Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Đan có thể làm đến chức tổng biên, ngoài việc nhờ vào gia thế ra thì ít nhất cô ta cũng phải có chút năng lực. Mặc dù tính khí trẻ con nhưng mà lúc quan trọng cũng biết cách khống chế mình bèn nhếch mép cười một cái rồi thôi không nói gì.
Cô thích những người dùng kết quả để nói chuyện, ko thể nói để cho Diệp Phong bỏ đi cái dáng bộ kiêu ngạo, cô thở dài nói:“Diệp tổng, không biết có hứng thú cùng tôi gặp vài nhân vật quan trọng không, nếu như Thính Vũ được người đó trợ giúp thì chắc chắn sẽ phát triển được, trở thành câu lạc bộ của giới đại ca không thành vấn đề gì.”
“Tôi chưa bao giờ đánh giá mình quá cao cả, thường thì tôi luôn cố gắng khiêm tốn, cẩn thận trong công việc.” Diệp Phong nhìn cô gái đối diện từ trên xuống dưới, lắc đầu nói:“Cho nên,tôi cũng biết rắng, cô Lý đây sẽ không thành tâm thành ý giúp đỡ chúng tôi đâu, thậm chí còn nghi ngờ cô không phải là đã sử dụng mỹ nhân kế với tôi từ lâu.”
“Ngươi đi chết đi!” Lý Đan trong oán hận nói:“Đối phó với loại người như anh tôi không cần phải dùng đến thủ đoạn đó, anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày anh phải khúm núm cầu xin tôi.”
“Yên tâm, mặc dù tôi cầu xin cô nhưng cũng không khúm núm đâu, tôi sẽ học tập cô sử dụng mỹ nam kế....” Diệp Phong cười ha hả liếc nhìn cô ta, nhưng cô gái trước mặt lại chợt khoát khoát tay nói:“Ông chủ của tôi còn đang đợi tôi đến chúc rượu, đi trước đây. Bye.”
Lý Đan không quay đầu lại nhanh như chớp biến mất khỏi đó.
Lý Đan vẫn đang vì ba chữ “Mỹ nam kế” cáu đến phát điên mãi đến khi nhận ra mình đã bỏ chạy. Nếu như có ai đó bên cạnh cô nhất định phải xả giận.
Cuối cùng, sau gần năm phút đồng hồ, Lý Đan mới bình tĩnh trở lại, sửa sang lại quần áo đi đến phòng ăn. Đang có một nhân sĩ hiển hách chờ đợi mình, quan trọng là bọn họ có thể giúp Kỳ Lợi, cụ thể chính là trợ giúp anh trai cô thu mua Thính Vũ Các.
“Đan Đan. Cô đem mấy ông chú bác chúng tôi đến đây ăn cơm còn mình lại đi ra ngoài, mãi sau mới quay lại có phải là có điểm gì không chú toàn không?” Vừa mới bước vào cô đã bị một người năm mươi tuổi trêu chọc.
Trong giây lát, tất cả mọi người đang nói chuyện bỗng dừng lại nhìn ra cửa.
“Tôi vừa gặp một người bạn, nói vài câu thôi mà, sao mọi người không gọi đồ ăn đi. Nhân viên phục vụ đâu?” Lý Đan khẽ gọi che đi sự xấu hổ. Ngoài những thủ hạ của ông nội năm đó ra còn có rất nhiều bạn tốt của cha cô, chỉ là bởi vì lúc ấy tuổi còn nhỏ quá, nên không nhớ lắm. Người vừa nói chuyện thân thuộc với cô nhất là cha của Yên Vĩnh Tường.
Yên Kim Đạc nhìn quét một lượt nói:“Đan Đan, chỉ cần gọi vài món đơn giản thôi, cô cũng biết hôm nay chúng tôi đến đây không phải là để ăn cơm.” Trong số bọn họ chỉ có mình hắn làm trong quân đội còn đa số đã chuyển qua kinh doanh, hôm nay, hắn được mời đến đây là để làm nhân vật trung gian.
“ Nếu như trên đường gặp nhau, chắc là tôi cũng không nhận ra cô bé năm đó giờ đã trở thành một tổng biên tập tài năng, xinh đẹp, thật là tài giỏi, tài giỏi.....ha ha.” Dù là trên quan trường hay là thương trường, những người này đều phải ăn nói cho cẩn thận, tổng biên tập không là gì nhưng mà với thân phận của cô thì phải cẩn thận trong ăn nói.
Lý Đan đương nhiên biết những người này nể mặt ông nên mới đến, xã hội chính là vậy, quyền lực mới là vũ khí, nếu như không có ông thì những người này sẽ không cho mình cơ hội gặp mặt, ít nhất, tòa soạn báo cũng phải gặp khó khăn khi mời họ.
Nếu như là một cuộc giao dịch thì không cần phải nói đến chuyện tình cảm.
Lý Đan mỉm cười, đáp lại nói:“Chỉ sợ cục trưởng quy hoạch như ngài đây không còn đi dạo phố nữa rồi, nên cơ hội gặp tôi càng ít.”
Yên Kim Đạc gọi Lý Đan bằng cái tên hồi nhỏ khiến cho cô thấy chán ghét, khẽ hừ một tiếng, tiếp đó mỉm cười nói :“Sở dĩ mời các vị đến đây là muốn nhờ các vị một việc, tin chắc chỉ là một câu nói của các vị mà thôi.”
Yên Kim Đạc ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nghe Lý Đan nói. Vì nhiều nguyên nhân bọn họ không có cơ hội gặp mặt, hôm nay cơ hội đã đến nhưng hắn lại có chút thất vọng.Hắn nhận ra mấy ông bạn này đã thay đổi nhiều, không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh mà chính là con người thay đổi.Thấy bọn họ nói chuyện như một cuộc giao dịch, hắn khẽ thở dài, lắng nghe.
Lý Đan cũng nhìn ra vẻ mặt của Yên Kim Đạc, hắn lựa chọn quân đội quả là chính xác, tính cách của hắn không hợp với những công việc quyền cao chức trọng trong xã hội như những người khác. Nếu như hắn sớn chuyển nghề, Yên Vĩnh Tường cũng sẽ không dễ dàng bị thiệt như vậy. Ít nhất ai đó sẽ không yên ổn mà đứng cạnh Diệp Phong.
Theo ý kiến của Yên Kim Đạc, Lý Đan cũng không gọi nhiều món ăn nhưng vẫn có thể nói là xa xỉ. Đối với một số người, đồ ăn không chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý của con người mà nó còn thể hiện đẳng cấp.
“Tôi hy vọng Thính Vũ Các trong vòng nửa tháng sẽ có vấn đề gì đó xảy ra để bọn họ không kinh doanh tiếp được nữa, phải bán đi.” Thấy món ăn đã được dọn lên, Lý Đan uống một ngụm rượu sau đó nói.
“Hơn nữa đây cũng chỉ là ý của ông nội tôi, tôi chỉ truyền đạt thôi.” Lý Đan thấy mấy người chụm đầu bàn luận bèn nsoi thêm.
Mấy người này đều từng là cấp dưới của Lý Chấn, biết rõ tác phong làm việc của hắn. Trong quá khứ, hắn luôn dùng quyền lực để giải quyết việc tư, nếu như theo Lý Đan nói, bọn họ không thể không nghĩ xem tại sao Thính Vũ Các lại động đến nhân vật lớn này, lại còn để người khác đại diện, rõ ràng là muốn thanh toán câu lạc bộ này.
Lời nói của Lý Đan đương nhiên có trọng lượng khi nhắc đến ông cô, nếu như cô có thể lật đổ Thính Vũ Các thì đúng là một sự trợ giúp lớn cho Kỳ Lợi, bởi vì anh của cô giờ đang đau đầu vì vấn đề này.
“Hình như Thính Vũ Các nằm trong quy hoạch thành phố mới, có phải là muốn chuyển đi thì phải thảo luận thêm.”Cục trưởng quy hoạch trả lời. Lý Chấn mặc dù là người của quân đội nhưng các mối quan hệ cũng không chỉ có vậy, nếu thủ trưởng cũ trợ lực, hắn nhất định sẽ được thăng quan tiến chức .
“Thảo luận đương nhiên là cần thảo luận nhưng quyết định cuối cùng là ở ngài?” Lý Đan dò hỏi. Trước đó cô đã có điều tra qua, nếu như có thể đưa Thính Vũ Các vào phạm vi quy hoạch, vậy thì chuyện thu mua dễ hơn nhiều, dù sao Kỳ Lợi cũng chỉ muốn mảnh đất đó mà thôi. Đương nhiên, Thính Vũ Các phải đổi địa điểm không khiến cô hả giận nhưng đó là phương pháp tốt nhất.
“Chuyện này, quyết định dân chủ, thảo luận rồi mới quyết định.” Mặc dù nóng lòng tranh công, nhưng lúc này cục trưởng quy hoách vẫn áp chế sự phấn khởi nói:“Đương nhiên, tôi là lãnh đạo,chắc là có thể khống chế được lết quả......”