Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công
  3. Chương 70 :  Một ông chú rất khác.
Trước /327 Sau

[Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công

Chương 70 :  Một ông chú rất khác.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Phong cứ tưởng mình đã thoát nạn ai ngờ lại một lần nữa bị đánh rơi xuống địa ngục, hắn biết sự việc không thể nào đơn giản như vậy được.

Phụ nữ thường có khả năng nắm bắt cơ hội, một khi bị họ nắm đằng chuôi thì đồng nghĩa với việc đời này kiếp này đừng hòng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của họ, hơn nữa đây lại là Tiêu Hiểu, cô nàng có trong tay những chuyện hay như vậy đời nào dễ dàng bỏ qua, nếu muốn giải phóng bản thân mình, Diệp Phong phải đánh đổi lại với một cái giá vô cùng đắt.

“Này cô nhóc! Đừng có làm tới như vậy, sự nhẫn nại của chú cũng có giới hạn thôi đấy!” Diệp Phong nói với giọng nghiêm nghị, nhưng khí thế của hắn lại không được như thế, đứng trước mặt người đẹp mà gào thét thì không phải là phong cách của Diệp Phong, hắn nói với giọng nghiêm nghị như vậy cũng đã là một nỗ lực lớn lắm rồi.

Tiêu Hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, sau một hồi suy nghĩ mới đưa tay lên vuốt vuốt cái trán của mình đáp: “Đầu của cháu làm sao mà đau vậy nhỉ, hình như vẫn chưa ngủ đủ hay sao ấy, ngày mai tám giờ chắc là không dậy kịp rồi, chú cứ dùng bữa sáng trước đi nhé, không cần chờ cháu đâu!”

Tiêu Hiểu nói xong bèn đứng dậy bỏ đi.

Cũng may mà Diệp Phong nhanh nhẹn vươn người đến chộp lấy Tiêu Hiểu kéo lại, cô nàng bây giờ mà bỏ đi thì mình ngày mai chắc để mẹ mình phải leo cây mất.

Giở trò nghiêm nghị với cô nhóc này đúng là một việc sai lầm, cho dù hắn có đối mặt với Lục Tử Hồng, Hà Tích Phượng hay Mẫu Bạo Long đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ phải cầu cạnh như thế này cả, đối với Tiêu Hiểu hắn coi cô bé như cô em gái ruột thân thiết của mình vậy, không đến bần cùng bất đắc dĩ thì hắn chẳng bao giờ to tiếng trước mặt nàng cả.

“Này nhóc, lúc nãy cháu bảo cháu còn một con át chủ bài cơ mà, chưa nói xong mà đã đi rồi à? Cháu nói xong rồi đi cũng chưa muộn mà!” Diệp Phong nói giọng đầy van nài, khí thế lúc nãy của hắn giờ này tan biến đi hết cả.

“Ố! Thái độ cũng được đấy!” Tiêu Hiểu đắc ý nói, sau đó liền đưa tay lên đánh bốp một tiếng vào tay của Diệp Phong: “Nhưng mà cũng đừng động tay động chân như vậy chứ chú!”

Nói vậy thôi chứ Tiêu Hiểu cũng chẳng hề để ý đến nó một chút nào, nàng lại ngồi xuống giương đôi mắt to tròn của mình nhìn Diệp Phong chăm chú không nói lên lời.

Diệp Phong bị đôi mắt thơ ngây trong sáng của Tiêu Hiểu làm cho hắn lạnh sống lưng, đôi mắt của cô hiện lên đúng như ánh mắt của Tiểu Đông Tà Quách Tương trong truyện của Kim Dung vậy.

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi! Cháu cứ nhìn chú như vậy thì chú cũng thấy phát ngượng rồi đây này!” Diệp Phong cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng quỷ quái đang bao trùm lấy hai người. Hắn đúng là không biết đối phó với cô bé này như thế nào nữa, trong chiến trường khi một bên không muốn xuất thủ thì cho dù anh ta có thực lực ghê người như thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ giành được phần thắng. Diệp Phong bây giờ đúng là đang ở trong tình trạng như vậy.

“Chú chưa có bạn gái phải không?” Tiêu Hiểu đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng hỏi.

Diệp Phong chỉ biết gật đầu một cách ngơ ngẩn, trong lòng hắn không ngừng dò đoán câu hỏi của Tiêu Hiểu rốt cuộc là có ý gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không theo kịp nhịp điệu suy nghĩ của cô nhóc này, Tiêu Hiểu nói chuyện không đầu không đuôi, cứ chỗ này một câu, chỗ kia một câu làm cho người khác không biết đâu mà lần.

“Ừm! Vậy thì tốt rồi!” Tiêu Hiểu tay chống cằm suy nghĩ, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Vậy cháu làm bạn gái của chú nhé!”

“Hả….” Diệp Phong nghe xong thì đột nhiên cảm thấy máu trong người mình chảy ngược thẳng lên đầu, như muốn nổ tung ra, hắn biết rằng sống với cô gái trẻ tuổi như thế này thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ nó lại đến bất ngờ và nhanh chóng như vậy, xem ra mình quá xem thường đối thủ, cố ý che giấu bản thân quá mức rồi, tư chất, tướng mạo cùng với nhân phẩm của hắn thường là vũ khí hủy diệt những cô gái chừng tuổi chưa đầy đôi mươi như thế này.

Diệp Phong cứ tưởng Tiêu Hiểu sẽ coi mình như một người anh trai vậy mà cuối cùng cũng vẫn khuất phục trước sự quyến rũ của mình, đúng là oan nghiệt!

Sau một hồi trầm ngâm Diệp Phong mới lên tiếng trả lời: “Tiêu Hiểu! Chúng ta không hợp nhau, cháu đừng mơ tưởng điều không thể xảy ra như vậy!” Thà đau đớn một lần còn hơn là cứ dai dẳng mãi, nhân lúc tình yêu mới chỉ chớm nở chưa say đắm, mình phải ra ta hạ sát ngay, không thể để nó phát triển tiếp được, như vậy vô cùng nguy hiểm.

“Ách…” Lần này đến lượt Tiêu Hiểu sững người khó hiểu, sau khoảng mười lăm giây cô nàng mới phì cười ra nói: “Ối chú của cháu ơi! Chú tưởng bở quá đấy! Nhưng mà cháu thích tính này của chú, chú dễ thương quá!”

Dễ thương? Dùng từ ngữ này để miêu tả về mình ư? Diệp Phong nhất thời cứ ngẩn tò te, cảm giác như bình bị đánh lừa, bất giác quan sát lại bản thân mình, đẹp trai phong độ thì đúng rồi, chứ dễ thương thì chẳng thấy đâu cả.

“Chú ơi! Thôi đừng tìm nữa!” Tiêu Hiểu cười phớ lớ: “Cháu không phải nói bề ngoài của chú dễ thương, mà cháu nói lời nói vừa rồi của chú dễ thương ấy hiểu chưa?”

Trông điệu bộ ngơ ngẩn của Diệp Phong Tiêu Hiểu liền lắc lắc đầu của mình nói: “Nói chuyện với những người trạc tuổi như chú đúng là mệt thật, ai cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng linh hoạt chút nào! Ý của cháu nói là cháu sẽ giả vờ làm bạn gái của chú, chứ không phải là bạn gái thật, trông cháu xinh đẹp thanh tú trẻ tuổi như thế này làm sao lại có thể để mắt đến một người cứng nhắc như chú được cơ chứ! Chú tỉnh lại đi ông chú của cháu! Đừng có tưởng bở nữa!”

Nghe Tiêu Hiểu giải thích như vậy, Diệp Phong thờ hắt ra nhẹ nhõm, tuy là bị con bé cười thối mũi, nhưng cũng thấy vui vui, dù sao thì hắn từ bé đến giờ không có anh chị em nào cả, do vậy bây giờ có một cô em lém lỉnh như vậy thì vẫn tốt hơn là thu nhận một cô em Loli (nhân vật nào đó phát sinh tình cảm với những cô gái quá nhỏ tuổi hoặc trông có vẻ nhỏ tuổi) làm cho người ta phải rợn tóc gáy.

Nhưng trong lòng hắn thì vẫn không khỏi nghi ngờ: “Cô nhóc! Cháu nói giả bộ làm bạn gái của chú nghĩa là gì, lẽ nào chú làm vật đỡ đạn cho cháu để cháu đi tham dự lễ hội nào ư?” Diệp Phong vẫn nhớ mãi cái tình cảnh lễ hội ở nhà hàng Thiên Luân, hình ảnh của vị cảnh sát bạo lực hôm đó làm hắn không thể nào quyên được.

“Sai rồi!” Tiêu Hiểu lên tiếng phản bác câu nói của Diệp Phong, sau đó vỗ vỗ lên vai của hắn nói: “Lần này khác với lần trước, chú phải để ý điểm này, cháu giả bộ làm bạn gái của chú, chứ không phải chú giả bộ làm bạn trai của cháu!”

Đây là một logic vớ vẩn nào thế không biết, Diệp Phong chỉ biết quan hệ giữa người và người là quan hệ tương hỗ, có đi có lại, vậy mà trong đầu của con bé này thì nó lại thành hai cách nói khác nhau như vậy.

Thấy ông chú của mình vẻ mặt đầy nghi hoặc như vậy, Tiêu Hiểu cảm thấy bất lực vô cùng, nàng không kiềm được phải hét lên: “Chú! Cháu bây giờ mới phát hiện ra chú sao mà chậm chạp thế không biết! Được rồi, thế này nhé bác trai tức là cha của chú đó, bác trai nói với bác gái rằng chú đã có bạn gái rồi, lần này bác gái đến đây mục đích chủ yếu là muốn nhìn mặt con dâu tương lai, nếu như không gặp được chắc là cũng thất vọng lắm, theo như cháu biết thì chú cũng chẳng có cô gái nào thân quen đến mức có thể đóng giả bạn gái của chú được cả, vì vậy để cho bác gái vui lòng, thì sự lựa chọn duy nhất của chú hiện nay chính là cháu. Lần trước chú đã giúp cháu rất nhiều rồi, giờ thì đến lượt cháu giúp lại chú, nhưng để đổi lại chú phải ăn hết những đồ ăn mà cháu đã làm, sau đó phải nói lên thật to: ‘Cháu nấu ngon lắm!’ Chỉ có như vậy thì cháu mới đồng ý đóng vai bạn gái của chú.”

Tiêu Hiểu sau khi chích chích chòe chòe một thôi một hồi xong thì cảm thấy khát khô cổ, cầm lấy ly nước uống liền một hơi, rồi đặt cốc xuống, sau đâu đấy mới đưa mắt lên nhìn ông chú đáng yêu của mình.

Tiêu Hiểu cứ tưởng rằng những lời nói của cô có thể làm cho Diệp Phong cảm kích cô vô cùng, nhưng sự thật thường phũ phàng, ánh mắt Diệp Phong lúc này vẫn lạnh như băng, Tiêu Hiểu cũng chẳng thể hiểu nổi nữa, nàng đã làm gì đắc tội với ông chú của mình chứ, mình đã nấu ăn cho rồi, giờ lại còn nghĩ cách làm đẹp lòng bác gái nữa, vì ông chú của mình hy sinh như vậy thì đáng lý hắn ta phải vui vẻ chứ, đằng này cứ lỳ cái mặt ra vô cùng khó hiểu.

“Yêu cầu của cháu chú có thể đồng ý!” Diệp Phong đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, sắc mặt của hắn đanh lại, nói với giọng vô cùng nghiêm nghị: “Nhưng có một điều này cháu cần phải nhớ rõ, nếu ngày mai bác gái đến, cháu phải thành thật đem hết quan hệ giữa chú và cháu nói rõ ràng ra! Chú không muốn ai hiểu lầm chú và cháu có quan hệ nam nữ với nhau!” Nếu đúng thật để cô nhóc này giả làm bạn gái của mình, thì chắc mẹ sẽ giống như mấy năm về trước từ mặt không muốn nói chuyện tận mấy tháng liền, sự trừng phạt trầm mặc đó của mẹ còn đau khổ hơn là dùng cực hình.

Tình mẹ! Có lẽ đó chính là thứ mà Diệp Phong trân trọng nhất trên cõi đời này, mà mẹ chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, nếu hắn bây giờ mà lôi một người con gái nhìn như chưa đủ tuổi thành niên đến nói với bà đây là bạn gái của mình, không biết một người phụ nữ truyền thống như bà có tống cổ hắn ra khỏi nhà không.

Hắn có thể nhẫn nhịn mọi trò chơi mà Tiêu Hiểu trọc ghẹo hắn, nhưng hôm nay hắn không thể đồng ý kế hoạch của cô, vì điều cô yêu cầu đã đi quá giới hạn cho phép của hắn.

Từ trước đến giờ đều thấy ông chú của mình hiền lành, tươi cười vậy, thế mà hôm nay lại tức giận như thế, bất giác cảm thấy sợ hãi, cô đưa mắt lên nhìn ông chú của mình một cái nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng sắt đá làm cho run sợ, sự lạnh lẽo khủng khiếp từ con mắt của Diệp Phong làm cho trái tim non nớt của Tiêu Hiểu cảm thấy bị dồn nén, toàn thân cô run lên cầm cập, hai hàng nước mắt bắt đầu nhỏ xuống.

Quảng cáo
Trước /327 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thiếu Niên Chi Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net