vốn là người dịu dàng, nhu nhược, chỉ biết thích ứng trong mọi tình cảnh, cho dù luyến tiếc xa hài tử, nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện đều là vận mệnh cả mình, nhớ tới cuộc sống an ổn đã trôi qua trong cung, Đđường phi cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Bảy ngày sau, Đường phi im lặng ly khai nhân thế.
Dạ Minh Hiên hạ chỉ:
“Đường phi dịu ngoan, khiêm lượng*, là hình mẫu cho hậu cung, truy phong làm Đường quý phi, hậu táng tại Hoàng lăng.
(*: khiêm tốn, rộng lượng….:”D)
Trong khoản thời gian mai táng nàng, biểu hiện của Dạ Diên dị thường bình tĩnh. Ngày Đường phi hạ táng lại có thể hoàn mỹ hoàn thành lễ nghi hoàng gia, những nghi thức lễ tang rườm rà.
Chỉ có vào lúc ban đêm, Dạ Diên ghé vào ngực Dạ Minh Hiên, khóc ướt cả xiêm y của Dạ Minh Hiên, miệng lặp đi lặp lại chỉ một câu:
“Phụ hoàng, Diên nhi rất khó chịu…….”