Lục Bình Nhi vốn là một cô gái đa sầu đa cảm trong truyện Dạ Hồ của tác giả Chân Nguyên với một trái tim giàu lòng vị tha, lúc nào cũng vui vẻ. Sau bao phen trải qua sóng gió đã tự đánh đổi cho mình một nụ cười giả tạo, một con tim lãnh đạm để che đi những vết sẹo sâu của nhân thế. Niềm vui chỉ tạm kéo dài khi nàng ở bên vị bằng hữu năm xưa - Mạn Quân thì kẻ nàng hận nhất lại xuất hiện.Bề ngoài Mộc Kha là kẻ điềm đạm nhất trong những kẻ điềm đạm, tài giỏi nhất trong những kẻ tài giỏi. Với dáng vẻ thư sinh luôn túc trực trên môi nụ cười mỉm, ánh mắt phù quang tuy sắc lạnh mà ngọt ngào, dù mỹ nữ có dung nhan khuynh quốc đến đâu cũng dễ dàng bị hắn mê hoặc. Có ai biết, đằng sau dáng vẻ ấy lại là nơi ẩn nấp của con quái vật vạn năm không ngủ, chỉ chực chờ đến ngày được giải thoát mà phá nát giấc mộng đế vương huyền huyễn của thánh hiền.Đinh Mạn Quân từ khi sinh ra đã mang trong mình trọng trách nặng nề. Đa tài, tuấn tú là chàng. Thông minh, thấu hiểu đạo lý cũng là chàng. Trái tim ngôn tình sủng nhân hậu, tấm lòng bồ tát, chí trai tựa bốn bể, chàng chính là kẻ mà bao bậc trượng phu khác phải ngưỡng mộ, mà bao kẻ đê hèn muốn ghen cũng chẳng thể ghét được. Mệnh thọ ngắn ngủi, kiếp nạn dồn dập tưởng sẽ nghiền nát chàng lần nữa nhưng mọi truyện dần thay đổi từ khi chàng nhận được sự giúp đỡ từ một cô nương lúc nào cũng đeo trên mình chiếc mặt nạ.Vũ Như Y tuy kiêu ngạo lạnh lùng nhưng nội tâm lại ào ạt như sóng cuộn. Tuy là con gái của Vũ vương - vua Vũ tộc nhưng lại chẳng được hưởng hạnh phúc đúng nghĩa từ một người cha, cái gọi là tình thương ấm áp từ một người mẹ, lại bị huynh muội ruột thịt hắt hủi. Mọi việc lên đến đỉnh điểm khi nàng bị buộc làm vật hiến tế cho Cao tộc.