Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông trung niên ăn mặc cũng không có gì là xuất chúng, thậm chí còn không bằng người trên khán đài. Nhưng mà nhìn từ đầu tới chân thì thấy hắn chắc chắn là người tham gia hội võ. Mặc dù người đàn ông trung niên bình tĩnh, nhưng lại không che dấu được sát khí lạnh thấu xương.
Chỉ có những người đã giết người mới như vậy. Diệp Phong đã đoán được thân phận của hắn, lại còn được Tiểu Dã nghênh đón thì, chứng tỏ phán đoán của hắn chính xác. Tiêu Chi Hạo cũng đoán ra thân phận của hắn, nghiêng người nói với Diệp Phong:“Người chắc hẳn là Điền Cương Tuấn Trường , Tiểu Dã rất sùng bái hắn, mỗi lần nói đến đều coi hắn như thần tượng.”
“Ân.” Diệp Phong gật gật đầu, hắn cũng rất tò mò xem tên này rốt cuộc là người thế nào.Hắn tin rằng lát nữa khi Điền Cương Tuấn Trường lên đài, hắn không thể hiện hết mình thì mình cũng có thể đoán được một vài điều.
Nhưng mà, khi Diệp Phong cùng Tiêu Chi Hạo cùng nhìn lại thì rất kinh ngạc, đặc biệt Tiêu Chi Hạo, mồ hôi lạnh chảy ra. Điền Cương Tuấn Trường vào cửa sau lưng còn có thêm một người nữa.
Tiêu Hiểu nhút nhát e lệ đi theo Điền Cương Tuấn Trường vào trong cửa, nhưng trong đầu vẫn rất hỗn loạn. Hơn 10' sau, sau khi nghe lời nói của người đàn ông đáng sợ đó, cô mới dần dần tỉnh lại, đây là lần thứ hai cô nghe được người nọ nói chuyện. Cô quét mắt nhìn quanh thì thấy hai bóng hình quen thuộc.
Tiêu Chi Hạo không rõ vì sao con mình lại xuất hiện không đúng thời điểm và không đúng chỗ, hơn nữa bên cạnh còn có một người cũng hoàn toàn không nên đi cùng. Hắn vội vàng chạy tới chỗ con gái, còn Diệp Phong thì là chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau.
Tiêu Hiểu vốn muốn thoát khỏi tên đàn ông cường tráng kia nhưng đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn,lại không dám đi.
Điền Cương Tuấn Trường thoả mãn gật đầu. Một lần nữa quay lại đầu nói:“Trùng hợp gặp được một nha đầu.”
Tiểu Dã không có tâm tình càng không có gan đi truy cứu Điền Cương Tuấn Trường nên chỉ quan sát cô bé kia, rồi quay lại vấn đề chính,“Vừa rồi anh không xuất hiện nên tôi cũng không dám giới thiệu, như vậy tốt rồi. Đợi đến trận cuối thì anh lộ diện, để cho bọn họ biết thế nào là cao thủ.”
Tiểu Dã cười ha hả nịnh nọt Điền Cương Tuấn Trường, thì Tiêu Chi Hạo đã đi tới cạnh hắn, cảm nhận được có người nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, không khỏi nhíu mày, nhìn lại, mới phát hiện chính là người “Bạn tốt” của mình---- Tiêu Chi Hạo. Nếu không phải hắn có tiền, hơn nữa lại rất phóng khoáng, thì hắn còn lâu mới kết giao,hắn bèn đổi giận thành vui, cười nói:“Tiêu huynh có việc?”
Mặc dù Tiêu Chi Hạo đang rất lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười, hắn không biết vì sao Tiêu Hiểu lại đi cùng Điền Cương Tuấn Trường, Tiểu Dã đã nói Điền Cương Tuấn Trường rất có uy danh trong hắc đạo của r quốc, trên tay dính máu của không biết bao người. Nhiều khi hắn cũng lợi dụng con gái để giúp đỡ mình nhưng thấy con gặp nguy hiểm hắn cũng không khỏi lo lắng.
Thấy Tiêu Chi Hạo nhìn người đằng sau mình hắn lập tức hiểu ý đứng sang một bên, nhiệt tình giới thiệu nói:“Vị này chính là võ thuật gia lừng lẫy r quốc, Điền Cương Tuấn Trường. Trước đó tôi đã giới thiệu với ông rồi đó. Điền Cương tiên sinh lát nữa sẽ lên võ đài thi đấu. Lúc đó anh hãy chăm chú theo dõi học tập đây không phải là cơ hội dễ có đâu.”
“Vâng.” Tiêu Chi Hạo qua loa nói. Tâm tư hắn lại không có vui vẻ như vậy. Con gái hắn vẫn còn quan trọng hơn.
Điền Cương Tuấn Trường căn bản không để ý tới chuyện giới thiệu này. Tuy hai người là bạn bè nhưng nhiều khi hắn vẫn không chút nể mặt.Từ nãy đến giờ đứng đây đã thu hút sự chú ý của nhiều người, theo thói quen nghề nghiệp của hắn thì nên tránh đi. Hắn quay đi định đi về phía sau.
Sau khi đi được ba bước hắn lại phát hiện cô gái kia không đi theo, vẫn đứng im tại chỗ.Dừng bước, hắn chậm rãi xoay người thì thấy Tiêu Chi Hạo mặt đầy tươi cười đứng trước con gái bảo vệ.Từ hành động có thể thấy hai người đó quan hệ thân thiết.
Tiểu Dã rất giỏi ứng biến, không chờ Điền Cương Tuấn Trường mở miệng hắn liền giảng hòa.“Điền Cương huynh, anh cứ đi nghỉ một lát. Tôi đã chuẩn bị trà và điểm tâm cho anh rồi. Đến lúc đó tôi sẽ gọi anh. Về phần cô gái này đi cùng không tiện lắm.”
“Cô ấy phải đi theo tôi.” Điền Cương Tuấn Trường cứng rắn nói
Tiêu Chi Hạo giờ mới mở miệng,“Tiên sinh đây là con gái của tôi, tôi không biết tại sao hai người lại đi cùng nhau, nhưng mà, tôi nghĩ tôi đã ở đây thì tôi phải trông nó, làm cha, tôi có nghĩa vụ mang nó đi, con bé không nên ở đây.”
“Nghĩa vụ?” Điền Cương Tuấn Trường cười lạnh một tiếng, nhìn Tiêu Chi Hạo hồi lâu sau, mới nói:“Ông là cha của cô ấy?”
Thấy nụ cười chế nhạo của hắn, Tiêu Chi Hạo sợ hãi cố lấy dũng khí nói:“Vâng, tôi là cha của con bé.”
Ánh mắt Điền Cương Tuấn Trường lóe lên sát khí.Lúc này, màn biểu diễn trên khán đài đã kết thúc Tiểu Dã đáng lẽ phải lên đài, nhưng mà bởi vì tình huống này nên hắn căn bản không cách nào bỏ đi.Mọi người lại hướng mắt nhìn về bên này, đại bộ phận không biết Điền Cương Tuấn Trường nhưng mà thấy Tiểu Dã ra đón là biết thân phận của hắn không thường. Trong vòng ba phút sau bên kia lại xuất hiện một nam nhân có thể cảm thấy được mùi thuốc súng.
Tiêu Chi Hạo bị Điền Cương Tuấn Trường đánh giá không ra gì, sát khí trong mắt đối phương khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Hắn đã gặp nhiều cao nhân, nhưng mà như Điền Cương Tuấn Trường thì đúng là đáng sợ quá, giây lát hắn thấy ánh mắt đó giống với ánh mắt của Diệp Phong.
Lúc này, bản năng khiến hắn quay lại nhìn Diệp Phong, cầu mong sự cứu giúp. Đối mặt với Điền Cương Tuấn Trường, hắn chỉ còn biết sợ hãi, thấy Diệp Phong vui vẻ đứng xem, hắn cũng thấy thế là may rồi bởi vì hắn không đứng trước mặt mình.
Cũng may cạnh mình còn có Tiểu Dã, hơn nữa chung quanh nhiều người như vậy, Điền Cương Tuấn Trường muốn động thủ cũng phải lo hậu quả nên nói:“Điền Cương tiên sinh, con gái tôi đắc tội gì với anh,tôi thay nó xin lỗi anh, nếu như anh muốn bồi thường, tôi sẽ làm vậy. Nhưng mà, xin anh tôn trọng mong muốn của con bé, tôi không cho rằng nó muốn đi theo anh.”
“Có phải ông sợ tôi làm tổn thương cô bé này?” Điền Cương Tuấn Trường nhìn sang Tiểu Dã “Có tật giật mình”, xem ra cái tên Tiểu Dã này đã nói mọi chuyện cho hắn , bằng không hắn không phản ứng thế này, nên hừ một tiếng sau, tiếp tục hỏi:“Vậy ông hỏi cô bé đi, tôi có làm gì cô ấy không, làm gì tổn thương cô ấy không?”
Tiêu Chi Hạo sững sờ, hắn nghĩ Điền Cương Tuấn Trường chắc là ép buộc con gái mình, nhưng mà theo lời đối phương, chuyện không phải như vậy.Hắn không khỏi hoài nghi nhìn Tiêu Hiểu.
Lúc này Tiêu Hiểu đã bình tĩnh hơn nhiều, tựa hồ đã hết sợ hãi, nhìn Diệp Phong, thầm hận vì sao hắn không có phản ứng gì, nhưng mà nhớ tới lúc ở Hương Tạ Hiên cô cũng đã thoải mái, cha cô cùng Diệp Phong không phải là thù nhau đến mức không đội trời chung nhưng cũng không thể thành bạn bè vậy thì hy vọng gì kẻ thù giúp đỡ chứ.