Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công
  3. Chương 290 : Lời mời cọ sát
Trước /327 Sau

[Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công

Chương 290 : Lời mời cọ sát

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Phong đối với thức ăn truyền thống của nước R không quan tâm lắm. Cho dù người đàn ông trung niên bên cạnh luôn nhiệt tình giới thiệu đủ thứ nhưng hắn vẫn không có nhiều hứng thú. Đương nhiên, phản ứng như vậy đối với Tiêu Chi Hạo mà nói có rất nhiều ngụ ý. Giải trừ đi vấn đề của bản thân mình, giải thích hợp lí nhất chình là DIệp công tử không có thiện cảm với mình.

Thương nhân có những lúc sẽ phải ở vào những hoàn cảnh khó xử, xấu hổ. Họ đang sống một cuộc sống mà trong nhận thức của rất nhiều người là xa xỉ, giống như có một địa vị xã hội cao hơn bình thương. Trước khi gặp Diệp Phong, TIêu Chi Hạo quả thực cũng cho là như vậy. Hắn tôn sung tiền bạc, vì trong vô vàn những chuyện xảy ra trước đây, tiền bạc đã thể hiện rõ năng lực hơn hẳn so với các thứ khác. Nhưng khi nhìn thấy sự hoang mang của lão già trong nhà hắn trước đây, cuối cùng hắn cũng nhận thức được trong sự tranh đấu giữa quan và thương thì thương vĩnh viễn ở vào tình thế xấu.

Diệp Phong và gia tộc DIệp Thị không phải là loại thuần thương nghiệp như tập đoàn THiên Nguyên thế lực chấn động, cho dù Tiêu Chi Hạo không làm chính nghiệp, trong đó lí lẽ rất rõ ràng. Thực ra theo như tính cách của hắn là nếu đã không quen thì cũng sẽ không luồn cúi mà lấy lòng người khác, nhưng một số chuyện gần đây xảy ra trong gia tộc làm cho hắn đành phải hạ mình.

“Mỗi lần tôi đến thăm Hiểu Hiểu đều là lén lút, nó không thích tôi đến đây.” Tiêu Chi Hạo gắp đều thức ăn cho khác thăm dò sắc mặt, nói: “Cho nên, lần này tôi đến nó cũng không biết.” Diệp Phong ở bên cạnh cử chỉ thừa hơi nhiều, rất rõ ràng là một người tâm tư thâm hậu. Giao tiếp với loại người này trong lòng hắn rất không để tâm, cho nên từ đầu đến cuối chỉ là dò xét.

“Tiêu Hiểu thường đến quán bar đó sao?” Diệp Phong chỉ nhấp một ngum rượu, đặt đũa xuống hỏi.

“Ừm… phải.” Tiêu Chi Hạo hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Diệp Phong lại biết mục đích lúc nãy mình đến quán bar. Quả thực hắn đến đó tìm con gái. Những điều trước đó hắn nói có chút phóng đại, nhưng tình hình đại khái hắn không dám nói dối. Mấy tháng nay tâm tư con gái quả thật không tốt. Sau khi đến nước R ngoài việc lên lớp thì rất ít khi ra ngoài, số nơi có thể đi không nhiều, mà mình đã từng đưa nó đến trấn Giang Kỳ. Vì thề lần này phát hiện Tiêu Hiểu không ở trong trường liền lái xe thẳng đến Giang Kỳ, vì thế mới có lần gặp mặt ngẫu nhiên với Diệp Phong.

Diệp PHong có thể đoán ra được cũng không có gì là kì lạ, đem chuyện cô gái do chủ quán bar kể ra và sự xuất hiện của Tiêu Chi Hạo liên kết lại. Đây là chuyện vô cùng đơn giản. Lúc này hắn không khỏi hồi tưởng lại tình hình lần đầu tiên gặp Tiêu Hiểu, không sai, cũng là ở trong một quán bar. Có điều căn cứ vào những gì kể lại của chủ quán bar thì Tiêu Hiểu đã không còn đến quán bar để đóng làm một cô gái thành thục nữa, mà còn bỏ loại rượu vang trước đây, thay một phẩm vị giống mình.

“Nhưng, Tiêu HIểu vừa nãy không ở trong quán bar đó.” Diệp Phong nói rất chắc chắn. Khi uống rượu hắn cũng sẽ không quên quan sát tình hình xung quanh.

“Vậy chắc nó đã đến chỗ bạn học rồi, tôi một lát nữa sẽ gọi điện hỏi, cậu có thể đi gặp nó một chút được không?” Tiêu Chi Hạo gật đầu, thực ra trước khi gặp DIệp Phong hắn đã quan sát một hồi ở cửa. Chiếc bàn mà con gái hay ngồi trống không, có thể xác định rằng lúc đó Tiêu Hiểu không ở đó, cho nên khi bước vào quán chỉ hỏi chủ quán một số tình hình thôi.

“Hay thôi đi!” Diệp Phong từ chối dứt khoát. Hoàn cảnh của mình bây giờ không thích hợp tiếp xúc với nhiều người, cho dù trong lòng rất quan tâm đến tình hình Tiêu Hiểu, nhưng vẫn chọn cách tránh mặt.

Từ góc độ của một người bình thường mà nghĩ thì một người đàn ông hai mười mấy tuổi đầu và một cô gái đang tuổi thanh xuân ở cùng phòng với nhau mười mấy ngày thì tuyệt đói không thể dùng quan hệ bạn bè bình thường để giải thích. Đối với loại quan hệ mơ hồ không rõ ràng này mà nói thân làm cha, Tiêu Chi Hạo sẽ có thái độ phản đối. Thêm nữa Tiêu HIểu không thích liên hệ với người nhà, cho nên trước đây hắn nhận định rằng giữa con gái và Diệp Phong có một bí mật không thể nói cho mọi người biết, rất có khả năng là chuyện nam nữ. Vì thế từ sau lần bị đánh ở Hương Tạ Hiên, hắn đã nghiêm khắc trách mắng Tiêu Hiểu, sự thay đổi của con gái và lần trách mắng đó không phải không có quan hệ gì.

Nhưng sự việc phát triển đến bây giờ hắn thậm chí kì vọng Tiêu Hiểu và Diệp Phong thật sự phát sinh chuyện gì đó. Nếu như bây giờ mình trở thành cha vợ của Diệp Phong, có quan hệ với một gia tộc cực kì có quyền thế, vậy thì tất cả các vấn đề đều không phải vấn đề nữa. Cái gọi là “nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng” chính là lúc này không tiện đẩy con gái mình vào lòng người ta. Hắn cười ha ha, tiếp tục chuyển sang chủ đề dễ chịu hơn: “Lần trước ở Hương Tạ Hiên tôi phát hiện ra thân thủ của Diệp Tổng không tồi. Chắc chắn là cũng đã từng khổ luyện nhỉ?” Bản thân hắn đối với võ thuật đạt đến trình độ đam mê, nói đến vấn đề này cũng không cần phải câu nệ, dù sao lần trước nhìn thấy được thân thủ của Diệp Phong, đồng thời cũng bị ăn một trận đau, suýt nữa mất cả mạng.

“Khổ luyện thì không phải, chỉ là từng luyện mấy năm thôi.” Diệp Phong cúi đầu gắp thức ăn, miệng trả lời nhàn nhạt. sự huấn luyện mà mình đã từng chịu sao một người bình thường như Tiêu Chi Hạo có thể tưởng tượng được. Người đàn ông trung niên bên cạnh đã từng luyện võ, điểm này lần đầu tiên hắn ra tay cũng đã nhìn ra, chỉ có điều môn phái võ thuật chính quy lấy sách võ thuật làm chủ, đa phần không thực dụng, chỉ là theo đuổi những động tác hoa mĩ, bỏ sót mục đích chính của võ thuật. Hơn nữa lại thiếu hoàn cảnh thật sự chém giết sinh tử, võ thuật mãi mãi sẽ chỉ dừng ở ngưỡng của biểu diễn mà thôi. Đương nhiên có tuyệt đại đa số người ngay cả ngưỡng cửa này cũng không vượt qua được.

“Khiêm tốn rồi, khiêm tốn rồi.” Tiêu Chi Hạo đã từng gặp rất nhiều cao thủ, nhưng phàm những người có chút năng lực thì trong mắt sẽ không có người khác, có người nói ‘văn nhân tương khinh’, võ giả thực ra cũng không kém là mấy. Một con đường để khoe khoang mình chính là làm thấp đi giá trị của người khác, hắn đã quen với sự “cao ngạo” của một số cao nhân thế ngoại.

Diệp Phong đã tự chọn cho mình một số món ăn hợp khẩu vị, hoàn toàn không có ý đáp trả lại ý của Tiêu Chi Hạo. Hắn hiểu rất rõ vị Tiêu Nhị gia của tập đoàn Thiên Nguyên này tại sao lại nhiệt tình đối đãi với mình. Nếu như mình chỉ là một phó tổng của một câu lạc bộ thì đối phương hoàn toàn không có lí do gì để làm thế.

Biểu hiện của Tiêu Chi Hạo rất gượng gạo, loại gượng gạo này không phải là lần đầu, có thể nói công việc tình báo của hắn làm rất tồi, đương nhiên đây cũng có liên quan đến việc Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ở nước N, làm cho hắn không có thời gian đi thu nhập tin tức. Dù sao tình hình bây giờ chính là hắn muốn có thể nói chuyện một cách sôi nổi với đối phương, nhưng lại hoàn toàn không biết đối phương muốn nghe gì.

Khi đang trầm tư thì chuông điện thoại vang lên.

Tiêu Chi Hạo hơi nhăn mày, những lúc như thế này,công việc trọng tâm của hắn đã hoàn toàn đặt vào người “con rể tốt nhất”. Do dự một hồi, mới rút điện thoại ra xem số, lập tức vui mưng. Hắn đứng dậy xin lỗi Diệp Phong, ra ngoài nói chuyện điện thoại.

Gian phòng loại R này cái gọi là cửa chẳng qua chỉ là đẩy một tẩm cửa rất mỏng bằng gỗ ra, cho dù Diệp Phong không muốn biết nội dung cuộc điện thoại của Tiêu Chi Hạo cũng không thể ngăn được giọng nói truyền vào trong tai.

Tiếng R của Tiêu Chi Hạo không tồi, đây là ấn tượng đầu tiên qua giọng nói bên ngoài cửa. Diệp Phong càng lúc càng cảm thấy Tiêu Chi Hạo vẫn còn có một số ưu điểm, không tầm thường giống như những gì hắn vốn nghĩ. Nếu như hắn không phải từ nhỏ đã sống ở nước R thì nếu muốn đạt được trình độ như vậy nhất định phải cần rất nhiều thời gian, có lẽ nhân phẩm của Tiêu Chi Hạo không tốt đẹp gì, nhưng ở một số phương diện nào đó thì quả thật có chút bền chí, ví dụ như võ thuật hay tiếng R.

Diệp Phong đương nhiên biết Tiêu Chi Hạo nói tiếng R như vậy hoàn toàn là do sự si mê võ thuật thúc ép hắn. Rất nhiều năm trước, tầm nhìn của Tiêu nhị gia không còn đặt ở trong nước nữa, cho dù có tiền hơn nữa hắn cũng không muốn làm một kẻ coi tiền như rác, bị cao nhân thế ngoại có chút năng lực coi thường.

Cho dù đến nước R học võ bị chê là sính ngoại, nhưng Tiêu Chi Hạo lại không hề lo lắng. Hắn không phải là người nổi tiếng, giới truyền thông sẽ không có lý do gì mà quan sát hắn, vì thế không cần phải lo lắng sợ làm ra những việc “xấu xa hủy hoại hình ảnh” như các minh tinh. Chín năm trước, lần đầu tiên đến nước R đã làm hắn được lợi rất nhiều, từ đó một khi đã phát hiện thì không thể thu về. Để có thể lĩnh hội được những chỉ điểm của một số cao nhân trong giời võ học nước R, hắn đã khổ luyện học tiếng R, có thể tưởng tượng, đối với một người đã ba mươi mấy tuổi mà nói, muốn học được một thứ ngôn ngữ mà hoàn toàn không có chút căn bản nào quả thật là rất khó khăn. Sự chuyển biến cách nhìn của Diệp Phong vì ấn tượng này cũng không phải là không có lí.

Sau khoảng dăm ba phút, Tiêu Chi Hạo kéo cửa ra. Hắn biết được theo như tư liệu về Diệp PHong thì rõ ràng Diệp công tử đã học ở nước G rất nhiều năm, chắc sẽ không hiểu tiếng R, cho nên khi nói điện thoại không hề che dấu. Đương nhiên trong cuộc điện thoại sao có thể nhắc đến DIệp Phong, cho dù đối phương có nghe hiểu thì cũng không sao cả.

Sau khi quay trở lại chỗ ngồi, trên khuôn mặt Tiêu Chi Hạo đã mang một nụ cười, vì cuộc điện thoại lúc nãy đã làm cho hắn có niềm tin vào việc kéo gần quan hệ với Diệp Phong. Suy nghĩ một lúc rồi lại mở lời: “Diệp tổng, ở kinh đô tôi có không ít bạn bè yêu thích võ thuật, trong đó cũng có không ít cao thủ của giới võ thuật nước R, ngày mai họ sẽ có một cuộc giao lưu, muốn mời tôi đến tham gia cọ sát, không biết cậu có hứng thú không, chúng ta cùng đi xem.” Phàm là những người luyện võ, nhất định tranh thắng, đây là định luật chí tôn mà hắn nhận thưc được.

Phản ứng của Diệp Phong không mãnh liệt như Tiêu Chi Hạo đã nghĩ, hắn chỉ ngẩng đầu, hỏi một cách hoài nghi: “Ồ, cao thủ giới võ thuật nước R sao? Không biết là ở cấp độ nào, võ thánh Vọng Nguyệt Thiên Tâm của nước R có đến không?”

Tiêu Chi Hạo suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. Vọng Nguyệt Thiên Tâm ở nước R tồn tại giống như thần thoại. Đối với người luyện võ mà nói vị trí của ông ta còn cao hơn cả nguyên thủ quốc gia. Xem ra kiến thức của Diệp Phong không hề ít, lại biết cả đệ nhất cao nhân của nước R. Đương nhiên theo phán đoán thì hắn e rằng cũng là nghe tiếng đồn, chỉ muốn đem cái tên đó để ra oai thôi.

Diệp Phong đương nhiên hiểu rõ võ thuật cọ sát mà Tiêu Chi Hạo có thể tham gia sẽ không xuất hiện một nhân vật lớn như Vọng Nguyệt Thiên Tâm. Theo như người ta nói thánh võ học nước R không tham gia những hoạt động tầm thường không thể tầm thường hơn. Tuy khi thiếu niên cũng từng rất có nhiệt huyết vọng tưởng sẽ tung hoành nước R, đánh cho những kẻ xâm lược kia phải đi tìm răng, nhưng tình hình bây giờ đã không cho phép hắn làm như vậy.

Khi Diệp Phong chuận bị nói không có hứng thú thì Tiêu Chi Hạo lại đưa ra một lý do rất đủ sức hấp dẫn.

“Tuy nhân vật đỉnh cấp như Vọng Nguyệt Thiên Tâm sẽ không xuất hiện, nhưng sẽ có một số võ thuật gia có tiếng ở nước R. Mấy hôm trước tôi đã có từng thấy danh sách hoạt động, có tên tổng quan chủ võ quán Tử Xuyên-Trạch Khao Cưu Phu, đó là một nhân sĩ quyền uy của giới võ thuật nước R, hình như còn có cái người tên Điền Cương Tuấn Trường, nghe nói thực lực vô cùng lớn…”

Quảng cáo
Trước /327 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày

Copyright © 2022 - MTruyện.net